THẦN LONG Ở RỂ



Chu Nhiệm rất muốn đẩy cô ta ra, nhưng dù lý trí của ông ta có nghĩ như vậy, thì hành động của ông ta đã bán đứng ông ta.
Cả người ông ta đều phải đung đưa theo nhịp của Mộc Thúy Lan, nhìn Chu Nhiệm như vậy, cô ta vô cùng đắc ý.
Tiếng kêu của cô ta càng lớn, càng vang vọng khắp căn phòng, vô cùng ma mị, lại thấm đầy dục vọng.
“Ưm… anh Chu..

nào….em muốn anh.”
Cô ta không quên thêm vào vài câu mà Tiểu Diêu đã chỉ bảo.
“Được…”
Theo bản năng Chu Nhiệm đã không còn phản kháng, ông ta lại vô cùng hưởng thụ, chuyển thành thế chủ động, đẩy Mộc Thúy Lan nằm sấp, sau đó kịch liệt vận động.
Vì vận động quá mạnh nên vô thức, Chu Nhiệm đã xé rách chiếc váy của Mộc Thúy Lan lúc nào không hay.
Trên người cô ta lại lộ ra mảng thịt trắng nõn, còn có những chỗ vô cùng bắt mắt.
“Tốt… đúng rồi… Như thế… thật thích.”
Mộc Thúy Lan nào để ý hình tượng gì gì đó, lòng cô ta vô cùng thoải mái.


Xem như đây là thành công của cô ta.
Cho đến gần chiều tối, Chu Nhiệm mệt mỏi nằm không mảnh vải trên giường, Mộc Thúy Lan lại đứng lên tắm rửa thay váy dạ hội.
Vốn dĩ Mộc Thúy Lan sinh ra là tiểu thư, cho nên dáng vẻ khi cô mặc dạ hội vô cùng quý phái, thêm trang sức đắt đỏ.
Váy đỏ ôm sát người, cúp ngực hở vai, tà xẻ lên cao, cao tới mức làm người khác tưởng rằng chỉ cần cô ta bước đi có thể thấy mọi thứ tư mật.
“Thoải mái chứ?”
Vừa thoa son đỏ lên môi, Mộc Thúy Lan cười nói, cứ như chuyện vừa rồi chỉ đơn giản là chỉ để xả stress.
Chu Nhiệm cũng không biết nói gì, lần đầu tiên ông ta rơi vào trạng thái thế này.
“Tôi…”
“Sao? Chưa đủ?”
Mộc Thúy Lan xoay người lại, đôi môi mọng đỏ, tóc xoăn dài một bên, vảy đỏ xẻ tà, cô đong đưa chân mình, lộ ra vệt ren đen của nội y.
Càng làm cho Chu Nhiệm hơi lúng túng.
“ha ha ha.”
Mộc Thúy Lan lóe lên tia tự đắc, rồi đàn ông sẽ phải quỳ dưới váy cô ta.
“Đi thôi! Không phải sợ không kịp sao?”
Nói xong cô ta xoay người xuống dưới tầng, chuẩn bị ra xe.
Mà Chu Nhiệm tức tốc mặc đồ chạy theo, ông ta còn chưa kịp tắm rửa nha.
Suốt quãng đường, Mộc Thúy Lan cố ý không nói gì, mà Chu Nhiệm lại càng im lặng.
Buổi tiệc này được tổ chức tại một khách sạn vô cùng sang trọng ở phương Bắc, mà thiếp mời cũng đã gửi tới Hồ Cửu.
Mộc Thúy Lan bước vào buổi tiệc đã thu hút sự chú ý của cánh đàn ông, không phải vì cô quá đẹp.
Nói về đẹp thì ở phương Bắc không thiếu, chỉ là trên người cô ta có chút phong tình, còn vì qua nhiều lần giao hoan, cho nên cả người toát ra một mùi ‘nhục dục’.
“Anh Hồ Cửu, sao lại đưa em đến đây.”
Bạch Thố nhìn xung quanh vô cùng ngại ngùng, cô không thích tiếp xúc nhiều ở những buổi tiệc thế này.
“Chỉ là tiệc mà thôi, muốn em ra ngoài nhiều một chút.

Không thích sao?’
Ánh mắt Hồ Cửu xoáy sâu vào người Bạch Thố.
Cô chột dạ, nhưng lại có chút ngại ngùng.
“Em..

chỉ là… chỉ cần cùng anh là được.”

Nói xong Bạch Thố lại nép vào người anh như sợ người khác va phải mình.
Bạch Thố vô cùng xinh đẹp, nước da trắng ngần, mái tóc nổi bật màu bạch kim sáng.
Hôm nay cô diện một bộ váy suông màu đỏ đơn giản, càng tôn lên khí chất của cô, nhưng là sự thanh thuần, nhìn sẽ muốn bao bọc bảo vệ.
“Bạch tiểu thư, còn có tôi, cô đừng ngại.”
Hữu Thủ cũng bên cạnh cười cười.
Tất nhiên có Hữu Thủ, Hồ Cửu thì chắc chắn buổi tiệc này có việc cho họ làm.
Nhưng điều kỳ lạ lại có thêm Bạch Thố.
Khi Hồ Cửu quyết định để Bạch Thố đi cùng cả Túc Trì cũng Hữu Thủ đều ngạc nhiên.
Mà người không được đi là Túc Trì đang ở nhà đi đi lại lại lo lắng..
“Anh Hữu Thủ, tôi biết rồi, tôi chỉ ngại đông người thôi.

Nhưng có anh Hồ Cửu cùng anh, tôi cũng yên tâm.”
Bạch Thố nói xong thì nở nụ cười ngọt ngào.
“Vị tiểu thư này, tôi có thể mời cô một ly không?”
Một người đàn ông vô cùng lịch lãm, lại có chút tuấn tú, bộ dáng vô cùng đáng tin đi đến gần Bạch Thố.
“Tôi… tôi…”
Gương mặt cô vô cùng lúng túng, cứ như không biết phải trả lời sao.
“Không!”
“Được!”
Cả Hồ Cửu cùng Hữu Thủ lên tiếng, khi nghe Hồ Cửu nói ‘được’, cả Bạch Thố cùng Hữu Thủ đều nhìn về phía anh như sinh vật lạ.
“Vị này là…”
“Anh trai của cô ấy.”
Hồ Cửu không nhanh không chậm nói.
Mà Bạch Thố nhìn thấy một màn này thì tức giận vô cùng.
“Tôi tự giới thiệu, tôi là Vương Khiêm.”
Hữu Thủ cùng Hồ Cửu nghe tên này thì lập tức nhìn nhau, đây không phải cháu của Vương Lam Ứng sao?
Xem ra là tuổi trẻ tài cao, nhìn xem, phong độ vô cùng.
“Bạch Thố.”
Hồ Cửu lên tiếng.
Vương Khiêm hơi ngơ ngác.

“Tên cô ấy.”
Anh tiếp tục nói, sau đó cố tình bỏ đi chỗ khác.
Mà Hữu Thủ nhìn theo Hồ Cửu, lại nhìn Bạch Thố, quả thật không biết nên đi theo, hay ở lại bảo vệ Bạch Thố.
“Bạch tiểu thư, tôi mời cô một ly được chứ?”
Nhìn thấy Hồ Cửu đi thẳng như vậy, Bạch Thố nắm chặt tay, ánh mắt lóe lên tức giận.
Cũng không từ chối người trước mặt nữa.
“Được, mời anh.”
Bạch Thố nhận ly rượu từ tay Vương Khiêm, nở nụ cười tiêu chuẩn.
Mà Hữu Thủ nhìn cũng biết Bạch Thố là giận Hồ Cửu mới làm vậy, cũng không biết phải nói sao cho phải.
Tự trách sao Hồ Cửu lại vô tình vậy chứ.
Nhưng khi Hồ Cửu nhìn lại, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười nguy hiểm khó thấy.
Lúc này Thẩm Thanh Hương vừa tới đã kéo Mộc Thúy Lan giới thiệu cho các vị mới nhận chức tại nội các.
“Thẩm tiểu thư nhà chúng tôi là chi thứ, con bé vừa hay tới nghỉ ngơi ở đây, tiện thể dẫn theo cho đỡ nhàm chán.

Mong các vị chiếu cố.”
Nói xong Thẩm Thanh Hương cười tươi như hoa, nháy mắt để lại Mộc Thúy Lan một mình.
Bà ta lại quay về bên cạnh Trần Nghĩa, lúc này ông ta còn bị đám bạn bè thế gia vây quanh chúc mừng, còn tạo quan hệ.
“Thẩm tiểu thư… cô thật đẹp.”
Một người trong số đám đàn ông kia vô cùng thưởng thức.
“Anh nói xem… chúng ta ra ngoài được chứ?’
Mộc Thúy Lan giả vờ xoa xoa mi tâm, nói thì thầm cùng người này.
“Được, được.”
Người đẹp nhờ vả sao có thể khướt từ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi