THẦN LONG Ở RỂ



Dung Vị vô cùng khó chịu, nhưng ngoài việc giúp đỡ họ ra anh ta cũng không còn cách nào khác.
Anh ta chỉ có thể gật đầu, chờ dịp để gọi Hồ Cửu.
Dung Vi ra ngoài nhìn xa xăm một chút, như lấy hết can đảm bấm số.
Tít Tít
Đầu dây bên kia vẫn chưa nghe máy.
Quả thực cảm giác của anh ta bây giờ vô cùng phức tạp.
Nội tâm của Dung Vị thật mong Hồ Cửu đừng nghe máy, nhưng cũng muốn Hồ gia không bị thiệt hại lớn.
“Có chuyện?”
Ngay lúc anh ta muốn tắt máy thì Hồ Cửu đã nghe.
Giọng của Hồ Cửu vô cùng lạnh nhạt, anh đang ngồi trong phòng kín của mình.
Lẽ ra anh cũng không muốn nghe máy, nhưng cuối cùng vẫn là bấm nghe.
“Cậu… ở phương Bắc.”
Dung Vị hơi ngập ngừng.
“Ừm.”
“Có thể gặp nhau không?”
“Nếu là vì Hồ gia thì cậu không cần gặp tôi.”
Hồ Cửu dứt khoát nói.
“Nếu vì tôi thì sao?”
Dung Vị nắm chặt điện thoại.
“...”

Cũng không biết qua bao lâu sau đó, Hồ Cửu cũng tắt máy không nói lời nào.
Giữa bọn họ không chỉ là khoảng cách, mà còn là một bức tường vô hình không hơn không kém.
Dung Vị thở dài, nhưng vào lúc này điện thoại lại phát lên tin nhắn.
Chính là tin nhắn của Hồ Cửu.
Là địa chỉ gặp mặt!
Mà Hồ Cửu bên này cũng không dễ chịu gì, xem như là đi gặp người quen cũ cũng tốt.
Trong lúc đó Mộc Thúy Lan cũng đã được đưa đến phương Bắc, mà nơi cô ta đến không phải Trần gia mà là ở một khu biệt thự ngoại ô thuộc Thẩm gia.
“Đây là…”
“Sau này cô có thể ở đây.”
Tài xế Chu thái độ từ tốn đáp.
“Nhưng… Tôi có phải làm gì…”
“Phu nhân đang ở trong đợi cô.”
Ông ta cúi đầu, bắt đầu phân phó người giúp việc đem đồ vào.
Thật ra cô ta mang theo rất nhiều đồ, chỉ là những đám đồ này không lọt vào mắt người ở đây.
Nhìn căn biệt thự sang trọng tráng lệ, nếu so với Mộc gia lúc trước có thể nói hơn gấp vạn lần.
Nhưng Mộc Thúy Lan biết rõ, không đơn giản như vậy.
“Chào… Chào phu nhân.”
Mộc Thúy Lan lễ phép chào hỏi.
Vị phu nhân trước mặt vô cùng sang trọng, không còn dáng vẻ hốt hoảng như hôm trước gặp cô ta.
“Đúng là một tiểu thư gia giáo.

Cách chào hỏi rất tốt.”
Thẩm Thanh Hương gật đầu hài lòng.
“Nào! Mộc tiểu thư, ngồi xuống đi.”
Mộc Thúy Lan gật gật đầu, lễ phép ngồi xuống.
“Phu nhân…”
“Tôi đã tìm hiểu về hoàn cảnh của Mộc tiểu thư.”
“Chỉ là đắc tội người không nên đắc tội.

Cho nên Mộc tiểu thư mới ra nông nỗi này.”
“Tôi có một giao dịch…”
Mộc Thúy Lan căng thẳng, cô ta biết trong giới thượng lưu chưa có gì đơn giản.
“Phu nhân cứ nói rõ.”
“Tôi muốn cô phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Phu nhân có thể nói rõ hơn được không?”
Thẩm Thanh Hương nhìn Mộc Thúy Lan, ánh mắt xoáy sâu vào cơ thể cô.
“Mộc tiểu thư, có một số chuyện… trong vòng quan hệ của giới thượng lưu.

Cần một số người… tạo mối quan hệ.”
“Nhưng không phải chỉ là những tiểu thư chi thứ sao? Tôi cũng không phải bán thân.”
Thẩm Thanh Hương nghe Mộc Thúy Lan cười một chút rồi nói tiếp.
“Mộc tiểu thư, trong lòng cô hiểu rõ.


Làm tình nhân của kẻ có tiền, có địa vị còn hơn gấp ngàn lần là ở thành phố bé bé kia.”
“Chưa kể… Mộc tiểu thư muốn quay lại để người ta chà đạp?”
“Chỉ cần cô lấy lòng được người có đủ quyền lực thì chuyện cô là ai quan trọng sao? Phải biết tình nhân của một quan chức cấp cao cũng có quyền bước vào giới thượng lưu.”
“Cũng đã có tiền lệ từ tình nhân làm chính thất.”
Thẩm Thanh Hương rành mạch nói.
Mộc Thúy Lan suy nghĩ một chút.
“Phu nhân không sợ tôi đạt được danh vị cao, vậy sẽ không có lợi gì cho bà sao?’
“Mộc tiểu thư! Cô là người thông minh, sau lưng cô không có chỗ dựa, không có chỗ nâng đỡ thì được bao người dòm ngó tới?”
“Quan hệ lợi ích này cô hiểu rõ ràng…”
Bà ta không nhanh không chậm nói, cũng không lo lắng.
Nhìn vẻ mặt của Mộc Thúy Lan cùng hoàn cảnh cô ta, bà ta biết rõ cô ta sẽ không từ chối.
Chỉ là đang cân nhắc thiệt hơn với bản thân.
“Tại sao phải phẫu thuật thẩm mỹ?”
Tuy Mộc Thúy Lan không quá mức sắc sảo, nhưng cô ta vẫn luôn tự tin vào bề ngoài của bản thân.
Sao lại phải phẫu thuật chỉnh dung?
“Nếu cô không có nét nào giống với Thẩm gia, là họ hàng gì đó… thì ai tin cô là người Thẩm gia tôi chứ?”
Nói xong bà ta nâng tách trà hớp một ngụm nhẹ cười.
Mộc Thúy Lan ánh mắt sáng ngời, là Thẩm gia?
Đây là gia tộc cấp hai của phương Bắc, chỉ sau ba đại gia tộc.
“Thẩm… Thẩm gia…”
“Đúng!”
“Tôi đồng ý… chỉ là… phu nhân, tôi có chút chuyện…”
“Cô nói đi.”
“Danh tính của tôi cũng sẽ thay đổi chứ?”
Thẩm Thanh Hương gật đầu.
“Tất nhiên.”
Mộc Thúy Lan âm thầm vui mừng.
Ít nhất cô ta cũng thoát khỏi cuộc sống bị người coi thường kia.
“Tôi sẽ sắp xếp, trong hôm nay sẽ cho cô đến bệnh viện của Thẩm gia, đãi ngộ cao nhất.”
Nói xong bà ta đi khỏi.
Mộc Thúy Lan hít một hơi, nhìn xung quanh, xem như cô ta bước đầu tiến tới tương lại.
Trong lòng cô ta suy nghĩ sẽ tìm cơ hội để lấy lại mọi thứ vốn dĩ trước kia là của cô ta.
“Tôi muốn ra ngoài một chút, có được không?”
“Được chứ, mời cô.”
Dù sao Mộc Thúy Lan cũng là lần đầu tiên đến phương Bắc, cũng muốn đi tham quan một chút.
Tại quán nước gần tòa nhà Ban chính trị.
Hồ Cửu đã đợi sẵn, Dung Vị cũng vừa lúc đến.
Cả hai nhìn nhau, Hồ Cửu lạnh nhạt cũng không đứng dậy, càng không nhìn đến.
“Cậu… vẫn giận tôi.”
Dung Vị mở lời.
“Có gì để giận? Đều đã nhiều năm như vậy… ai cũng nên có trách nhiệm với lựa chọn của mình.”

“Chuyện Hồ gia lần này, có thể… vì tôi mà…”
Dung Vị cũng không muốn vòng vo, nói thẳng vấn đề.
“Họ tự làm tự chịu, liên quan gì tôi?”
“Tôi biết cậu quen biết với Ngài Tuệ gì kia, cùng Túc Trì.

Nếu có thể…”
Nhìn Dung Vị đang cố gắng lấy lòng, nụ cười Hồ Cửu càng sâu hơn.
“Từ khi nào cậu trở thành con chó của bọn họ rồi?”
“Tôi không…”
“Vậy bây giờ là gì? Cậu có tự soi gương xem mình ra thế nào rồi?”
Hồ Cửu lạnh nhạt nói lời làm Dung Vị tổn thương tự trọng.
“Cậu thì biết gì? Cậu quen biết với kẻ có địa vị, còn cấm tôi không được đầu quân cho người ta?”
“Nếu tôi nói bọn họ đều là thuộc hạ của tôi, cậu tin sao?”
“Hồ Cửu! Tôi công nhận có ganh tỵ với cậu, nhưng cậu là ai mà đòi làm chủ của những người kia.”
Dung Vị liếc Hồ Cửu rồi nói tiếp.
“Cậu tốt nhất giữ miệng lại đi.

Còn chút tình nghĩa, tôi khuyên cậu nên lấy lòng họ, một chút danh vị và tự hào cậu còn nếm được.”
Nói xong anh ta nhìn ra cửa kính bên ngoài, có chút chua chát.
“Vẫn là cậu không tin tôi.”
Hồ Cửu cười lắc đầu.
“Hồ gia là tự làm tự chịu.

Cậu không cần tìm tôi vì chuyện này.”
“Tôi biết cậu giúp được.”
Dung Vị kiên định.
“Dung Vị… là anh?”
Vừa lúc này giọng nói thanh thúy vang lên gọi tên Dung Vị.
Anh ta cùng Hồ Cửu nhìn lại… chính là Mộc Thúy Lan.
Xem ra trái đất này tròn quá mức rồi.
—----------
Tối lên tiếp 4 chương còn lại nhé cả nhà
→ khuya khuya xí nha ^^.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi