THÂN LÀM THỪA TƯỚNG, PHẢI GIẢ VỜ

Ánh mắt nhìn theo Thái giám mang chén không ra ngoài.

Thừa tướng quay đầu cảm thấy mình cũng là một Đại lão gia, Thừa tướng đương triều cũng sẽ không để bụng nhiều chuyện làm bản thân nghẹt thở, việc này bản thân mình buông xuôi trước mới có thể đi qua, vì thế trầm thống nói: "Bệ hạ, rốt cuộc phải làm thế nào ngài mới có thể cho qua việc này."

Hoàng đế ngốc lăng: "Ái khanh, lời này của ngươi là có ý gì?"

Thừa tướng hơi do dự: "Thần cũng không phải hoàn mỹ như ngài tưởng tượng. Chỉ cần bệ hạ nguyện ý buông tha, thần cũng coi như chưa từng phát sinh."

Hoàng đế trong mắt tràn đầy tình ý chua sót: "... Ái khanh ở trong lòng trẫm chính là người hoàn mỹ nhất, làm sao có thể buông."

Nói xong còn cầm tay Thừa tướng, đưa lên môi cọ cọ.

Nhẹ nhàng ôn nhu, cảm giác giống như bị điện giật.

Thừa tướng lập tức rút tay lại, giáng một cái tát lên khuôn mặt tuấn tú của Hoàng đế!

Chính diện, cũng rất mạnh.

Liền đối với xúc động tức thời của bản thân càu nhàu thôi xong rồi.

Tay dùng sức thật mạnh — Hoàng đế trực tiếp bị đẩy ngã trên giường.

Mới vừa muốn bò dậy, ván giường "bính —" một tiếng, chỉ thấy đầu gối quỳ trên mép giường.

Hoàng đế nhìn lại, thấy Thừa tướng nửa cúi người xuống, dáng người cao ngất nghiêm nghị đem chính mình đặt xuống dưới thân.

Thừa tướng vò đã mẻ lại sứt (mặc cảm tự ti chính mình là người bất tài vô dụng), khuôn mặt vặn vẹo, tầm mắt bức người: "Bệ hạ thích thần ở cái gì?! Ngài không phải thích dáng vẻ hào phóng thong dong tao nhã có giáo dưỡng hay sao! Đó đều là ta giả vờ! Thái phó Ngự sử Thượng thư sẽ không có?! Bọn họ mới là hàng thật giá thật! Luận bộ dạng hay học thức đều cao hơn so với người khác! Ánh mắt của bệ hạ bị bù lạch ăn rồi hả!? Mở to mắt ngài ra mà nhìn cho rõ! Thần chính là người thô lỗ thấp kém! Từng bán thịt heo, từng bện giày rơm, từng dùng chén lớn uống rượu ăn thịt, móc mũi, đập bàn, chảy nước miếng đầy gối đầu, dùng binh khí hận không thể dùng gậy đánh chó! Một người thô tục —!"

Hoàng đế: "..........."

Lặng im.

Đợi khi phục hồi tinh thần lại, mắt giật giật.

Bỗng nhiên một con sói đem Thừa tướng đang cuồn cuộn sôi trào đặt dưới thân.

Kéo vạt áo Thừa tướng cọ a cọ, đem hai gò má cọ đến đỏ bừng, đúng lúc đem bàn tay Thừa tướng muốn vỗ đầu mình chế trụ.

Hoàng đế đầy mặt cảnh xuân: "Ngươi như thế nào có thể nghĩ như vậy."

Bàn tay Thừa tướng vẫn là vỗ qua, bực bội không đánh đến một chỗ: "Cút con gà (tiểu kê kê – chỉ cái nam tính của Hoàng thượng) nhà ngươi đi!"

Hoàng đế cảm khái: "A, thô tục quá nha... Đây là văn hóa của dân chúng đầu đường xó chợ hay sao?"

Thừa tướng tức giận đến đỏ mặt: "Cút ngay."

Hoàng đế thâm tình chân thành: "Nhưng ái khanh à, bọn họ cũng không phải là ngươi. Ngươi ở trong lòng trẫm là độc nhất vô nhị, không có người nào ngoài ngươi ở đây, trẫm thích chính là trái tim này của ngươi."

Thừa tướng bị nghẹn, nhất thời đầu óc rối loạn: "...."

Hoàng đế: "Nếu ngươi không đến phụ tá trẫm, ở bên cạnh trẫm vào bảy năm trước, dạy trẫm, làm bạn với trẫm... có lẽ còn có thể xoay chuyển."

Thừa tướng: ".........."

Hoàng đế cầm bàn tay Thừa tướng đặt lên ngực mình, ánh mắt ôn nhu lưu luyến: "Chính là hiện giờ nơi này bị ngươi lấp đầy, phát triển mạnh mẽ rồi nha, ngươi còn tư cách gì tránh né mặc kệ hả?"

Thừa tướng cũng không biết có thể nói cái gì: "........."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi