THÂN LÀM THỪA TƯỚNG, PHẢI GIẢ VỜ

Trăm triệu lần không nghĩ tới.

Nửa đêm.

Thừa tướng lộ ra ánh cười tà mị, cảm thấy đây là lúc thành công lui thân rồi. Phía sau sương phòng truyền ra tiếng đồ vật vỡ vụn cùng với tiếng rít gào của Hoàng đế.

"Cút! —"

Người vốn nên hầu hạ ngài sợ tới mức tè ra quần xông cửa chạy ra.

Thừa tướng vừa thấy sự tình không tốt sợ sẽ bại lộ, trong lòng thầm mắng một tiếng con mẹ nó!

Đang muốn nhanh chân chạy, lại bị một đôi tay chặn ngang lôi vào phòng.

Hoàng đế hai mắt đỏ bừng, nắm cổ tay Thừa tướng chất vấn: "Ý ngươi là gì!"

Thừa tướng cũng biết việc này quá bỉ ổi, không phải là người cao thượng (?) như y sẽ làm ra, vì thế nghiêng đầu phủ nhận: "Thần không biết bệ hạ muốn nói gì."

Hoàng đế phun toàn bộ khí nóng lên cổ y: "Ngươi biết rõ trẫm thích ngươi! Sao ngươi có thể cố chấp làm tổn thương lòng trẫm hả!"

Thừa tướng nhíu mi càng lúc càng chặt, thầm nghĩ lực tay của tiểu hài tử này ngày càng lớn nha: "..........."

Hoàng đế nhìn bộ dáng Thừa tướng, càng nhìn càng thấy tức giận: "Được! Ngươi nếu đã đối với trẫm như vậy! Trẫm cũng không cần phải tiếp tục nhịn nữa..."

Dứt lời, liền cởi bỏ thắt lưng, áp đảo người trên giường.

Thừa tướng lấy làm kinh hãi, trên mặt rốt cuộc không còn bình tĩnh: "Ngài, ngài làm cái gì... Ô..."

...........Một đêm đoàn tụ.

"Ngoan, đừng cắn chăn.."

"................."

"Bảo bối, đừng cắn gối đầu...."

"................."

"Ái......... Đừng cắn trẫm........."

".................."

Trong đầu Thừa tướng lúc này đem tổ tông mười tám đời của Hoàng đế ra thao!

Không bịt miệng lão tử chờ nghe ta kêu a!?

Không có cửa đâu!

Ngao —- đau —–

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi