THẦN LONG Ở RỂ



“Hồ gia không còn cách nào mới mẻ hơn sao? Không nhận người thân mất tích cũng là cái trò báo ân cũ rích.

Lần này Hồ gia bên kia thực sự muốn đến thành phố Gia làm gì?”
Trần Giai Linh bĩu môi khinh thường.
Thật ra Trần gia so với Hồ gia không gọi là nổi bật hơn, có thể nói ngang vai ngang cựa.
Chỉ là hiện tại Hồ gia từ sau khi vị trưởng lão kia ngã bệnh nằm liệt giường, thì người Hồ gia hầu như không còn ai ưu tú.
Duy trì tới mức này đã được xem là quá sức của đám con cháu rồi, chưa nói đến dòng chính chỉ có Hồ Bách Nhân không được gia tộc xem trong, Hồ Tiêu cũng chính là Hồ thiếu trong miệng hai người cũng chỉ là kẻ ăn chơi trác táng.
Sau hôn lễ lần này, e rằng Hồ gia đã không thể cùng đứng một vị trí với Trần gia cùng Vinh gia rồi.
“Thưa tiểu thư, Hồ gia đưa tin là đi tìm người thân thất lạc.

Nhưng người của chúng ta tra ra được người Hồ gia vẫn đang nghe ngóng tin tức của Chiến thần cùng một vị gọi là Long chủ.”
“Chỉ là… kết quả ra sao thì chưa biết.


Hồ gia đã để Hồ Lâm đến thành phố Gia rồi.”
Tên vệ sĩ kia nhanh chóng báo cáo lại sự việc.
“Đến thành phố Gia?”
Vinh Y Tiêu nghe tin tức này cũng có gì đó suy ngẫm.
“Kia cũng chỉ là thành phố nhỏ, có gì ở đó chứ? Hồ Cửu gì kia có mấy phần lợi hại để Hồ Lâm đích thân đến đó?”
Trần Giai Linh có điều suy nghĩ.
Thật ra Trần gia cùng Vinh gia bao năm vẫn thịnh vượng cũng vì họ biết dùng liên hôn làm bàn đạp.
Nếu người nhà, người thân trong tộc của bọn họ không lấy doanh nhân lớn, cũng là lấy những ông trùm thế giới ngầm ở nước ngoài có thế lực lớn.
Hoặc là kết thân cũng các chính trị gia, họ không tiếc dùng con cháu trong tộc để tặng các vị chính trị gia, làm tình nhân hoặc đơn giản là dây dưa để tìm lợi ích.
Quả thật gia tộc lớn nào cũng dùng con cháu làm công cụ thăng tiến hoặc kiếm lợi ích, càng là gia tộc lớn thì càng đen tối mà thôi.
“Khoan đã! Hồ Lâm điều tra hành tung của Chiến thần? Sau đó thì đến thành phố Gia?” Vinh Y Tiêu nhìn ra được vấn đề.
Kia không phải là nói Hồ Lâm có tin tức gì đó mới tới cái thành phố nhỏ đó chứ?
“Chuyện Dung Vị kia, anh vẫn thấy kỳ lạ.

Một kẻ như thế sao lại có thể có người bảo vệ? Còn lợi hại như vậy.”
“Đám người của chúng ta cùng Hồ gia cử đi, không ai có tung tích… e là lành ít dữ nhiều.”
Vinh Y Tiêu cảm thấy quá mức thần bí rồi.
Từ khi nào ở thành phố Gia có nhân vật lợi hại như vậy chứ.
“Không tốt! Chúng ta phải tới thành phố Gia.

Dung Vị cũng là ở thành phố Gia, lão cáo già Hồ Lâm kia cũng đến đó.

E rằng chuyện tìm đứa cháu thất lạc gì kia chỉ là cái cớ…”
Vinh Y Tiêu bật dậy, muốn gọi người chuẩn bị.

“Y Tiêu, anh quá nôn nóng.

Hồ Lâm kia tìm gì cứ tìm thôi, dù cho hắn có tìm ra tung tích Chiến thần thì sao chứ? Chúng ta chỉ cần cho người theo dõi, chờ hắn có kết quả chúng ta chặn ngang.

Còn không phải đỡ tốn sức sao?”
Trần Giai Linh mỉm cười, ánh mắt bén lạnh nhìn Vinh Y Tiêu.
Nhìn thấy gương mặt tự tin của Trần Giai Linh, hắn ta hơi có chút chột dạ.

Một cô gái nhìn bề ngoài xinh đẹp mong manh như thế này, lại có thể nghĩ ra được bậc này.
Thủ đoạn của Trần Giai Linh không phải hắn chưa từng nghe qua, chỉ là đối với người vợ sắp cưới này, hắn có chút sợ hãi.
“Chỉ là anh muốn đi cũng được, chúng ta xem như đi đổi gió một chút.

Thành phố Gia kia cũng là nơi khá tốt.”
Trần Giai Linh mặt không đổi sắc nói.
Cô ta biết rõ hôn nhân của họ chỉ là sắp đặt, nên đối với Vinh Y Tiêu vẫn là nhường hắn ta ba phần.
Trong Trần gia, dù là ông nội cũng rất xem trọng cô, chuyện lớn nhỏ đều để cô tham gia.
Mà Vinh Y Tiêu cũng chỉ là một cậu ấm, có chút thủ đoạn thương trường, nhưng dù ở góc độ nào cũng chưa có gì bằng Trần Giai Linh cả.
Chỉ là cô biết, không nên để đàn ông mất mặt, nếu không cô chỉ là người chịu thiệt thòi.
“Được.

Vậy ngày giờ do em chọn.” Vinh Y Tiêu hoàn hồn lại, cười dịu dàng nói.
Trần Giai Linh nhìn Vinh Y Tiêu, cười thỏa mãn, trong lòng đã có dự tính khác.

Cô luôn ôm ấp muốn được gặp Chiến thần một lần, nhiều năm trước, cô đã có cơ hội đó.
Chỉ là một cái nhìn lướt qua, oai phong, khí chất băng lãnh… đó cứ như là định mệnh.

Không một ai biết cô ta đã đặt tâm ở chỗ Chiến thần rồi!
Trần Giai Linh biết thân phận bản thân không có gì so được với Chiến thần, càng không thể nào lại gần.
Mà con cháu gia tộc lớn mang trên người vinh nhục gia tộc, cô chấp nhận cuộc hôn nhân sắp xếp.
Nếu được ở gần Chiến thần, dù là tình nhân, thì Trần gia hay Vinh gia càng không có quyền nói gì.
Họ còn phải cầu cạnh cô ta.
Cho nên, tung tích Hồ Lâm nhận được Chiến thần ở Thành Phố Gia, cô ta cũng có tin tức này.
Khi các đại gia tộc đang sục sôi lên kế hoạch, kẻ muốn tiếp cận Chiến thần, người muốn tìm Long chủ.
Bản thân bọn họ không biết người bọn họ muốn tìm còn đang buồn rầu tìm cách hàn gắn tình cảm với vợ.
Hồ Cửu quay về biệt thự Nhật Hạ, anh đừng trước phòng Lục Thạc, vẫn là không biết nên nói sao khi gặp cô.
“Lục Thạc… em…”
Hồ Cửu gọi cửa, nhưng lại không biết nói sao.
Cạch.
Tiếng cửa mở.
“Anh muốn nói gì?”
Trên người Lục Thạc chỉ là một bộ váy ngủ mỏng manh, dây váy trên vai trái còn hơi trễ xuống một chút, mái tóc dài rũ một bên càng làm Lục Thạc thêm quyến rũ.
Vô cùng gợi cảm!
“Anh… anh … thật ra…”
“Anh… muốn nói…”
Hồ Cửu nuốt nước bọt ực một cái, hơi lúng túng, đưa tay gãi đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi