THÂN LÀM ĐỘI TRƯỞNG, CẦN PHẢI LẠNH LÙNG

Sau khi đánh xong đội Tokyo-Sakura, mấy người R. H chỉ nghỉ ngơi một buổi tối, ngày hôm sau đã bắt đầu nhanh chóng huấn luyện cùng chuẩn bị cho trận đấu tiếp thoe. Ngu Chiếu Hàn còn không có thời gian để phục bàn hành vi mới nhất của anh cùng Thời Độ.

Nhưng trong buổi tối ngắn ngủi đó, Phô Mai ăn BBQ kiểu Anh đến hỏng bụng. Giang Địch dựa vào một thân cơ bắp bị các chị gái, anh trai người Âu ở bể bơi lại gần làm quen. Phần đùi non bên trong của Ngu Chiếu Hàn đỏ lên mà vẫn muốn dính lấy Thời Độ, Thời Độ đành phải làm phiền Lục Hữu Sơn đi mua thuốc, Lục Hữu Sơn thật đúng là đi.

Bởi vậy, ấn tượng của Thời Độ đối với huấn luyện viên Lục thay đổi rất nhiều, hạ quyết tâm về sau phải cố gắng hết sức tôn trọng huấn luyện viên, nếu không có chuyện gì thì bớt nói mát anh mấy câu.

Cũng may những điều này chỉ là chuyện nhỏ, không ảnh hưởng đến huấn luyện của bọn họ.

Trận tiếp theo sẽ là trận đầu tiên bọn họ đối chiến với đội ngũ ở khu thi đấu phía Tây, lại còn là đánh với Lawman, nếu nói không áp lực thì tuyệt đối là đang giả ngầu.

Để cho nhanh chóng làm quen với tiết tấu của khu thi đấu phía Tây, càng chú trọng vào khả năng của từng người, Lục Hữu Sơn sắp xếp cho bọn họ đánh với những đội mạnh ở khu thi đấu phía Tây. đặc biệt khu thi đấu phía Tây có đội mạnh xếp hạng hai là New York-PPZ, gần như hôm nào R. H cũng đánh hai trận với bọn họ.

PPZ sắp đối chiến với ma vương nhỏ là DSD, bọn họ cũng cần phải làm quen với phong cách thi đấu theo đoàn đội của khu thi đấu phía Đông, vừa lúc hợp với nhu cầu của R. H.

RH cùng PPZ đánh huấn luyện, mười trận thì thắng bảy. Nhưng PPZ cũng là một đội bị Lawman 3:0 ở giải thường quy, có thể thắng bọn họ cũng không thể chứng tỏ hệ thống đoàn đội vượt trội hơn.

Mấy trận thi đấu tiếp theo, PPZ thắng hiểm DSD với tỉ số 4:3, DSD rơi vào tổ thua cuộc; IPL đào thải một đội ngũ đến từ Canada, tiếp tục ở lại tổ thua cuộc; EAU bại bởi Tokyo-Sakura, kết thúc hành trình của mình ở mùa giải này trước tiên.

Đến bây giờ, bốn đội ngũ trong nước, một đội bị loại trừ, hai đội tiến vào tổ thua cuộc, chỉ còn lại một mình R. H ở tổ người thắng. Không ít fans trong nước bắt đầu lo âu.

Ngày EAU về nước, mấy chiến đội anh em đều dành ra chút thời gian tiễn bọn họ.

Giám đốc EAU vẫn còn khá lạc quan, “Ít ra bọn tôi còn được ở Châu Âu hai tuần, thắng một trận đấu, cái này cũng đã được ghi vào lịch sử của đội rồi.”

Đội trưởng EAU cười khổ, “Đội Sakura vẫn khá trâu bò, cũng do bọn tôi xui xẻo, mới trận thứ hai đã gặp phải, nếu không có lẽ bọn tôi còn có thể đi được xa hơn.”

Bỉ Ngạn nói giỡn: “Vậy cậu đang trách R. H sao? Là bọn họ đem Sakura đưa vào tổ thua cuộc.”

Đội trưởng EAU vội nói, “Tôi không nghĩ như vậy!” Cậu ta nhìn về phía Ngu Chiếu Hàn, sợ mình bị đội trưởng Ngu đức cao vọng trọng chán ghét, “Đội trưởng Ngu hãy tin tôi!”

Ngu Chiếu Hàn gật đầu: “Ừ.”

Xạ thủ của DSD là Archer bỗng nhiên nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, so với việc bị đội nước ngoài đào thải, tôi tình nguyện chết trên tay mấy người.”

Nhóm thanh niên ở IPL cùng DSD đều yên lặng.

Trận tiếp theo ở tổ thua cuộc chính là của IPL vs DSD, dù ai thắng hay thua thì một trong hai đội này cũng sẽ có một đội bị loại trừ. Bốn đội mạnh trong nước cũng chỉ còn lại hai đội.

Trong sự yên lặng này, Thời Độ cười lên tiếng: “Không đến mức này chứ các anh trai, thời buổi này làm gì có ai chưa từng đào thảo chiến đội anh em bao giờ. Từ khi nào mà mấy anh kiêu ngạo như vậy chứ? Nếu như thật sự không cần, em mẹ nó da gà rơi đầy đất rồi.”

Thời Độ châm chọc như vậy, bầu không khí cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

Phô Mai kiêu ngạo nói: “Mồm miệng em trai này của bọn tui, từ trước đến nay chính là số một, số hai toàn liên minh —— ai nha tui không được, tui phải đi WC. Tiểu Giang, tí nữa nhớ đưa giấy cho tui! Lần sau tui đưa giúp cậu!”

Giang Địch: “……”

Lục Hữu Sơn nhìn Phô Mai thống khổ che bụng, cau mày: “Cái này chẳng lẽ là âm mưu của đội Luân Đôn, dùng nguyên liệu nước Anh tập kích bên ngoài các tuyển thủ nước ngoài, tạo thành thương tổn cho họ sao?” Lục Hữu Sơn càng nghĩ càng lo âu, “Trước đó tôi đã nói gì? Sân nhà của nửa mùa sau không thể đặt ở Châu Âu!”

Bỉ Ngạn hỏi Ngu Chiếu Hàn: “Cheese có khỏe không?”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Hy vọng.”

“Vậy Clown thì sao?” Bỉ Ngạn lại hỏi, “Cậu ta khôi phục đến thế nào, có thể đuổi kịp trận đấu với Lawman của các cậu không?”

Tuy rằng chuyện Tề Hiến làm phẫu thuật không công bố ra ngoài nhưng những thành viên trong liên minh ít nhiều cũng đã biết một ít.

Ngu Chiếu Hàn nói: “Khó nói.”

IPL mới đánh với Lawman xong, Bỉ Ngạn có nhận thức sâu sắc với ma vương lớn ở Bắc Mỹ, “Đội trưởng Ngu, thứ cho anh nói thẳng, nếu như Clown không thể lên sân đấu, R. H muốn thắng Lawman có nhất định khó khăn.”

Bị ánh mắt lạnh lùng của  Ngu Chiếu Hàn đảo qua, Bỉ Ngạn nhanh chóng bổ sung: “Đương nhiên, có cậu cùng Timeless ở, Lawman muốn bắt được R. H cũng gặp không ít khó khăn.”

Thời Độ quay đầu nói với XU: “Mau đem đội trưởng nhà anh mang đi, anh ta bắt đầu nhiều lời rồi.”

Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ đều biết, những lời mà Bỉ Ngạn nói không hoàn toàn là vô nghĩa. Nếu Tề Hiến có thể lên sân đấu, phần thắng khi đánh với Lawman khẳng định sẽ lớn hơn nữa. Nhưng mà bọn họ đã hỏi bác sĩ chữa trị chính cho Tề Hiến rồi, bác dĩ nói trạng thái trước mắt của Tề Hiến không thể chịu đường cường độ thi đấu cao trong thời gian dài.

Phương thức BO7 ở nửa mùa sau cũng có sự khiêu chiến không nhỏ với thể lực của tuyển thủ. Nếu như cưỡng ép để cho Tề Hiến lên sân đấu, đó chính là không có trách nhiệm với bản thân anh ấy, đồng thời cũng không có trách nhiệm với đoàn đội.

Trận đấu với Lawman tới gần, trong lòng mỗi người R. H đều căng thẳng như dây đàn. Mặt ngoài thì Ngu Chiếu Hàn không có gì khác, vẫn là đội trưởng cẩn trọng đáng tin như thường, nhưng buổi tối trở lại phòng thì vừa muốn ăn khuya vừa phải xem bạn trai chơi bóng để giải tỏa áp lực.

Không bao lâu, ngay cả nhìn Thời Độ chơi bóng cũng không thể giúp Ngu Chiếu Hàn thả lỏng. Anh nhất quyết không chịu mặc áo ngủ khủng long. Đây là chiêu áp đáy hòm của anh, không đến mức bất đắc dĩ anh sẽ không lấy ra dùng.

Trước khi thi đấu, phía liên minh mời R. H cử ra một người đi nói mấy câu rác rưởi trước trận đấu. Địa điểm ghi hình cách khách sạn khá xa, phải ngồi xe qua đó từ sáng sớm, một đám thanh niên nghiện neet mỗi ngày ngủ để giữa trưa đều đứng nhìn từ xa.

Lão Đàm muốn để cho Giang Địch đi. Giang Địch tỏ vẻ mình sẽ không nói mấy lời nói rác rưởi. Lão Đàm nói: “Không có việc gì, cậu chỉ cần ngồi kia tùy tiện nói mấy câu linh tinh thôi. Thời gian còn lại cứ thể hiện chút cơ bắp của cậu là xong.”

Giang Địch nói: “Có thể cho Timeless đi, cậu ta rất biết nói.”

Lão Đàm vung tay lên: “Không có khả năng, Timeless không dậy được.”

Giang Địch ngoài ý muốn kiên trì: “Không dậy được thì càng phải luyện.”

Thời Độ lại nói: “Được rồi, em đi.”

Biểu tình của lão Đàm như muốn gặp quỷ, Giang Địch lại lộ ra vẻ vui mừng.

Lão Đàm không yên tâm hỏi: “Cậu  không sao chứ?”

“Em khá thích nói mấy lời rác rưởi.”Thời Độ nửa thật nửa giả nói, “Hơn nữa vừa hay em muốn ra ngoài một chuyến, có thể dậy sớm một lần giải quyết luôn hai việc, hà tất gì phải dậy sớm hai lần.”

Lão Đàm có chút buồn bực: “Timeless còn có chuyện gì muốn làm ở Châu Âu chứ?”

Thời Độ hiếm khi dậy sớm được một lần, buồn ngủ đến mức đôi mắt cũng không mở ra được, còn cố gắng chống chịu dùng nổi nấu một bát mì cho Ngu Chiếu Hàn.

Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Bên phía Lawman phái ai nói mấy lời rác rưởi?”

Thời Độ còn buồn ngủ: “Không biết. Cá Cá, em buồn ngủ quá……”

“Dù sao có là ai đi nữa thì cũng không thể nói lại em.” Một tay Ngu Chiếu Hàn cầm bát mì sợi, một tay cầm đũa tiễn bạn trai ra cửa, “Đi đi, anh chờ em về.”

Thời Độ vừa đi đã hết buổi sáng, lúc về khách sạn miễn miễn cưỡng cưỡng mới kịp huấn luyện buổi chiều. Thi đấu huấn luyện hôm nay vẫn là PPZ, hôm nay cảm xúc của PPZ có chút bùng cháy, nhược điểm cũng được cải thiện, cuối cùng thắng với tỷ số 4:2.

Đánh thi đấu huấn luyện xong, tâm tình của mọi người có chút nghiêm trọng. Bệnh cũ không tự tin của Thời Độ lại tái phát, buồn phiền nói, “Nếu như anh Hiến ở đây, nhất định sẽ không thua.”

Giang Địch nói: “Tôi quá tham tấn công, không sữa tốt cho C, tôi sai.”

Thời Độ cũng dứt khoát mà nói: “Hôm nay em cũng rất gà, không lên C được, xin lỗi.”

Lão Đàm hỏi: “Có phải bởi vì hôm nay dậy sớm nên mệt không?”

“Không phải,” Thời Độ nói, “Gà chính là gà, tìm lý do cũng không còn thú vị.”

“Chỉ là một trận thi đấu huấn luyện thôi, không chứng tỏ được gì.”Ngu Chiếu Hàn bình tĩnh nói, “Chuẩn bị phục bàn đi.”

Kết thúc phục bàn, mọi người lại chia thành tổ hai người về phòng mình. Dọc theo đường đi, Ngu Chiếu Hàn đều im lặng, đến khi tiến vào phòng mới chui vào ngực Thời Độ.

“Thời Độ, anh hôm nay cũng gà như em —— không, anh còn gà hơn em.” Ngu Chiếu Hàn phiền muộn  nói, “Dù không có tài nguyên của vú em thì anh cũng không nên chỉ đánh được chút sát thương như thế. Đợt đoàn chiến cuối cùng, anh đã tìm được vị trí của vú em PPZ, nhưng anh chỉ mới bắn trúng thân thể…. Nếu như anh có thể bắn bể đầu cậu ta, chúng ta sẽ không thua.”

Hiển nhiên, áp lực của Ngu Chiếu Hàn đã vượt quá khả năng chịu đựng của Cá Cá.

Thời Độ bế Ngu Chiếu Hàn đi đến mép giường ngồi xuống, để người đẹp lạnh lùng lên đùi mình, “Chỉ là một trận thi đấu huấn luyện thôi, không chứng tỏ được gì.”

Ngu Chiếu Hàn ai oán nói: “Đây không phải là câu nói anh dùng để an ủi mọi người sao? Em sao chép của anh.”

Thời Độ cười nói: “Anh cũng biết đây là lời của anh sao. Chúng ta đánh huấn luyện với PPZ nhiều như vậy, hơn nữa chỉ có lần này bọn họ mới thắng được 4 ván, chúng ta đã thắng họ 7 ván rồi.”

“Nhưng mà Lawman còn hiếu thắng hơn PPZ.” Ngu Chiếu Hàn thấp thỏm hỏi: “Thời Độ, em nói xem, thực lực của Lawman với PPZ chênh lệch bao nhiêu?”

“Em không biết.” Thời Độ nói, “Nhưng em biết bây giờ anh quá khẩn trương, anh phải thả lỏng, dời sự chú ý.”

Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Em muốn biểu diễn chơi bóng sao?”

“…… Trừ bỏ chơi bóng thì anh không thể nghĩ cái khác sao?” Thời Độ lấy một cái phong bì ra, kẹp giữa hai ngón tay, “Nhìn xem cái này.”

Ngu Chiếu Hàn nhìn một chuỗi tiếng Anh trên phong bì: “Đây là……?”

“Trường đại học mà người nhà xin cho em đúng là ở Anh.” Thời Độ nói, “Em tìm môi giới du học ở trên mạng, dẫn em đi một chuyến. Có bản thân em tự mình làm thủ tục, phụ huynh tính cái gì chứ.”

Ngu Chiếu Hàn mở phong bì ra, tiếng Anh của anh rất tốt, vừa nhìn nội dung trên đó liền hiểu luôn.

Ngu Chiếu Hàn mở to hai mắt: “Em muốn thôi học?”

Thời Độ cười: “Kinh ngạc như vậy sao? Em đã bảo là em với anh không yêu xa mà.”

Ngu Chiếu Hàn ngơ ngác nói: “Nhưng mà ba mẹ em……”

“Vậy anh không cần phải xen vào.”

Ngu Chiếu Hàn đọc đi đọc lại đơn xin thôi học của Thời Độ, vẫn không dám xác định: “Vậy về sau, anh có thể vấn luôn dính em được đúng không?”

Thời Độ nắm lấy tay Ngu Chiếu Hàn đặt ở trên vai mình: “Yên tâm dính, sẽ không làm anh không dính được.”

Làm đội trưởng, Shine sẽ tôn trọng quyết định của từng đội viên. Cho nên, dù cho Timeless muốn giải nghệ trước, anh cũng sẽ không cản trở quá nhiều.

Làm Cá Cá, anh cũng sẽ tôn trọng quyết định của bạn trai. Chỉ cần bọn họ khỏe mạnh, không sinh bệnh, còn thích đối phương, dù yêu xa cũng không sao cả.

Nhưng dù là Shine hay Cá Cá cũng đều chỉ sẽ chấp nhận, sẽ đối mặt với hiện thực chứ bọn họ không muốn vậy.

Hốc mắt Ngu Chiếu Hàn nóng lên, hỏi: “Em sẽ đánh tới khi nào?”

Thời Độ nói: “Đánh tới không thể đánh, đánh tới già cả mắt mờ, phản ứng trì độn, dù cố gắng thế nào cũng không thể mang đồng đội bay lên  —— đánh tới ngày không còn nghe được người khác hô lớn ‘Timeless’ cùng ‘Shine’ ở trên sân đấu nữa.” Thanh niên cười khẽ, “Xin lỗi, tật xấu hiếu thắng này của em có lẽ cả đời này không sửa được, em không chịu được mình gà hơn người khác.”

Ngu Chiếu Hàn mặt không cảm xúc mà cảm động: “Thời Độ, anh thật cảm động, chúng ta hôn miệng đi.”

Thời Độ nhéo nhéo gương mặt của Ngu Chiếu Hàn: “Tới nào.”

Hôn được một nửa, Ngu Chiếu Hàn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

“Vì sao em lại xin thôi học mà không phải tạm nghỉ học?” Ngu Chiếu Hàn lo lắng nói, “Chờ chúng ta giải nghệ, em vẫn phải đi học. Em không thể chỉ có bằng cấp ba được.”

“Vậy đến lúc đó xin trường khác là được. Dù là đi học thì em cũng muốn học cùng anh.” Thời Độ cười đến xán lạn lại vô cùng đẹp trai, “Được không? Học trưởng Ngu.”

Ngu Chiếu Hàn suy tư một lát, nhất châm kiến huyết* chỉ ra: “Nhưng mà Thời Độ, em là học tra mà, tương lại em có thể học cùng trường đại học với anh sao?”

Thời Độ: “……”

(Nhất châm kiến huyết: Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi