Trên võ đài nhỏ này có hai tiểu nữ hài mặc áo da trắng, tuổi chừng tại mười một mười hai tuổi đamg cầm dao ngọn trong tay, các nàng đang điên cuồng chém giết lẫn nhau, trên người máu tươi chảy đầm đìa giống như hai con dã thú nhỏ.
Tên nam tử khôi ngôi mặt sẹo cười lên ha hả, nói:
- Không tệ! Giết chết nó đi, giết nó đi Lệ Toa Oa, buổi tối hôm nay tao cho mày ăn thịt, cho mày ăn bánh ngọt, ha ha ha!
Tiểu nữ hài tóc vàng mắt xanh có bộ ngực như hai cái bánh bao nhỏ trong mắt phát ra hào quang hung tàn, gầm rú một tiếng trực tiếp tiến tới gần tiểu nữ hài tóc đen trước mặt.
- Thằng này đúng là súc sinh!
Đúng lúc này Nhạc Trọng tức giận quát lên.
Tên nam tử mặc sẹo quay mặt lại nhìn thấy Nhạc Trọng, thì sắc mặt biến đổi, quát lớn:
- Mày là thằng nào? Người đâu, bắt nó lại cho tao!
- Không cần hô, tay sai của mày chết toàn bộ rồi, bây giờ mày cũng nên chết đi!
Nhạc Trọng nhìn qua tên nam tử mặt sẹo này, trong mắt sát cơ lóe lên rồi biến mất, hắn cầm pháo hạt chỉa vào đầu của tên nam tử mặt sẹo này.
Một đạo haoif quang lóe lên và đầu của tên nam tử mặt sẹo này bị bắn thành dưa hấu.
Tên nam tử mặt sẹo này chính là đệ nhất cao thủ của Địa Hạ Thành số 67 này, là cương giả ngũ giai Trương Thông, thực lực cực kỳ cường hoành, hung mãnh tàn nhẫn, không biết giết qua bao nhiêu cường giả, nhưng mà hắn đối mặt công kích của Nhạc Trọng thì không kịp phản ứng, trực tiếp bị một pháo bắn nát đầu, óc máu văng khắp nơi.
- Thật mạnh, không ngờ có thể khiến Trương Thông không thể phản kháng mà diệt sát ngay tại chỗ.
Vương Nhân là người vừa đầu hàng Nhạc Trọng và đám chiến sĩ khác nhìn thấy cảnh này thì biến sắc, trong nội tâm càng thêm kính sợ Nhạc Trọng.
Phải biết rằng Trương Thông chính là đệ nhất cao thủ của Địa Hạ Thành số 67 này, hung ác thô bạo, người khiêu chiến hắn đều biến thành đống xương khô, không biết có bao nhiêu người thống hận hắn nhưng không ai có biện pháp nào cả, Trương Thông cũng là thành chủ Địa Hạ Thành số 67, quản lý chín vạn nhân khẩu trong Địa Hạ Thành số 67 này.
Một kích giế Trương Thông, Nhạc Trọng nhìn qua lôi đài và nhíu mày, chỉ thấy ở trên lôi đài có hai tiểu nữ hài không ngừng cầm dao chém giết lẫn nhau, máu tươi đầm đìa cực kỳ tàn khốc.
Bỗng nhiên Nhạc Trọng hét to, trong tiếng hét của hắn ẩn chứa lực lượng ý chí cường đại áp qua hai tiểu nữ hài:
- Dừng tay cho tôi!
Dưới ý chí cường đại của Nhạc Trọng trấn áp, trong nội tâm hai tiểu nữ hài kia sinh ra cảm giác sợ hãi, lưỡi dao sắc bén rời tay, thân thể bị trấn áp nằm rạp trên mặt đất, mắt hiện ra hào quang hoảng sợ nhìn qua Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn qua hai tiểu nữ hài thân thể đầy vết thương, trong nội tâm chậm rãi thở dài:
- Trong Địa Hạ Thành này đúng là quá nhiều súc sinh, bị nhốt trong lòng đất chặt hẹp này lâu ngày, không có quyền lực ước thúc thì bọn chúng đều biến thành sa đọa và biến thái.
- Vương Nhân, an trí các nàng thật tốt.
Nhạc Trọng lưu lại một câu sau đó hắn quay người đi ra ngoài, sâu mọt trong quá nhiều, hắn cần phải đi thanh lý mới được.
Vương Nhân cung kính đáp:
- Vâng!
Nhạc Trọng lúc này tuy vận dụng lực lượng lục giai, nhưng mà trong Địa Hạ Thành số 67 này hắn chính là tồn tại vô địch, cho dù là cao tầng của quân kháng chiến cũng chẳng thể làm gì hắn được, không bao lâu sau những tên cao tầng của Địa Hạ Thành số 67 này bị tiêu diệt hoàn toàn.
Những tên cao tầng này đều bị Nhạc Trọng giết chết, cả cao tầng Địa Hạ Thành số 67 này chỉ còn ba người được Nhạc Trọng lưu lại.
Một người tên là Triệu Tùng là quan viên phụ trách trị an của khu bình dân và quý tộc, hắn vốn là quan viên phụ tá trị an, một người tên là Lưu Lực làm người cũng ngay thẳng, hắn là kẻ quản lý khu bình dân, một người trung thực làm người khô cứng tên là Kim Dật, hắn là phó thống lĩnh quân đội Địa Hạ Thành số 67 này, là quân nhân thập phần có chức nghiệp, dù hơi háo sắc nhưng những nữ nhân kia đi theo hắn đều là cam tâm tình nguyện.
Trên thực tế cao tầng trong Địa Hạ Thành chỉ cần tỏ ý là có vô số nữ nhân nguyện ý biến thành nữ nhân của bọn họ, nhưng mà đám cao tầng này lại thích những tiểu nữ hài chưa dậy thì, hơn nữa vì thỏa mãn thú tính nhục dục của mình chúng còn làm ra không ít chuyện biến thái.
Sau khi khống chế Địa Hạ Thành số 67 trong tay, Nhạc Trọng lúc này mới cho người tiếp đám tiểu nữ hài Bình Quả đi qua đây.
Trong phòng khách biệt thự Hắc Quả Phụ Lưu Mạn Ngọc ở lại, Nhạc Trọng ngồi ngồi ngay ngắn ở chủ vị và Triệu Tùng, Kim Dật, Lưu Lực, Triệu Hào bốn người đứng bên cạnh.
Triệu Hào nhìn qua Nhạc Trọng ngồi ở chủ vị, tràn ngập uy nghiêm, cao cao tại thượng thì trong mắt hiện ra nét phức tạp, không nghĩ tới nam tử bình thường hắn nhặt được trong sa mạc lại có chiến lực lục giai, trực tiếp cướp đoạt Địa Hạ Thành số 67 vào trong tay, hơn nữa còn cho hắn thành cao tầng của căn cứ này.
Nhạc Trọng nhìn quét qua Triệu Tùng và hỏi:
- Triệu Tùng, anh biết tổng bộ nhân loại nằm ở đâu chứ?
Cao tầng trong quân kháng chiến này hơn phân nữa là hủ hóa lụn bại không còn bộ dáng, Nhạc Trọng đã sớm sinh ra sát tâm rồi, nếu như hắn biết rõ tổng bộ nằm ở đâu, nếu như không tốn nhiều thời gian thì hắn không ngại trực tiếp thanh tẩy đám cao tầng này một lần.
- Đại nhân, tôi không biết!
Triệu Tùng lắc đầu giải thích:
- Đại nhân, chẳng những tôi không biết, ngay cả thành chủ Trương Thông cũng không biết tổng bộ nhân loại nằm ở đâu, ngay cả Cơ giới đế quốc có được thủ đoạn tẩy đoạn tẩy não cao siêu cũng không cách nào tìm được vị trí, người của tổng bộ vô cùng thần bí, trong Già La tinh này tổng cộng có một trăm hai mươi bảy Địa Hạ Thành, mà Địa Hạ Thành với nhau cũng không có liên hệ gì, chỉ khi cần tổng bộ mới liên hệ và ra lệnh cho chúng tôi làm việc mà thôi!
Tâm niệm Nhạc Trọng thay đổi thật nhanh và nói thầm:
- Thần bí như vậy? Thì ra là thế, cũng chỉ có như vậy mới không bị Cơ giới đế quốc phát hiện tận diệt tổng bộ nhân loại trong Già La tinh này, nhưng mà nó đã hủ hóa và sa đọa rồi.
Đột nhien Nhạc Trọng hỏi:
- Lưu Mạn Ngọc là từ trong tổng bộ đi ra ngoài sao?
Triệu Tùng nói:
- Vâng, đại nhân Lưu Mạn Ngọc là từ trong tổng bộ đi ra ngoài, nhưng mà thời điểm nàng rời khỏi tông bộ bị che kín hai mắt, cưỡi phương tiện giao thông ẩn mật rời đi cho nên cũng không biết tổng bộ nằm ở đâu.
Trong lòng Nhạc Trọng hiện ra cảm giác thất vọng:
- Che dấu như vậy sao? Xem ra khống chế nhân loại Địa Hạ Thành không làm được rồi.
Ý định của Nhạc Trọng chỉ là tìm hiểu nhân loại ở đây, nắm trọn nhân loại Già La tinh trong tay của mình, nhưng mà tổng bộ của quân khang chiến quá ẩn mật cho nên không thể làm gì.
Nhạc Trọng nhìn qua Kim Dật và hỏi:
- Kim Dật, tổng bộ có từng nói qua tại sao trưng một vạn binh hay không?
Nhạc Trọng nghe lén Lưu Mạn Ngọc và đại nhân vật tổng bộ kia nói chuyện với nhau, hắn muốn biết vì cái gì lại yêu cầu Địa Hạ Thành trưng một vạn tinh binh như thế.
truyện hay hệ thống hợp lý