Sáng hôm sau, hầu nữ đưa theo một người đàn ông mặc blouse trắng bước vào, trên tay anh ta còn mang theo một tráp đồ y tế, chắc là một vị bác sĩ nào đó.
Anh ta ngồi bên cạnh giường của Tư Kỳ, thành thục lôi những dụng cụ ý tế như máy đo huyết áp, ống nghe… ra chuẩn bị kiểm tra cho cô.
Anh ta có vẻ ngoài rất điển trai, điểm nhấn là đôi mắt cười khiến người khác cảm thấy anh rất dễ gần.
Anh ta không vội vàng kiểm tra, cầm máy đo huyết áp trên tay, anh quay ra cười cười rồi tự giới thiệu mình:
“Chào em, anh là Đổng Liêm Trình, cứ gọi anh là bác sĩ Đổng.
Từ nay, anh sẽ là người kiểm tra sức khỏe cho hai mẹ con em.”
Tư Kỳ cười ngượng nghịu, mở miệng nói nhỏ:
“T… tôi tên Mộc Tư Kỳ.”
Kể từ khi biết đến Mục Duật, Tư Kỳ đã dè dặt hơn với mọi tên đàn ông, người nào cũng vậy, cứ gặp là cô lại tránh, ít tiếp xúc nhất có thể.
Cô chỉ tin vào phụ nữ thôi, đàn ông là cái loại rác rưởi.
Vì thế kể cả Đổng Liêm Trình có là người thế nào đi chăng nữa, cô cũng chẳng có một chút thiện cảm nào.
Nhưng đối với Đổng Liêm Trình thì khác, vừa gặp, anh dường như say đắm bởi vẻ đẹp mĩ miều của Tư Kỳ.
Mắt to tròn, lông mi dài như cánh bướm, mũi nhỏ cao, môi trái tim đỏ mọng cùng làn da trắng sứ làm tôn thêm đường nét trên gương mặt.
Anh phải giữ bình tĩnh lắm mới không thốt ra những lời ngại ngùng.
Khi đặt chân vào đến căn phòng này, Đổng Liêm Trình cứ ngỡ đây là một nhà tù.
Thế mà lại là nơi sinh sống của một cô gái nhỏ đang mang trong mình cốt nhục của nhà họ Mục.
Nhìn vào đôi mắt đã mất đi vẻ long lanh vốn có, anh đau lòng thay cho người con gái trước mặt, hận không thể cứu cô ra khỏi đây ngay bây giờ.
Bọn nhà giàu đều thối nát như thế!
Vẫn có sự giám sát của hầu nữ, Đổng Liêm Trình không dám làm gì đi quá giới hạn, hai người dù gì cũng mới gặp nhau lần đầu.
Tư Kỳ ngoan ngoãn để Đổng Liêm Trình kiểm tra qua một lượt tình trạng cơ thể.
Sau đó anh quay ra chiếc bàn gần đó lúi húi viết viết gì đó rồi đưa cho hầu nữ.
Đóng nắp bút lại, anh đứng dậy đi lại bên giường của Tư Kỳ, vừa thu dọn đồ, anh vừa nhắc nhở hầu nữ:
“Tuy ăn uống đầy đủ nhưng cơ thể cô ấy vẫn bị suy nhược.
Trong đó một số liều thuốc cùng vào thực phẩm tẩm bổ, hãy chuẩn bị chu đáo cho cô ấy.
Quan trọng hơn hết, trong thời kỳ mang thai, thai phụ phải luôn giữ trạng thái thoải mái, vui vẻ thì đứa con trong bụng mới phát triển tốt.”
Đổng Liêm Trình nhắc nhở chi tiết, còn khéo léo đề cập đến vấn đề của Tư Kỳ.
Không biết có giúp được gì hay không nhưng nhìn cô như này anh xót lắm.
Anh quay ra dịu dàng chào Tư Kỳ:
“Anh phải về rồi, em ở lại nhớ chăm sóc cho bản thân mình nhé.”
Tư Kỳ không thèm nhìn Đổng Liêm Trình lấy một cái, tuỳ tiện gật đầu.
Cô nghĩ anh ta chỉ đang làm tròn bổn phận của một bác sĩ, âu cũng xuất phát do tiền cả thôi.
Thấy Tư Kỳ thờ ơ với mình, Đổng Liêm Trình có chút hụt hẫng, không hiểu sao trong trái tim lại nhoi nhói.
Anh xách tráp đồ chầm chậm bước ra khỏi phòng để Tư Kỳ cùng cô hầu nữ ở lại.
Bóng người đi khuất, ả hầu nữ bắt đầu giở giọng chanh chua đố kị đối với Tư Kỳ:
“Thật khen cho một con đ.ĩ như cô leo được lên giường của Mục thiếu gia.
Biết anh ấy có hôn thê rồi còn cả gan quyến rũ.
Tôi khá là ghen tị với cô đấy, được mọi người quan tâm thế cơ mà.
Một người như tôi phải hầu hạ cho cô.
Dựa vào đâu chứ? Đã thế chỉ có việc hầu hạ cho thiếu gia cũng không xong, lại còn mang bệnh vào thân.”
Tư Kỳ quay phắt nhìn chằm chằm vào ả hầu, giọng nói có chút bàng hoàng:
“Cô theo dõi tôi?”
Hầu nữ nhướn vai, trề môi dè bỉu:
“Không phải mình tôi biết chuyện đó đâu, tối qua có kha khá người hầu biết được chuyện giữa hai người đấy.
Nhưng cô đừng nghĩ quyến rũ được Mục thiếu gia, anh ấy chỉ quan tâm đến đứa con trong bụng của cô thôi, tháng sau anh sau sẽ kết hôn cùng tiểu thư Khương Lan, không có cơ hội cho cô đâu.”
Tư Kỳ thoáng chốc đỏ mặt ngượng ngùng vì cuộc h.oan ái tối qua có người biết được.
Nhưng nhanh chóng cô lấy lại được vẻ thờ ơ, bất cần, nói:
“Cô ra ngoài được rồi.”
“Không cần cô đuổi tôi cũng không muốn nán lại đây lâu đâu, dơ bẩn.”
Nói rồi hầu nữ xoay người đi ra ngoài khoá cửa lại.
“Ha dơ bẩn, Tư Kỳ này cũng không dơ bẩn bằng Mục Gia các người.”
Tư Kỳ lại nằm ngần người trên giường, cô không biết Mục Duật đã lên kế hoạch kết hôn với Khương Lan.
Từ lúc biết hắn, đã có lần Khương Lan đến gặp chửi thẳng mặt Tư Kỳ, dùng những từ ngữ thô t.ục để chỉ bản thân cô nào là hồ ly, con đi.ếm, mặt dày… cô cũng không bật lại.
Cô biết lỗi sai xuất phát từ mình mà ra.
Thế nhưng đó chưa phải là tất cả, vào một hôm Tư Kỳ đang bận rửa bát trong một quán ăn, Khương Lan xông thẳng vào đòi gặp riêng cô cho bằng được.
“C… cô có chuyện gì muốn nói với tôi?”
“Hãy mang thai con của Mục Duật!”.