THẦN KHÚC



Bì Bì âm thầm cẩn thận suy xét, hắn nhất định đang chờ đến khi Cửu Hoang khắc xong tượng hạc sẽ giành đập bể trước.

Mà cũng không đúng, nếu hắn cướp đi rồi đập bể, chắc chắn sẽ chọc giận Cửu Hoang.
Nghĩ thế nào cũng không biết tiện nhân này định làm gì.

Bì Bì xê dịch mông, đứng giữa tiện nhân kia và Cửu Hoang, hơi xòe cánh có ý bảo vệ tượng băng nhỏ của mình.
Nguyên Hóa Nhất chắp tay sau lưng đi vòng ra phía sau tượng băng của Khúc Duyệt, ánh mắt lạnh lùng.

Nhân lúc Cửu Hoang không để ý, hắn thẳng tay chụp vào vai của bức tượng.
"Bang!"
Nội lực rót vào, tượng băng của Khúc Duyệt ngã xuống vỡ tan.
Bì Bì kinh ngạc đến ngây người, hắn điên rồi sao?
Cửu Hoang đột ngột ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, sát ý dâng lên, một chưởng vươn qua muốn chụp lên đầu hắn, hoàn trả lại toàn bộ những gì hắn đã làm, chụp cho hắn tan xương nát vụn như tượng băng.
"Rau Hẹ!" Giọng của Khúc Duyệt từ trong phòng truyền ra, ngăn Cửu Hoang ra tay giết người.
Bàn tay Cửu Hoang nắm chặt thành quyền, cố gắng áp chế rồi thu pháp lực về, nhưng một phần vẫn thoát ra, đập vào người Yến Hành Tri đang bị Nguyên Hóa Nhất kiểm soát, cả cơ thể văng ra xa.


Lưng Nguyên Hóa Nhất đập trúng cây cột trên hành lang, pháp lực khiến cho cột bị nứt vài đường.

Miệng Nguyên Hóa Nhất phun ra một búng máu nhưng hắn lại nở nụ cười, máu vương trên khóe miệng khiến vẻ mặt hiển lộ nét yêu dã.
"Tìm chết!" Cửu Hoang bước nhanh đến, tức giận ném mảnh vật liệu thừa đang cầm trên tay khiến nó vỡ nát.
Hắn túm vạt áo Nguyên Hóa Nhất, không dùng bất cứ pháp lực nào, chỉ đơn giản dùng tay đánh y.
Sau khi vài cái răng bị đánh rụng, Khúc Duyệt mới mở cửa đi ra, đứng ở bậc thềm chậm rãi nói: "Không cần đánh."
"Lục Nương, hắn..."
"Để ta xử lý."
Cửu Hoang nắm chặt tay đến nỗi xương cốt kêu răng rắc, nhưng rốt cuộc vẫn buông Nguyên Hoá Nhất ra, ném cho hắn ánh mắt "ngươi tự giải quyết cho tốt" rồi không lãng phí thời gian, đi thẳng ra cửa để làm một tảng băng mới.
Nguyên Hóa Nhất khó nhọc từ mặt đất đứng lên, lau vết máu bên khóe miệng, cười nhẹ, trông hắn chật vật nhưng vẫn ưu nhã: "Tiên sinh, ta đủ tư cách không?"
Khúc Duyệt nhìn thẳng vào hắn thật lâu rồi gật đầu: "Đủ tư cách."
Nguyên Hóa Nhất muốn chắp tay nhưng thân thể lảo đảo không thể đứng vững, hắn đành cười gượng, hất mái tóc rối bù ra sau lưng, nghiêng ngả đi ra khỏi sân.

Khi đi ngang qua Bì Bì, hắn chậc lưỡi lắc đầu nhưng không nói gì.
Hắn đã đi được một lúc nhưng Bì Bì vẫn chưa hết bàng hoàng, khi lấy lại được tinh thần nó chạy nhanh đến Khúc Duyệt ríu rít: "Tiên sinh, sao hắn lại đủ tư cách được? Hắn đập vỡ tượng nhưng chọc giận Cửu Hoang tiền bối, còn bị đánh, rõ ràng thua rồi."
"Không sai, hắn đã thua nhưng ngươi cũng không thể thắng.

Bây giờ Cửu Hoang đã đi lấy nước tuyết đổ vào quan tài cho đóng băng, để sau đó khắc lại tượng băng khác cho ta, hắn sẽ không phân tâm làm việc khác." Khúc Duyệt liếc nhìn mặt đất đầy mảnh băng vỡ, cảm thấy hơi tức giận và cũng đau lòng, nàng đã không tính đến khả năng này, "Năm đề thi chỉ còn lại bốn, đề thứ năm này đã bị hủy."
Bì Bì suy nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đây là một chiêu ngọc nát đá tan!
"Ngươi thấy không, tham dự Thí Luyện Cửu Quốc cần phải đủ thông minh nhưng nó không phải trò chơi lợi dụng sơ hở, cũng không phải thi đấu hữu nghị.

Mỗi lần thi đấu là một lần ký giấy sinh tử, mỗi lần đều có người vứt bỏ tính mạng.

Nếu đối thủ của ngươi cảm thấy không thể đánh bại ngươi, rất có thể sẽ chọn cách ngọc nát đá tan, không cho ngươi dù chỉ là một cơ hội nhỏ."
Khúc Duyệt vẫn luôn ý thức được việc này, và hành động của Nguyên Hóa Nhất càng làm nàng nhận ra tình hình thi đấu thực tế sẽ tàn khốc thế nào, "Ngươi có thể thông minh hơn người, có thể uyển chuyển lợi dụng sơ hở trong qui định, nhưng một khi đối thủ là kẻ tàn nhẫn độc ác, ngươi cũng sẽ khó lòng phòng bị."
Bì Bì thở hắt ra, dùng đôi cánh nhỏ ôm chặt thân thể tròn trịa của mình, ra vẻ run rẩy: "Tiên sinh, thế giới ngoài kia thật đáng sợ quá!"
"Đó là vì ngươi chưa bao giờ ra khỏi học viện." Khúc Duyệt nhân cơ hội dạy bảo nó, "Nên không biết thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên."
"Ta đã biết được từ sớm rồi." Bì Bì nhỏ giọng nói thầm, nó nhiều lần bị Khúc Duyệt bắt được, còn "xử" cho tơi tả như vậy, nào còn không biết nặng nhẹ.
Tuy nhiên, Bì Bì lờ mờ cảm nhận được dù Khúc Duyệt đối xử rất quyết liệt với nó nhưng không có ý làm hại nó, thậm chí còn luôn chỉ dẫn cho nó.

Nếu nó gặp một người thông minh như Khúc Duyệt mà muốn hại nó, chắc chắn nó đã trở thành phân bón cho cây từ lâu rồi.
Sau sự việc này, Bì Bì thật sự muốn đi tham gia Thí Luyện Cửu Quốc, nó muốn học nhiều thứ, lần thí luyện này vừa lúc là cơ hội tốt.
"Bì Bì sẽ nhớ kỹ bài học hôm nay." Nó lấy cánh gãi gãi đầu, ngập ngừng hỏi: "Tiên sinh, bây giờ làm sao, ta và hắn đều thua, phải thi đấu với nhau nữa sao?"
"Không cần, Yến Hành Tri sẽ tự mình bỏ cuộc."

Vị đại lão add-in kia đã giận rồi.
— —
Đúng như Khúc Duyệt dự liệu, chạng vạng ngày hôm sau khi khảo hạch kết thúc, Yến Hành Tri tự xin rút lui.

Nhìn bộ dạng bị đánh bầm dập của hắn, không ai dám lắm miệng dò hỏi lý do vì sao hắn từ bỏ.
Thời gian vẫn còn hai tháng, Khúc Duyệt lên kế hoạch huấn luyện nước rút cho cả đội, bốn người một hạc bị vắt kiệt từ thể xác đến tinh thần.

Đặc biệt là Hạ Cô Nhận, hiện giờ chỉ cần Huyễn Ba nhìn thấy hắn liền phóng một bài thơ nguyền rủa.

Mặc dù đã giải thích đấy chỉ là khảo hạch, hắn bất đắc dĩ mới làm thế, đấy còn là chủ ý của Bì Bì nhưng Huyễn Ba mặc kệ, cứ bắt được hắn là lấy hết sức ra mắng.

Đến nỗi bây giờ da mặt Hạ Cô Nhận bây giờ ngày càng dày, mặc cho gió cuộn bốn bề*, mày vẫn không nhăn một chút.
Nguyên văn: Nhậm nhĩ đông tây nam bắc phong, đây là câu cuối trong bài thơ Trúc Thạch của nhà thơ Trịnh Tiếp thời nhà Thanh.
"Sư tỷ, ta nghe nói mười ngày nữa chúng ta phải đi Thiên Phong quốc, thật sao?" Giang Thiện Duy hỏi.
Từ khi xuyên vào thế giới này, trừ đường đi đến vương đô lúc mới tới, Giang Thiện Duy chưa được ra khỏi vương đô lần nào nên không tránh khỏi có chút hưng phấn.

Thêm nữa, cậu dường như đã quên mất lý do vì sao đến nơi này cùng Khúc Duyệt.

Từ nhỏ cậu được ông nội nuôi bên cạnh, không đi học ở Học Viện Dị Nhân.

Từ lúc đến ở trong Học Viện Phúc Sương, Giang Thiện Duy như muốn bù lại thời gian trước đây, có thời gian đều chạy đi học, cảm thấy rất hứng thú.
"Ừ, chín nước luân phiên tổ chức thí luyện, lần này đến lượt Thiên Phong quốc tổ chức." Đúng lúc Khúc Duyệt muốn đến điều tra Đường gia.
"Ta thật sự có thể đi cùng ư?" Lần trước cậu không được đi cùng đến Băng Nguyệt Cốc, Giang Thiện Duy tưởng lần này mình cũng sẽ bị bỏ lại.
"Lần này đi lâu, cậu phải đi cùng ta." Khúc Duyệt e ngại Quả Ác kia, không dám để Giang Thiện Duy rời xa tầm mắt.
Huống chi Cư Bất Khuất và Quân Chấp đều đi Thiên Phong quốc, còn có Cửu Hoang ở bên cạnh, Khúc Duyệt không sợ mình không quản được, nàng hỏi: "Tiểu Duy, bây giờ cậu còn gặp giấc mơ kỳ quái nữa không?"
"Giấc mơ kỳ quái?" Giang Thiện Duy sửng sốt không hiểu ý nghĩa của "kỳ quái", suy nghĩ một lúc mới nhớ, "Ý sư tỷ nói đệ đệ trong mơ của ta à?"
"Ừ."
"Không còn nữa." Giang Thiện Duy lắc đầu, "Chỉ mơ một lần đó thôi."
Khúc Duyệt lại nhíu mày, để xuống "Kế hoạch tiến công Cửu Quốc", nhìn tuyết đang rơi ào ạt bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ không biết như vậy là tốt hay xấu.
Trò chuyện xong, Giang Thiện Duy đứng dậy ra khỏi phòng của Khúc Duyệt, đi đến cửa lại quay về nói: "Sư tỷ, Cái Thế tiền bối thật kỳ quái."
Khúc Duyệt buồn cười, một lần nữa để xuống "Kế hoạch tiến công Cửu Quốc": "Ngày nào hắn không kỳ quái chứ?"
Giang Thiện Duy chỉ tượng băng đặt trong sân: "Nửa đêm ta tỉnh ngủ, rất nhiều lần thấy hắn ngồi trong sân không nhúc nhích, ngồi lâu đến mức thành người tuyết luôn ấy.

Bộ sợ người khác trộm mất tượng băng nên mỗi đêm phải ngồi canh hay sao?"

Khúc Duyệt ngẩn ra: "Nửa đêm?"
Giang Thiện Duy gật đầu: "Đúng vậy, sau nửa đêm, sáng ra thì không thấy nữa."
Khúc Duyệt thật đúng là không biết, bởi vì hiệu quả chữa trị ban đêm cao hơn nhiều nên gần đây buổi tối Khúc Duyệt thường đi giúp Quân Chấp chữa thương đến sáng mới quay về.
Sau khi nghe Giang Thiện Duy kể chuyện, Khúc Duyệt ghi nhớ, buổi tối nàng vẫn như thường lệ đến đảo bên cạnh giúp Quân Chấp trị thương, nhưng vẫn thả nhĩ thức để ý động tĩnh trên đảo của mình.

Quả nhiên một lát sau nàng nghe thấy Cửu Hoang đi ra khỏi phòng, đến trong sân ngồi xuống.
Khúc Duyệt lập tức quay về, thấy hắn ngồi xếp bằng trước tượng băng: "Nửa đêm chàng chạy ra đây làm gì?"
Cửu Hoang bị Khúc Duyệt làm giật mình, bật dậy từ trên nền tuyết: "Ta quay về phòng ngay."
"Khoan đã." Khúc Duyệt bước tới ngăn Cửu Hoang lại, nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy được hắn đang né tránh, bộ dạng như đang chột dạ.
Lần gần nhất hắn có biểu hiện này là do nàng thường xuyên đi gặp Quân Chấp chữa thương, hắn không vui nhưng không nói gì, chạy đến đảo của Đát Thi lấy đi tảng đá Quân Chấp đã ngồi thiền vài chục năm, mang về điêu khắc thành một con chó nhìn rất vô lại.
"Tiểu Duy nói với ta, mỗi ngày nửa đêm chàng đều ra đây ngồi." Nói chuyện với Cửu Hoang mà quanh co lòng vòng chính là tự tìm phiền toái, "Ta vừa đi, chàng liền chạy vào sân ngồi phải không?"
"Ta không có theo dõi nàng đâu." Cửu Hoang giải thích.
"Vậy nửa đêm chàng ngồi trong sân làm gì?"
Trong lòng Khúc Duyệt rất rõ ràng Cửu Hoang dù rất muốn nàng dựa dẫm vào hắn nhưng không hề có ý khống chế nàng, trước nay luôn để nàng làm những gì nàng muốn, chưa bao giờ nói không với nàng.
"Tóm lại ta không giám sát nàng." Cửu Hoang tiếp tục im lặng.
Trong lúc nói, bước chân hắn lùi lại một chút, không muốn Khúc Duyệt đến gần mình.
Khúc Duyệt càng ý thức được có gì đó bất thường, nàng đột nhiên bắt lấy cổ tay hắn, "a" lên một tiếng sau đó nàng hít hà một hơi.
Nàng trố mắt vì kinh ngạc: "Chuyện gì xảy ra với chàng vậy?"
"Ta không sao, rối loạn khi luyện công thôi." Cửu Hoang hoảng loạn lùi lại một bước.
Sỡ dĩ hắn ra đây ngồi thiền vì gần đây người hắn nóng như có liệt hỏa thiêu hồn, càng ngày càng nóng đến lợi hại, cả thân người đều biến thành hòn than.

Buổi tối ra sân hấp thu chút thủy âm khí mới có thể cảm thấy đỡ hơn một chút, ngày hôm sau không để lộ điều gì khác thường.
Loại cảm giác bỏng cháy hồn phách này giống hệt như khi ở trong Thiên La Tháp, hắn hiểu nguyên nhân hẳn là vì đã rời khỏi Thiên La Tháp hơi lâu, ấn ký trên thần hồn bắt đầu phát tác.

Hắn muốn giấu diếm không để Lục Nương phát hiện, bằng không nàng nhất định sẽ bắt hắn quay về Thiên La Tháp.
Có chết hắn cũng không muốn quay về.
— —.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi