THẦN LONG Ở RỂ



Thanh Ngũ nghe xong cũng hơi run rẩy, quả thực dù là quân nhân nhưng nhiệm vụ của anh ta trước giờ chỉ là bảo vệ thành phố Gia.
Mà các thành phố như thế thì lấy đâu ra chiến tranh hay boom mìn gì chứ.
Chưa kể, đây lại là vũ khí hạng nặng.
Theo kiến thức lý thuyết Thanh Ngũ có được, bom này sức công phá khá lớn.
Nhưng làm cách nào bọn họ có thể đưa chúng vào được làng, lại bố trí được lượng lớn như vậy.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao? Có phải nên quay về căn cứ bàn tiếp?”
Thanh Ngũ càng lo lắng hơn.
“Không kịp!”
Hồ Cửu lắc đầu.
Anh biết nếu như gia tộc kia đã có chuẩn bị thì bọn họ đã biết sự hiện diện nhóm người của anh.
Bây giờ quay về thì chẳng khác nào rút dây động rừng.
Cơ bản bọn người kia cũng chưa biết là anh và người của anh đã biết nơi này có bom.
Xem ra còn có cơ hội tìm và vô hiệu hóa số bom chết tiệt kia.
“Thanh Ngũ, quân nhân ở khu vực phía Đông có thể điều động là bao nhiêu.”

Hồ Cửu chợt nhớ tới, ở từng nơi đều có lực lượng quân nhân tinh nhuệ, tuy nói tinh nhuệ nhưng họ thua xa quân đội cận chiến ở chiến trường.
Chỉ là có vẫn hơn không.
“Tới thời điểm thích hợp, tôi sẽ giao cho cậu quân lệnh.

Cậu đem quân lệnh này tới Tổng chỉ huy khu vực phía Đông.”
Thanh Ngũ chăm chú nghe, căng thẳng đến mức không dám ngắt lời.
“Phải giao tận tay cho Tổng chỉ huy khu vực là Từ Chấn Nam, không được giao cho bất kỳ người nào khác.

Nhớ không?”
Thật ra, với Hồ Cửu việc đi ra sinh tử Chiến trường đã luyện anh một độ nhạy bén cao.
Chưa kể thân thủ phi phàm, anh có thể thoát khỏi là chuyện bình thường, chỉ là Lục Thạc, cùng những người dân xung quanh thì sao?
Họ vô tội, chưa kể bom được kích hoạt thì sức tàn phá này quá mức cao.
Đất đai, tài nguyên sẽ ảnh hưởng…
Người dân dù sống sót thì sao chứ?
Mất tất cả!
Hồ Cửu nhìu mày, xem ra anh đánh giá thấp Bạch Long rồi.
Ý định của Bạch Long không chỉ là cánh cửa kia, mà còn là… thâu tóm quyền chính trị mọi nơi.
“Được lắm! Có gan đem bom vào, thì cũng có gan nhận hậu quả.”
“Thanh Ngũ! Đưa được số bom đó vào chắc chắn mình gia tộc đó không làm được…”
Ánh mắt anh nói đến đây có vẻ tức giận, ẩn chứa sự tức giận cực độ, rồi nhìn Thanh Ngũ.
“Ý anh… quân ngũ có người… hỗ trợ!”
Thanh Ngũ cũng đoán ra.
Đừng nói là bom hạng nặng, loại vũ khí nguy hiểm như thế dù chỉ là loại thường khi di chuyển rất dễ phát hiện.
Chưa kể từ đâu mà có bom này?
Nếu mua từ bọn buôn vũ khí thì làm cách nào đem vào nếu không có quân đội hậu thuẫn.
“Cho nên, quân lệnh của tôi chỉ được được cho Tổng chỉ huy khu vực Từ Chấn Nam.

Không được cho ai khác biết, cậu biết làm gì rồi chứ?”

Hồ Cửu nghiêm trọng nói.
Thanh Ngũ gật đầu.
“Dừng xe!”
Hồ Cửu ra lệnh.
Cả một đoàn bốn chiếc xe dừng lại ở cổng làng.
“Để tôi một mình, các cậu quay về.”
“Nhớ! Nói rõ sự việc với Từ Chấn Nam.”
Hồ Cửu nói xong thì kéo cửa xe bước xuống.
“Nhưng…”
“Đi Đi! Đây là lệnh.”
Thanh Ngũ không còn cách nào phải quay về.
Không phải Hồ Cửu sợ gì, mà Hồ Cửu muốn Bạch Long tin tưởng, Hồ Cửu là tin chắc bản thân thắng nên mới một mình đi đến.
Bạch Long chắc chắn quan sát được, cũng sẽ để bọn họ đi.
Điều Hồ Cửu hy vọng lúc này chính là Hữu Thủ có thể đến kịp để cùng Thanh Ngũ gặp Từ Chấn Nam.
Tổng chỉ huy này là thuộc hạ của anh, chỉ cần Từ Chấn Nam biết chuyện, tự khắc sẽ biết cần làm gì.
Vị trí Tổng chỉ huy này cũng do một tay anh cất nhắc cậu ta.
“Anh là Hồ Cửu.”
Người thanh niên trước mặt anh vô cùng nho nhã, trên người phảng phất hương sen, nhìn có vẻ vô hại.
Nhưng ánh mắt của cậu ta lại lóe lên sự tự đắc.
“Nói Bạch Long, người cũng đã tới, đừng chơi trò trốn tìm.

Không hay đâu.”
Hồ Cửu nhíu mày nhìn người thanh niên kia, dĩ nhiên người này chính là Ngài Tuệ trong miệng của Bạch Thố.
“Anh Hồ Cửu quá mức nôn nóng rồi.

Ở chỗ chúng tôi, nên từ từ một chút sẽ tốt hơn.”
Ngài Tuệ cũng không yếu thế, cười nói bình thường.
Mà Hồ Cửu nhận ra, ở đây người dân trên người không hề có hương sen.
Nhưng những kẻ từ gia tộc bí ẩn lại có mùi hương này.

Đây có lẽ… không phải là hương chăng?
“Ồ, tôi vốn quen nhanh gọn thôi.

Không giống chủ nhân các người lắm, xem nào… hoặc là cậu để Bạch Long gặp tôi hoặc là… tôi dẫn cậu đi gặp Bạch Long.”
Từ “dẫn” này Hồ Cửu cắn chặt, ánh mắt híp lại vô cùng nguy hiểm, trên người là khí thế bức người.
Sát khí cuồn cuộn trào ra!
Ngài Tuệ dù xem như tự nhận bản thân tài giỏi, có căn cốt luyện trận pháp cùng thuật thủ ấn.
Chỉ là… đứng trước vị Chiến thần đại danh đỉnh đỉnh này, cậu ta không là gì cả.
Khí thế này bức cậu ấy lùi về vài bước.
Ngài Tuệ nhíu mày, xem ra người này quả thực lợi hại, bản thân không phải là đối thủ của Hồ Cửu.
“Mời anh Hồ Cửu đi theo tôi.”
Co được duỗi được mới là người khôn.
Ngài Tuệ tuy là kẻ tự cao, nhưng cũng biết điểm dừng, cậu ta biết Lục Thạc còn ở trong tay họ, thì Hồ Cửu cũng không thể làm gì.
Ngược lại bức ép Hồ Cửu ra tay chỉ rước thêm phiền phức.
Một căn phòng trúc thanh nhã theo kiểu cổ xưa, một người đàn ông trung niên mặc một bộ áo dài trắng, nho nhã thưởng trà.
Trong phòng trang trí bằng hoa sen tươi nở rộ, vô cùng thanh tịnh, cảm giác như không nhiễm bụi trần.
Hồ Cửu ung dung bước vào, tự do ngồi trước mặt người mặt áo dài trắng kia.
Trên bàn có vài ly trà đã pha sẵn, còn bốc khói.
Anh tiện tay nhấc một chung trà, nhấm nháp.
Tuy là tùy tiện nhưng phong thái cùng khí khái có thể nó là áp chế người trước mặt.
“Quả không hổ là Chiến thần.”
Bạch Long nhìn anh bằng ánh mắt thưởng thức..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi