*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngu Chiếu Hàn đồng ý với Thời Độ rằng sau khi nghĩ kỹ sẽ tìm cậu hôn hôn, nhưng mà sắp thi đấu đén nơi, Ngu Chiếu Hàn vội vàng thực hiện chức trách của một đội trưởng, ít khi nào có thời gian biến cá. Mỗi ngày, sau khi trở lại phòng, anh còn phải tổng kết lại huấn luyện của cả một ngày, sau khi tổng kết xong nghe Thời Độ gọi mấy câu “Cá Cá” liền buồn ngủ đến không chịu được.
Trước kia Thời Độ cùng Ngu Chiếu Hàn ở chung một phòng khách sạn, bình thường đều là ở một, hai ngày rồi về căn cú. Lần này bọn họ sẽ ở cùng nhau tận một, hai tháng. Thời Độ lại lần nữa có thể sâu sắc cảm nhận đươc vì sao Ngu Chiếu Hàn có thể giả ngầu nhiều năm ở R. H như vậy mà vẫn không bị rớt ngựa —— đội trưởng quá nỗ lực, nỗ lực đến mức khiến cho người khác tự cảm thấy xấu hổ không bằng. Huống hồ ở phương diện trò chơi, Ngu Chiếu Hàn cũng không phải là đứa ngốc, lại còn là tuyển thủ có thiên phú hàng đầu. Có lẽ khi thượng đế tạo ra cá đã đem tất cả chỉ số thông minh dồn vào trong trò chơi rồi.
Trừ bỏ huấn luyện gấp đôi, bọn họ còn phải thích ứng với hoàn cảnh lạ lẫm. Cái khác thì còn tốt, nhưng ở phương diện ăn uống này, không dễ tìm giúp việc trong thời gian ngắn, lão Đàm cũng lo sợ dì giúp việc ở Hàn Quốc nấu cơm không hợp khẩu vị của mọi người nên dứt khoát một ngày ba bữa gọi cơm hộp về giải quyết. Vì vậy, Phô Mai từ “Oa, đồ chua này thật ngon miệng, vô cùng thích hợp ăn vào mùa hè” cùng “Gà rán Hàn đúng là con mẹ nó tuyệt vời, canh rong biển vĩnh viễn là thần” đến “Gần đây có quán ăn Trung Quốc nào không” cùng “Khi nào chúng ta mới được về nước” chỉ trong ba ngày ngắn ngủi.
Sau khi kết thúc trận huấn luyện cuối cùng của buổi chiều cũng là lúc cơm hợp được đưa tới, lão Đàm gọi các thanh niên nghiện net ra ăn cơm. Nhìn thấy một bàn đồ chua cùng cơm trộn trên bàn, Ngu Chiếu Hàn hoàn toàn héo. Anh nghiêm túc ăn hai thìa rồi nói, “Tôi ăn xong rồi, mọi người ăn tiếp đi.”
“Ăn thêm chút đi Shine, cậu mới ăn được có tí.” Lão Đàm khuyên nhủ, “Buổi tối còn một trận đấu huấn luyện nữa, nhất định cậu sẽ đói.”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Em không đói bụng, buổi tối cũng sẽ không đói.”
“Em hiểu đội trưởng mà.” Phô Mai chọc chọc bát cơm trộn của mình, “Em nhìn thấy mấy món này cũng không còn hứng ăn uống nữa. Thỉnh thoảng ăn một, hai lần còn được, mỗi ngày ăn thì đúng là muốn mạng già của em mà.”
Lão Đàm bất đắc dĩ nói: “Ngày hôm qua gọi đó ăn Trung Quốc cho mấy cậu, không phải mấy cậu cũng chê khó ăn sao.|
“Cái kia mà là đồ ăn Trung Quốc cái rắm,” Thời Độ “xùy” một tiếng, “Làm nhục đồ ăn Trung Quốc.”
Thời Độ bưng bát cơm mà Ngu Chiếu Hàn gần như không đụng đến lấy, dùng đũa múc hai phần ba cơm vào trong bát của mình rồi đẩy đến trước mặt Ngu Chiếu Hàn: “Bây giờ đội trưởng có ăn hết được không.”
Phô Mai đầy mặt “Hnahf động hiến ân cần này thật ngốc”, “Em không nghe đội trưởng nói sao? Cậu ấy không phải không ăn, là không đói bụng.”
Ngu Chiếu Hàn nhìn chằm chằm cơm trộn, lại một lần nữa cầm muỗng lên, mặt không biểu tình mà ăn một miếng.
Phô Mai:???
Thời Độ búng tay một cái trước mặt Phô Mai đang há mồm trợn mắt, cười đến ác liệt: “Mặt anh trai Phô Mai có đau không?”
Phô Mai giận mà không dám nói gì, chỉ có thể gầm lên rồi uống hơn nửa bát canh đậu hũ cho hả giận.
Hoàng quý phi cùng Chi quý phi tranh đấu gay gắt, Ngu Chiếu Hàn vẫn luôn xem ở trong mắt. Những lúc thế này, anh nên đứng ra chủ trì công đạo, đảm bào sự hòa thuận của chiến đội. Nhưng mà anh thật sự cảm thấy bộ dáng kiêu ngạo này của Hoàng quý phi vô cùng đẹp trai, rất khó để không bất công, chỉ có thể ủy khuất Phô Mai một lần.
Buổi tối, Ngu Chiếu Hàn nằm trên giường dùng ipad phục bàn lại trận huấn luyện hôm nay, Thời Độ ngồi trước laptop đánh đơn ở máy chủ Hàn. Năng lượng trong một phần ba bát cơm không đủ để chống đỡ cho cả tối huấn luyện cường độ cao, Ngu Chiếu Hàn đói đến không nhịn được, mang theo chút oán khí mà bò từ đầu giường đến cuối giường, nói với bóng lưng của Thời Độ: “Thời Độ, anh muốn kén ăn, anh cũng muốn oán giận.”
“Kén ăn và oán giận sao.” Thời Độ đang có một đợt đoàn chiến ác liệt, chỉ có thể phân ra một nửa sự chú ý đáp lại Ngu Chiếu Hàn, “Nhưng mà đội trưởng trưởng thành bình thường đều không kén ăn, cũng không oán giận.”.
Ngu Chiếu Hàn sửng sốt, “Quên đi.”
Đôi mắt Thời Độ dán chặt vào màn hình, “Cho nên đội trưởng có thể trưởng thành thêm vài phút được không, chờ em đánh xong trận này thì tiếp tục kén ăn cùng oán giận?”
Khóe miệng Ngu Chiếu Hàn hơi cong xuống, “Đội trưởng có thể.”
Thời Độ đang chơi trong top500 của máy chủ Hàn, bên địch có hai tuyển thủ chuyên nghiệp đang đánh đôi cùng nhau, trận đấu tương đối giằng co. để kết thúc trò chơi sớm, Thời Độ không thể không mở mic.
Ngu Chiếu Hàn nghe Thời Độ dùng tiếng Hàn ngắn gọn lại lạnh lùng chỉ huy đồng đội, không hiểu sao trong lòng có chút ngứa ngáy, nhịn không được liền lăn hai vòng trên giường, còn dùng tài khoản nhỏ đăng weibo.
【 Bởi vì đói bụng tâm tình không tốt, muốn em trai đang chơi game cùng tui, em trai nói đánh nốt trận sẽ tới ~ovo】
【 Vì sao lại đánh nốt trận mới tới? Không phải cậu ta nên tới luôn hay sao? 】
Mày Ngu Chiếu Hàn nhăn lại, trả lời lại bình luận: 【 Nếu nhưu em ấy bỏ lại đồng đội đẻ dỗ tối, vậy thì em ấy sẽ không còn ngầu nữa】
Đồng đội của Thời Độ cũng coi như nghe lời, đem toàn bộ tài nguyên cho cậu. Cậu cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà đưa đồng đội bay lên. Kết thúc trận đấu, Thời Độ cũng không thèm xem chiếu lại hình ảnh tốt nhất của mình, trực tiếp nhào lên giường Ngu Chiếu Hàn: “Vợ ơi, mau tới tìm em kén ăn cùng oán giận nào.”
Ngu Chiếu Hàn bò dậy ngồi thẳng thân thể, nhường vị trí cho Thời Độ: “Anh không thích ăn đồ ăn Hàn Quốc.”
“Ừm ừm ừm, sau đó đâu?”
“Không có sau đó,” Ngu Chiếu Hàn uể oải ỉu xìu mà nói, “Anh oán giận xong rồi.”
Thời Độ cười: “Cái này có phải oán giận đâu, lại oán thêm vài câu đi, nhanh lên, đừng ép em cầu anh.”
“À à.” Ngu Chiếu Hàn nỗ lực oán giận, “Anh cảm tháy đồ chua đều giống nhau, thịt nướng cùng gà rán đều dính rất nhiều sốt, có chút béo, anh sợ rớt vào quần áo nên không dám ăn. Anh muốn ăn đồ ăn dì trong căn cứ làm.”
Thời Độ hỏi: “Anh muốn ăn món nào?”
Ngu Chiếu Hàn liền liệt kê cho Thời Độ nghe, thành công làm cho chính bản thân mình càng ngày càng đói. Cuối cùng, Thời Độ nấu cho anh một gói mì, anh cũng không kén ăn mà ăn hết, ngay cả nước mì cũng không để lại.
Hôm sau là ngày có thi đấu, nhưng không phải là trận đấu của R. H nên bọn họ không cần đến sân đấu. Chuẩn bị đến thời điểm ăn cơm tối, lão Đàm hỏi bọn họ muốn ăn cái gì.
Phô Mai: “Gà Cung Bảo.”
Tề Hiến: “Đầu cá xắt hạt tiêu.”
Thạch Đầu: “Thịt lợn xào?”
Giang Địch: “Bò bít tết salad.”
Mặt lão Đàm lập tức trở nên không thiết sống: “Mấy cậu đang muốn mạng anh sao.”
Phô Mai hỏng mất: “Không phải hôm nay lại ăn cơm hộp đấy chứ!”
“Bằng không thì sao?” Lão Đàm hỏi, “Cậu sẽ nấu cơm sao?”
“Em làm.” Thời Độ nói, “Em đặt một ít đồ ở siêu thị gần đây, chắc là sắp giao đến rồi.”
Thời Độ được coi là nửa streamer ăn uống, thỉnh thoảng sẽ phát sóng trực tiếp nấu cơm, ăn cơm, khả năng nấu nướng của cậu đã sớm được tất cả mọi người ở R. H khen ngợi.
Phô Mai vui mừng nói: “Cuối cùng em trai cũng không chịu nổi đồ ăn Hàn Quốc nên phải tự túc rồi sao?”
Thời Độ nhún nhún vai: “Thật ra em khá thích ăn đồ ăn Hàn Quốc, tạm thời còn chưa ngán.”
Tề Hiến hỏi: “Vậy vì sao em lại nguyện ý nấu cơm?”
Thời Độ thuận miệng nói: “Nhàn.”
Lục Hữu Sơn hoài nghi chính mình: “Cường độ huấn luyện hiện tại mà cậu còn cảm thấy nhàn? Timeless, từ hôm nay trở đi luyện thêm một giờ!”
Thời Độ nói: “Đừng tưởng rằng anh là huấn luyện viên thì em không dám kêu anh ngậm miệng.”
Trong lòng Ngu Chiếu Hàn trả lời giúp Thời Độ: Vì em, Thời Độ là vì em nên mới nguyện ý làm cơm đó.
Để chững thực cho suy nghĩ của mình, Ngu Chiếu Hàn vào phòng bếp tìm cậu đầu bếp đẹp trai đang thái rau: “Thời Độ vì anh nên mới nguyện ý làm cơm sao?”
Thời Độ nhớ quá trình ngộ ra, muốn nói chuyện cùng Ngu Chiếu Hàn thì phải nói thẳng, “Đương nhiên rồi, chẳng lẽ lại vì Phô Mai? Nhìn em giống như kẻ điên sao?”
Ngu Chiếu Hàn trưng khuôn mặt chán đời vui vẻ nói, “Cảm ơn.”
Thời Độ tiếp tục có chuyện nói thẳng: “Vốn dĩ muốn làm một ngày ba bữa cơm cho anh, nhưng mà sáng cùng trưa em thật sự không dậy được, cho nên chỉ có thể làm cơm tối cho anh.”
Một ngày một bữa được ăn cơm Thời Độ nấu đã khiến cho Ngu Chiếu Hàn cảm thấy thực thỏa mãn, thậm chí anh còn không nhịn được mà đăng bài khoe trên weibo của tài khoản nhỏ:
【 Hôm qua mới nói với em trai muốn ăn đồ ăn Trung Quốc, tối nay em ấy đã làm cho tui, cảm động ovo】
Dưới weibo nhanh chóng có bình luận.
【 Hôm qua nói muốn ăn mà tối nay mới làm cho cậu, nếu như thật sự để ý đến cậu, không phải nên làm luôn sao
】
Ngu Chiếu Hàn trả lời lại: 【 Khuya hôm qua tui mới nói mà 】
【 Vậy thì ít nhất cùng nên là trưa nay chứ
】
Ngu Chiếu Hàn trả lời: 【 Trưa thì em ấy không dậy được】
【 Vậy cậu không cần cảm động, cảm ơn là đủ rồi. Thiên ngôn vạn ngữ một câu, đừng bị tên đàn ông quỷ kế đa đoan lừa mất 】
【 Tui cảm thấy vẫn tốt mà, ít nhất nguyện ý nấu cơm cho cậu, nên được cộng điểm 】
Đầu óc Ngu Chiếu Hàn khẽ động, ma xui quỷ khiến mà hỏi Thời Độ: “Nếu như anh nhất định muốn ăn cơm trưa em nấu thì sao?”
Thời Độ do dự một chút, vẫn quyết định nói thẳng: “Không biết, có lẽ vẫn alf không dậy được.”
Ngu Chiếu Hàn im lặng hai giây, hỏi: “Thời Độ, em thật sự muốn hôn anh sao?”
Thời Độ cười, dùng mu bàn tay sạch sẽ chạm vào gương mặt của Ngu Chiếu Hàn, “Muốn hô cùng muốn ngủ không xung đột gì mà.”
Ngu Chiếu Hàn nghĩ nghĩ, đúng là không xung đột, vui vẻ nói, “Đúng vậy.”
Ngu Chiếu Hàn cúi đầu gõ chữ:
【 Tui muốn cảm động, cậu quản được chắc (▼-▼)】
Thời Độ nhắn wechat cho dì giúp việc để hỏi công thức món ăn, bận bịu suoots hai giờ mới làm xong mấy món mà Ngu Chiếu Hàn liệt kê. Hoàng quý phi dùng bữa cơm này thành công thu phục lòng người, phi tần hậu cung đều a dua, nịnh hót cậu, giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Hậu cung một mảnh hòa thuận, Ngu Chiếu Hàn nhìn mà cảm thấy vui mừng.
Sau khi ăn xong, mọi người tập trung ở trong phòng khách xem thi đấu.
Trước khi thi đấu trận đầu tiên, phía ban tổ chức còn mời một nhóm nhạc nữ nổi tiếng biểu diễn. Các chị gái đều mặc quần sooc ngắn, bề ngoài xinh đẹp, thân hình mê người. Dưới tình huống không phải đội trưởng mới tắm rửa xong, nửa người vẫn còn ướt thì các thanh niên càng nguyện ý xem nhóm chị gái xinh đẹp nhảy hơn.
“Em thích em gái tóc quăn kia!” Phô Mai hưng phán nói, “Hiến Hiến thì sao?”
“Người đầu tiên từ trái không tồi, trong nhóm thì cô ấy nhảy tốt nhất.” Tề Hiên gian nan lựa chọn, “Nhưng mà ánh mắt của người thứ ba bên phải thật sự quá hấp dẫn.”
“Em biết là anh thích cô ấy mà! Em trai thích tiểu mỹ nhân thích làm nũng, khẳng định là thích em gái ở vị trí C —— đúng không?” Giọng nói của Phô Mai ngừng một chút, đột nhiên gào to lên, “Mọi người mau nhìn này! Nhiều chị gái xinh đẹp như vậy mà em ấy còn chơi di động!”
Phô Mai vừa kêu đã hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn của mọi người vào trên người Thời Độ. Thời Độ đang lướt di động, nhìn thấy 【 Cá nhỏ phun bong bóng 】đăng hai weibo liên tiếp, không để ý nói, “Ở Hàn Quốc có luật pháp nhất định phải xem nhóm nhạc nữ nhảy sao?”
Tề Hiến cười cười nói: “Timeless là không có hứng thú xem, hay là không dám nhìn hả?”
Thời Độ cũng không ngẩng đầu lên: “Em không có loại d*c vọng thế tục này.”
“D*c vọng,” Ngu Chiếu Hàn trầm giọng nói, “Ra đời trong bóng tối, hòa vào luân hồi, sinh sôi không thôi. *”
Thời Độ buông di động, nhìn Ngu Chiếu Hàn, dùng giọng nói trầm thấp như vậy hùa theo: “Đội trưởng nói đúng.”
Thời Độ mới vừa nói xong, di động của Ngu Chiếu Hàn rung lên một chút.
【Timeless: Hôm nay làm cơm, lại không có xem chị gái nhảy, có thể thêm hai điểm sao? 】
【Shine: Có thể chứ, anh cho em thêm bốn điểm luôn 】
【Timeless: Vợ yêu hào phóng 】
【Shine: Nhưng điểm này dùng để làm gì? 】
【Timeless:. 】