THẦN KHÚC



Hắn bị Cửu Hoang cắn một miếng, đã có động cơ hãm hại Cửu Hoang.
Lại nói tiếp, Quả Hợp Đạo Ác bị mất nửa khuôn mặt kia cũng thật khổ.

Tuy nhiên quả tinh chỉ cần không bị ăn hết hoàn toàn đều có thể tái sinh phần bị mất giống như thằn lằn mọc lại đuôi.

Cho dù thịt quả bị ăn sạch chỉ còn lại hột, khi được chôn xuống đất về sau sẽ có thể một lần nữa mọc lại.

Đây có lẽ là nguyên nhân vì sao những quả tinh dù không có năng lực đấu pháp vẫn có thể đứng vững trong giới tinh linh từ thời thượng cổ.

Huống chi đây còn là Thần Thụ Hợp Đạo kết ra Quả Hợp Đạo, mười năm sau khi chuyện xảy ra, phần quả bị ăn mất sẽ phát triển lại, không còn mang một nửa khuôn mặt người nữa.
Ngày đó, Cửu Hoang mới chỉ là một đứa trẻ bốn năm tuổi, ăn một miếng chỉ vì quá đói, hắn không hề có ác ý.

Thế mà Quả Ác kia thả rắn ra ba nghìn thế giới giết hại hàng vạn tu đạo giả chỉ để hãm hại Cửu Hoang? Nếu sự thật là vậy thì Quả Ác không hổ là ác, ác tận xương tủy.
Khúc Duyệt suy tư một lúc lâu: "Nhị Ca, có thể nào Quả Hợp Đạo Ác kia sau khi hóa hình, phát hiện Cửu Hoang không chết còn tu luyện được đến cấp chín và hắn có thể điều khiển đám rắn Cửu Hoang nuôi, cho nên lén lút dùng chúng để luyện tà công? Có lẽ hắn cũng không thật sự muốn báo thù, chỉ là muốn mượn dùng đám quái xà kia thôi.

Nguyên nhân hắn đến địa cầu là vì tìm kiếm Giang Thiện Duy.

Hai người họ vốn là anh em sinh đôi, hắn có thể tìm tới địa cầu cũng không lạ, nhân tiện hắn thả rắn xuống khiến chúng ta điều tra Cửu Hoang."
—- "Suy đoán của muội cũng khá hợp lý." Khúc Đường tán đồng.
"Phỏng đoán chỉ là phỏng đoán, không có chứng cứ." Khúc Tống tiếp tục tinh thần việc công xử theo phép công của mình.
"Dĩ nhiên chúng ta sẽ tìm chứng cứ." Tuy chỉ là suy đoán nhưng có manh mối là có phương hướng để nỗ lực, Khúc Duyệt sẽ không bỏ qua, "Bộ trưởng, để thuộc hạ điều tra lần nữa đi, lấy Quả Hợp Đạo Ác kia làm đối tượng tình nghi mới..."
"Chỉ dựa vào một suy đoán của muội mà muốn lao sư động chúng, cho toàn nhân viên của bộ lên trời xuống đất đi tìm một quả tinh có lẽ không hề tồn tại sao?" Khúc Tống hỏi lại.

"Muội..." Khúc Duyệt không nói gì được, chuyện này quả thật không đúng qui định, nàng nói nhỏ: "Vậy muội tự điều tra."
—- "Ta nói này Lão Nhị, chuyện của A Duyệt, đệ không thể..."
Khúc Đường chưa nói hết đã bị Khúc Tống cắt ngang: "A Duyệt, ta không muốn hắt gáo nước lạnh vào muội, cũng không phải không muốn thừa nhận chúng ta đã bắt sai người.

Điểm mấu chốt là, những điểm khả nghi muội tìm được mấy năm qua, đã lần nào chính xác chưa?"
"Chưa." Khúc Duyệt cúi đầu lắng nghe.
"Hắn nói rắn của hắn không ăn người, nhưng mục đích hắn thả nhiều rắn ra ngoại giới như vậy là gì, hắn một chữ cũng không nói được.

Chúng ta đã kiểm nghiệm và chứng thực rắn có ăn người, hắn bị bắt vào ngục, có phải hợp tình hợp lý hay không?"
"Đúng vậy."
"Muốn điều tra lại cũng được nhưng phải có một lý do thuyết phục."
"Dạ."
Ngắt kết nối Nhất Tuyến Khiên, Khúc Tống ngồi im lặng một mình thật lâu, sau đó đứng dậy đi xuống Thiên La Tháp.
Bóng dáng đen tuyền của Tháp Linh trên tường hỏi: "Bộ trưởng, ngài muốn xem ảo cảnh của ai?"
Khúc Tống hơi suy tư: "Ta nhớ trong ảo cảnh của phạm nhân thích giết tu đạo giả kia từng xuất hiện Quả Hợp Đạo Ác."
Bóng đen gật đầu: "Ta đã biết."
— —
Sau khi nói chuyện với Khúc Tống xong, Khúc Duyệt cảm thấy không thoải mái, nàng xuống giường đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra cho thoáng khí.

Lúc này mới phát hiện chung quanh phòng có một tầng kết giới.

Xem ra Cửu Hoang đã ra ngoài.

Cũng không nhìn thấy Giang Thiện Duy và Bì Bì ở trong sân, không chừng họ đi cùng nhau.
Khúc Duyệt dựa vào cửa sổ suy nghĩ xem việc này nên xử lý ra sao.
Sự tồn tại của Quả Hợp Đạo Ác quả thật chỉ là tưởng tượng của nàng.

Hiềm nghi trên người Cửu Hoang vẫn lớn hơn nhiều.

Bình thường hắn giống một tên trạch nam nhưng một khi đã tàn nhẫn thì thật khiến người phải sợ.

Đó là loại tàn nhẫn "Phật cản thì sát Phật" mà ngay cả Khúc Tống cũng bị hắn tạo cho một bóng ma tâm lý, vậy nên bây giờ Khúc Duyệt mới vô cùng sợ hắn tỉnh táo lại.
Thêm vào đó, mỗi lần thu và thả rắn Cửu Hoang đều cố tình tránh né nàng, có thể thấy được việc đó đích xác là không thể bị nhìn thấy.

Lúc đó Khúc Duyệt đã nhiều lần nói bóng gió nhưng hắn đều vững vàng thoái thác cho qua, có thể hiểu hắn không hoàn toàn tin tưởng nàng.
Đang nghĩ ngợi, Khúc Duyệt nghe tiếng vọng đến từ rừng cây phía sau nhà, là mấy người Quân Thư đang luyện kiếm.

Bình thường mỗi người tự luyện tập, nhưng bây giờ đã là một đội, họ phải phối hợp luyện tập mấy kiếm trận có ích cho nội dung thi đoàn đội sau này.
Khúc Duyệt bình tâm, thả thần thức ra quan sát họ.

Người phối hợp tệ nhất là Hạ Cô Nhận, hắn quá sắc bén nhưng cũng quá độc lập.

Trục Đông Lưu lại có chút lơ đễnh thất thần, không còn thái độ thận trọng như trước.
Khúc Duyệt cau mày, truyền âm qua: "Quân Thư, đến đây một chút."
Quân Thư tìm cớ rời khỏi, đi đến bên cạnh cửa sổ của Khúc Duyệt chắp tay: "Tiên sinh."
Khúc Duyệt vẫn đứng gần bên cửa sổ nói chuyện, tránh chạm vào kết giới của Cửu Hoang, bằng không hắn cảm ứng được sẽ mau chóng trở về: "Lát nữa ngươi đi gặp viện trưởng nói rằng ta yêu cầu bổ sung thêm một thành viên dự bị, tùy tình hình sẽ suy xét đưa ai ra trận chính thức."

Quân Thư giật mình: "Sẽ thay người ư? Lẽ nào Bì Bì ăn Quả Trí Tuệ rồi vẫn không có tác dụng?"
Khúc Duyệt không trả lời, nói: "Tìm một người lợi hại của mười hai dòng họ quý tộc đến đây, nhưng xin Cư viện trưởng nói rõ với người này rằng hắn chỉ hỗ trợ luyện tập, không phải thay thế thực sự, trước khi thi đấu hai tháng sẽ rời khỏi đảo của ta.

Hắn có lẽ sẽ bị các đệ tử khác chỉ trích, vì vậy tâm lý của hắn phải vững vàng mới được."
Quân Thư càng nghe càng không hiểu, nhưng dù gì từ khi hắn biết Khúc Duyệt, hắn cũng chả hiểu được nàng nên chỉ gật đầu đồng ý: "Vâng."
Khúc Duyệt lại dặn dò cẩn thận: "Chuyện hắn chỉ hỗ trợ luyện tập, không phải thay thế thực sự phải giữ kín, không được nói cho người khác."
Quân Thư cũng cẩn thẩn hỏi lại: "Mấy người Hạ sư đệ cũng không nói?"
Khúc Duyệt gật đầu: "Đều giấu hết."
"Được." Quân Thư xoay người rời đi, được vài bước lại quay trở về: "Tiên sinh, ta nghĩ Yến sư huynh rất thích hợp."
"Yến Hành Tri?" Khúc Duyệt nhớ đến Yến Hành Tri liền nghĩ đến vị đại lão sau lưng hắn.
Quân Thư giải thích: "Bản lĩnh và tâm lý của Yến suy huynh đều rất cao.

Ngoài ra, huynh ấy đã bị thua bởi Bì Bì trước mặt toàn học viện một lần, sau này có bị loại ra cũng không khiến các sư huynh đệ khác thấy kì lạ."
Yến Hành Tri thật sự là người thích hợp nhưng Khúc Duyệt ngại hắn có mưu đồ.

Tuy nhiên, sau lần thi đấu trước, tiểu tử kia hào phóng nhận thua đã thay đổi suy nghĩ của nàng.
Khúc Duyệt cười nói: "Vậy nói Cư viện trưởng hỏi hắn thử xem, cũng không chắc người ta sẽ đồng ý."
"Có thể được tiên sinh huấn luyện một tháng, ta nghĩ hắn sẽ rất vui." Quân Thư rất chắc chắn điều này, ít nhất hắn có thể cải thiện khả năng diễn xuất.
Khúc Duyệt khẽ cười, thầm nghĩ: Ngươi không biết đấy thôi, người ta có đại lão gia chống lưng, hiếm lạ gì đạo hạnh này của ta.
— —
Yến Hành Tri bị Cư Bất Khuất gọi đến chưởng viện các, sau khi bước ra đầu mày hắn nhíu chặt.

Sau khi trở về phòng lập tức đặt cấm môn, liên lạc với Nguyên Hóa Nhất giải thích tình hình: "Quốc sư đại nhân, nàng ta muốn làm gì?"
Nguyên Hóa Nhất im lặng một lúc lâu rồi cười nhạt nói: "Thêm người dự bị nghĩa là có khả năng một người sẽ bị loại ra, sáu người năm cái ghế, ha, dưới áp lực này, không ai dám lơ là nữa."
Yến Hành Tri hỏi: "Như vậy ta đang giúp đỡ nàng rồi còn gì, nên cự tuyệt?"
"Phải đồng ý." Nguyên Hóa Nhất chỉ thị, "Đây là thời cơ cực kỳ tốt, biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng."
Yến Hành Tri cúi đầu đáp: "Vâng."
Nguyên Hóa Nhất lại nói: "Bổn tọa sẽ phái người đưa cho ngươi thêm mấy hồn phù nữa, bổn tọa muốn đích thân biết người biết ta."
"Vâng!"
— truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com và wattpad —
Ra ngoài cả một buổi trưa, chạng vạng Cửu Hoang mới trở về học viện.

Giang Thiện Duy dắt Bì Bì đi theo sau, một người một hạc mặt mày đều đờ đẫn.
Kẻ tà tu nhìn siêu dữ chỉ biết đánh nhau này thế nhưng ở cửa hàng trang phục đã dùng một kiện pháp khí cao cấp làm trao đổi, yêu cầu thợ may dạy hắn học kỹ năng may quần áo.
Thợ may biểu diễn kỹ năng điêu luyện, kéo đi như bay, kim đâm như múa khiến Giang Thiện Duy nhìn hoa cả mắt, còn nói hắn luyện ra công phu này hao phí cả trăm năm, may trên hàng vạn bộ trang phục mới thành.

Không ngờ, Cửu Hoang học một buổi chiều đã may được bộ quần áo không hề kém đồ hắn làm ra.

Thợ may khóc ròng.
Cửu Hoang bối rối an ủi: "Trình độ ngang nhau, ngươi đã làm trên vạn bộ, ta mới làm có một, ngươi hơn ta nhiều rồi."
Thợ may khóc lớn hơn.
— Hãy đọc truyện tại nhà của Miu để giúp Miu thêm tinh thần edit nhé —
"Lục Nương?" Cửu Hoang đẩy cửa đi vào, lấy từ trong vòng trữ vật ra một gói lá sen, "Ta mua mứt hoa quả mà nàng thích đây."
"Ta không muốn ăn." Khúc Duyệt trở mình đưa lưng về phía hắn.
Cửu Hoang căng thẳng, giọng điệu này nghe qua là biết đang giận dỗi, đoán là hắn ra ngoài quá lâu, nàng gọi mà hắn không quay lại.


Trên kết giới có cảm ứng mà? Trước đây khi nàng tìm hắn chỉ cần đụng vào kết giới, hắn lập tức cảm ứng được mà quay về.
Cửu Hoang dùng thần thức cẩn thận kiểm tra, kết giới không có vấn đề.
Cửu Hoang giải thích: "Là Giang thần y muốn ta làm một bộ áo liệm, ta không biết nên phải ra ngoài để học làm."
Khúc Duyệt vẫn không thèm để ý, hắn bèn cất mứt quả, không dám thở mạnh, chậm chạp đến bên mép giường, cẩn thận ngồi xuống.

Khúc Duyệt dịch người vào trong, cách xa hắn một chút.
Hắn đưa một ngón tay do dự đụng đụng vào tay nàng: "Lục Nương, ta đã làm gì khiến nàng không vui?"
Khúc Duyệt ngồi dậy, sắc mặt lạnh lùng, trán lấm tấm mồ hôi, tóc mai cũng ướt đẫm: "Lúc ngủ ta đã mơ thấy mình bị rắn cắn."
Cửu Hoang lấy một chiếc khăn sạch lau cho nàng: "Vì khi trước ở mộ huyết thi, ta nói kẻ tà tu kia dùng rắn hút tinh khí con người nên đã làm nàng sợ sao?"
"Không phải." Khúc Duyệt ra vẻ tức giận, chụp lấy tay hắn, "Là rắn của chàng nuôi, chui qua miệng của ta vào trong bụng, ăn đan điền của ta."
"Chỉ là mơ thôi, không phải ta đã nói rồi ư, rắn của ta không đả thương người, nàng đừng sợ." Cửu Hoang nắm tay Khúc Duyệt, nhận ra tay rất lạnh, liền kéo thêm bàn tay khác của nàng từ trong chăn ra, ấp trong tay mình rồi điều chân khí, hóa khí độc thành sương mù ấm áp ủ cho nàng.
"Không cắn người thì chàng nuôi làm gì?" Khúc Duyệt muốn rút tay ra nhưng không được, "Đem nướng ăn ư?"
"Dùng để luyện công." Cửu Hoang đáp gọn như vậy, "Nếu nàng sợ, sau này ta không nuôi nữa."
Nhắc đến rắn, Cửu Hoang hoảng hốt nhớ ra, rắn của hắn đâu rồi?
Khúc Duyệt không để hắn có cơ hội nghĩ nhiều: "Vì sao lần nào nhắc đến rắn chàng cũng né tránh?"
"Không có.

Nàng ngủ tiếp đi, ta canh cho."
Cửu Hoang làm ấm cơ thể Khúc Duyệt xong, lần nữa lấy mứt quả gói lá sen ra để lên đầu giường, sau đó đi đến góc phòng ngồi xuống tiếp tục khắc hoa châu.
Khúc Duyệt không còn là tiểu nha đầu của mười mấy năm trước nữa, so với năm mười lăm tuổi, khả năng của nàng đã tăng đáng kể rồi, một kế không thành đương nhiên còn kế dự phòng.

Nàng nằm xuống ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đêm về khuya, không gian tĩnh lặng, Khúc Duyệt mò mẫm giơ tay lên: "Rau Hẹ."
Tay vừa nâng lên đã được Cửu Hoang nắm lấy: "Ở đây!"
"Ta không ngủ được."
"Vì ác mộng kia sao?"
"Không phải." Giọng Khúc Duyệt thật dịu dàng êm tai, trước khi ngồi dậy, nàng kéo cổ áo thấp xuống một chút.

So với mười mấy năm trước, giờ đây nàng tràn đầy tự tin mình chính là một quả tiểu mật đào động lòng người.

Nàng muốn hạ đòn quyết định, làm Cửu Hoang ý l.oạn tìn.h mê rồi nhân lúc đó cạy miệng hắn: "Vì chàng ngồi trong phòng nên ta không ngủ được."
Lúc nói câu này, ngón út của Khúc Duyệt nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay Cửu Hoang.
Thoáng im lặng, giọng Cửu Hoang vang lên: "Vậy ta ra ngoài ngồi!"
Khúc Duyệt:...
Sau mười mấy năm xây dựng, sự tự tin của Khúc Duyệt sụp đổ trong đêm nay.
— —.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi