Nếu như cố gắng một chút còn có thể tìm được tôm cá tươi trong sông. So sánh giữa hai đối lập thì người sống sót càng hài lòng với cuộc sống hiện giờ.
Chạng vạng tối, tất cả cao tầng của Trường Quang Thôn đều bị triệu tập vào trong biệt thự của Nhạc Trọng.
Vào ban ngày tất cả đội đội trưởng đều có nhiệm vụ, cũng chỉ có ban đêm mới có thể tập họp đủ mọi người.
- Xảy ra chuyện gì?
Trì Dương nhìn qua Nhạc Trọng, trầm giọng hỏi.
Nhạc Trọng rời khỏi Trường Quang Thôn mới vài ngày hiển nhiên là ở trong căn cứ thành phố Lũng Hãi rồi. Hắn đột nhiên quay về thì nhiên là có chuyện xảy ra.
Nhạc Trọng hời hợt nói ra:
- Bị Băng Vương Hội trong căn cứ thành phố Lũng Hải 'đâm' cho một chiêu. Tôi dẫn người chạy ra khỏi căn cứ thành phố Lũng Hải, tiện đường thu được hai chiếc chiến xa bộ binh.
Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Hôm nay tôi triệu tập mọi người tới đây là muốn nghe ý kiến của mọi người. Trường Quang Thôn không phải nơi sống tốt. Hiện tại việc cấp bách của chúng ta chính là tìm kiếm đại bản doanh mới. Chỗ đó tốt nhất là dễ thủ khó công, hơn nữa có được phương tiện và nhà xưởng.
Trong Trường Quang Thôn cái gì đều thiếu, vật tư thiếu thốn. So với huyện Thanh Nguyên gần căn cứ thành phố Lũng Hải không thể so sánh nổi. Đứng ở trong Trường Quang Thôn thì căn bản không có tiền đồ, chỉ là chờ chết. Nhạc Trọng trước đó muốn giao những người sống sót này vào căn cứ thành phố Lũng Hải, cũng không suy nghĩ nhiều. Hiện tại Nhạc Trọng quyết định không dựa vào bất cứ kẻ nào, chỉ dựa vào chính mình mà thôi, việc cấp bách chính là phải di chuyển khỏi nơi này, tìm kiếm nơi thành lập bản doanh mới.
Đại cẩu tử thập phần tích cực đề nghị nói:
- Đại Nham Trấn thì như thế nào? Đại Nham Trấn nhân khẩu không nhiều lắm, lại có một vài nhà máy thép. Nơi đó có công xưởng gia công thép cũng không ít, lại có mỏ ở gần. Thu phục nơi đó và khôi phục sản xuất, chúng ta sẽ có nhiều sản phẩm thép để dùng.
Dưới trướng của Nhạc Trọng thì đại cẩu tử là người tích cực muốn Nhạc Trọng tự lập nhát. Đại cẩu tử so với Nhạc Trọng bản thân còn muốn nhiệt tâm hơn, một lòng muốn Nhạc Trọng thành lập cơ nghiệp đáng kiêu ngạo. Dù sao nếu như Nhạc Trọng buông tha cho cơ nghiệp, như vậy thực lực không cường đại như đại cẩu tử cũng không thể làm gì. Nếu như cơ nghiệp của Nhạc Trọng càng lớn, địa vị của hắn nước lên thuyền lên.
Dùng súng ống đạn dược của Nhạc Trọng hiện giờ có thể đủ đánh chiến tranh quy mô nhỏ rồi, tiêu diệt một ít tang thi trong huyện thành không có vấn đề.
Nhạc Trọng suy nghĩ một hồi, trực tiếp cự tuyệt đề nghị này:
- Không được! Đại Nham Trấn cách thành phố Lôi Giang quá gần. Hơn nữa không có chỗ hiểm để thủ. Trong thành phố Lôi Giang có hơn mười vạn tang thi, một khi tang thi bên trong có dị động hướng về bên này tiến công. Chúng ta căn bản không thể chống đỡ nổi.
Mấy chục vạn tang thi trong thành phố Lôi Giang chính là đối tượng cảnh giới của Nhạc Trọng. Một khi mấy chục vạn tang thi di động, dùng thực lực hiện giờ của Nhạc Trọng thì căn bản không thể làm gì được.
Ngô Quang cũng đề nghị nói:
- Thượng Lâm Huyền thì sao ? Chỗ đó có một kho lương thực cỡ lớn. Nếu như có thể giải quyết đàn chuột biến dị, thu phục kho lương thực thì chúng ta không phải phát sầu vì lương thực.
Vì dung nhập đoàn thể thế lực của Nhạc Trọng thì Ngô Quang cũng tích cực biểu hiện mình.
- Huyện Thượng Lâm?
Nhạc Trọng một tay nâng cằm lên, một tay gõ nhẹ lên mặt bàn một hồi, lắc lắc đầu nói:
- Không được! Nếu thời điểm chúng ta thu phục huyện Thượng Lâm mà gia hỏa trong căn cứ thành phố Lũng Hải phát động công kích vào chúng ta, dưới tình huống hai mặt thụ địch thì chúng ta sẽ bị tiêu diệt.
Trong tiềm thức của Nhạc Trọng đã đem căn cứ thành phố Lũng Hãi là một loại uy hiếp. Hắn không có khả năng không để ý tới căn cứ thành phố Lũng Hãi uy hiếp mà thu phục huyện Thượng Lâm. Dù sao thành phố Lũng Hãi căn cứ hành động, hắn không cách nào dự đoán.
Những người khác có đưa ra mấy hương trấn, thị trấn gần thành phố Lũng Hãi cùng thành phố Lôi Giang đều bị Nhạc Trọng bác bỏ từng cái.
- Thạch Mã Trấn thì sao?
Đúng lúc này Quách Vũ ngồi bên người Nhạc Trọng không nói gì thì đột nhiên nói ra.
Nhạc Trọng nhíu mày lại, nhìn sang Quách Vũ.
Tất cả mọi người trong phòng họp nhìn sang Quách Vũ.
Bị nhiều người nhìn như vậy, gương mặt non nớt nhỏ nhắn của Quách Vũ lại không có một chút bối rối nào cả, nàng nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng chậm rãi phân tích nói:
- Thạch Mã Trấn lưng tựa Long Hoa Sơn, chung quanh lại có hai nhánh sông Lôi Giang vây quanh, là bình chướng tự nhiên. Chúng ta chi cần phòng thủ một phương là có thể giữ được Thạch Mã Trấn.
Quách Vũ lại tiếp tục phân tích.
- Nếu như tang thi đột phá phòng ngự của chúng ta, chúng ta còn có thể chạy trốn tới Long Hoa Sơn để tránh né. Hai nhánh sông Lôi Giang sẽ cung cấp thủy sản phong phú, giải quyết một bộ phận vấn đề lương thực. Duy nhất đáng giá sầu lo chính là có khả năng trong Long Hoa Sơn có thú biến dị ẩn nấp. Nhưng chỉ cần giải quyết thú biến dị thì chúng ta có được hậu phương an toàn to lớn. Bên phải Thạch Mã Trấn chính là Đại Nham Trấn, tương lai nếu chúng ta có thực lực thì cũng có thể thuận thế thu phục Đại Nham Trấn, đạt được máy móc và nhà máy thép. Chúng ta cân nhắc từ góc độ an toàn đầu tiên, Thạch Mã Trấn là lựa chọn tốt nhất của chúng ta.
Từ khi Nhạc Trọng thu phục Trường Quang Thôn thì Quách Vũ cũng bắt đầu thu thập tin tức nông thôn và nhiều thành trấn chung quanh thành phố Lôi Giang, thành phố Lũng Hãi, chọn lựa một nơi thích hợp cho Nhạc Trọng dừng chân.
Nhạc Trọng nhìn qua Trì Dương dò hỏi:
- Trì Dương, Thạch Mã Trấn địa hình như thế nào?
Trì Dương những ngày này đi ra ngoài thu thập vật tư, hắn vừa bôn ba bốn phía và quan sát địa hình.
Trì Dương nhìn Nhạc Trọng, lắc lắc đầu nói:
- Bên kia tôi chỉ liếc nhìn từ xa xa mà thôi.
Trì Dương làm người ổn trọng, không có tận mắt nhìn thấy thì tuyệt đối không tùy tiện lên tiếng.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Quách Vũ, trầm giọng nói:
- Quách Vũ, cô đi chọn một người đã đi qua Thạch Mã Trấn. Chúng ta đêm nay sẽ đi nhìn Thạch Mã Trấn một chút. Nếu như chân tướng đúng như cô nói, như vậy cơ ngơi của chúng ta sẽ định tại Thạch Mã Trấn. Bản thân cô cũng lên làm thành viên chính thức.
- Vâng! Nhạc đội!
Quách Vũ nhìn qua Nhạc Trọng nhoẻn miệng cười, xinh đẹp không gì sánh được. Trở thành đội viên chính thức, đây là nằng bằng vào cố gắng của mình mà được Nhạc Trọng tán thành. Trở thành đội viên chính thức, cũng có ý nghĩa nàng đã tiến vào lòng tròn hạch tâm luẩn quẩn chân chính của Nhạc Trọng rồi.
Ban đêm, Nhạc Trọng ngồi trên một chiếc BMW, nhìn qua Quách Vũ đang chuyên tâm lái xe.
Lái xe cũng không phải một việc khó, chủ yếu học tập quy tắc giao thông quá phiền toái mà thôi. Quách Vũ vẫn rất cố gắng, thời gian rãnh sẽ học lái xe, tối nay chính là lần đầu tiên nàng lái xe đấy.
- Thật sự là đáng yêu!
Ngồi ở vị trí kế bên ghế lai, Nhạc Trọng cẩn thận dò xét nhìn qua Quách Vũ đang lái xe.
Cho em hỏi main có bao nhiêu cô vợ z
Ước gì là dam my
Hu huhu ko phải dam my
truyện hay hệ thống hợp lý