THẦN MA HỆ THỐNG

Bốn nữ nhân mang theo vòng cổ run rẩy lên, hai mắt không có chút thần thái bò tới trước mặt Nhạc Trọng, giống như con chó le lưỡi liếm giày của hắn.

Thấy một màn như vậy, thân là nữ nhân, Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ đều chua xót lẫn phẫn nộ.

- Nhạc Trọng đội trưởng, từ hôm nay trở đi các nàng chính là đồ chơi của ngài. Các nàng trải qua sự dạy dỗ của tôi, mỗi một người đều là nô lệ chỉ biết kính cẩn nghe mệnh lệnh, ngài muốn chơi thế nào các nàng đều không chút do dự hoàn thành mệnh lệnh của ngài!

Quy Điền Thọ tự hào cười nói.

Nhạc Trọng không hề liếc mắt nhìn bốn mỹ nữ kia, nhìn qua Quy Điền Thọ hỏi:

- Các ông làm sao từ trong trại tạm giam đi ra? Không phải là sử dụng thủ đoạn phi pháp trốn ra đi?

Quy Điền Thọ vội vàng giải thích:

- Nhạc Trọng đội trưởng, chúng tôi cũng không dùng thủ đoạn phi pháp trốn ra đâu. Chúng tôi nộp tiền bảo lãnh sau đó hợp pháp từ trong trại tạm giam đi ra!

Nhạc Trọng nhìn Trần Dao, châm chọc cười nói:

- Nghe rõ chưa? Người ta chính là hợp pháp từ trại tạm giam đi ra đó. Sau khi hợp pháp đi ra, lại ở trong này khỏe mạnh chơi nữ nhân. Cô muốn cho tôi xem pháp luật công chính ở địa phương nào? Những nữ nhân này gặp được chính là kết quả mà pháp luật trong miệng cô bảo hộ. Chính nghĩa của cô bảo hộ cho ai?

Trần Dao bị Nhạc Trọng liên tiếp chất vấn khiến tâm lực nàng hao tổn quá độ, sắc mặt biến thành trắng bệch, đứng nơi đó không biết làm sao.

- Quy Điền xã trưởng, nữ nhân chỗ của ông từ hôm nay trở đi đều là con dân của tôi. Mời ông chết đi!

Nhạc Trọng nhìn vẻ hỏng mất của Trần Dao, hướng Quy Điền Thọ cười, bóp cò.

Phanh một tiếng súng vang, giữa trán Quy Điền Thọ hiện ra một lỗ máu, thần tình hắn kinh hãi ngã trên mặt đất. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới Nhạc Trọng vừa mới cùng hắn cười cười nói nói thế nhưng lại đột nhiên ra tay giết hắn.

Sắc mặt Nhạc Trọng trầm xuống nhìn Bạch Cốt ra lệnh:

- Bạch Cốt, giết hết nam nhân!

Bạch Cốt bước lên một bước dài, búa lớn lướt qua một quỹ tích huyền ảo trực tiếp đem Tam Tỉnh Hùng Nhị cùng Chân Điền chém ngang eo, máu tươi văng khắp nơi, ruột cùng nội tạng từ trong thân thể họ rơi ra, nhất thời vẫn chưa chết mà giãy dụa trên mặt đất gào lên thê thảm.

Chung Ái Quốc nhìn thấy hai gã kia bị chém ngang eo, sắc mặt biến thành vô cùng tái nhợt, hắn hoảng sợ lớn tiếng kêu lên:

- Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Tôi là phó chủ tịch căn cứ, chỉ cần anh đừng giết tôi, tôi nguyện ý chuyện gì cũng nghe theo anh!

Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn Chung Ái Quốc:

- Thật có lỗi, con người ông ngay cả cặn bã cũng không bằng, không có giá trị để sống sót!

Nhạc Trọng vừa dứt lời, búa lớn vung lên, trực tiếp chém đứt đầu Chung Ái Quốc, máu tươi nóng rực phun mạnh ra, tạt lên những mỹ nữ trần truồng kia.

Nhìn thấy một màn tàn khốc thảm thiết nọ, thân thể những nữ nhân trong phòng đều lạnh run, trong ánh mắt nhìn về phía Nhạc Trọng tràn ngập vẻ sợ hãi.

Kỷ Thanh Vũ đi tới bên người Nhạc Trọng, nhìn thẳng hai mắt hắn, hỏi:

- Những nữ nhân này anh định làm như thế nào?

Ở trong căn cứ, sát hại quan lớn đặc khu chính là tội lớn. Nếu chuyện Nhạc Trọng giết chết Chung Ái Quốc bị tiết lộ ra, cho dù là Trần Kiếm Phong cũng không thể không động thủ đối với hắn. Cư dân đặc khu không cho người xâm phạm, đây là vấn đề nguyên tắc. Nếu không để Nhạc Trọng tùy ý sát hại cư dân đặc khu, những người ở trong đây sẽ cảm thấy vô cùng bất an.

Kỷ Thanh Vũ lo lắng Nhạc Trọng vì miễn trừ hậu hoạn mà trực tiếp đem những nữ nhân kia giết hết sạch sẽ.

Nhạc Trọng nhìn thẳng Kỷ Thanh Vũ nói:

- Không cần lo lắng, nếu các nàng nghe lời tôi tự nhiên sẽ không vô cớ giết họ. Nhưng họ cũng không thể tiếp tục ở lại đặc khu, nhất định phải đưa tới doanh địa của tôi trong đêm. Chỉ cần họ được đưa về Thạch Mã trấn, chính là con dân của tôi, tôi sẽ đối xử với họ bình đẳng!

Sau cuối thời dân cư là tài nguyên quý trọng. Nữ nhân có thể sinh con, cũng là tài nguyên quý giá. Chỉ cần những nữ nhân kia không nổi điên chọc giận hắn, hắn cũng sẽ không vô duyên vô cớ giết họ.

Lúc này Kỷ Thanh Vũ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nhạc Trọng nhìn Kỷ Thanh Vũ, ánh mắt nóng rực nói:

- Kỷ học tả, việc hôm nay cô đều đã nhìn thấy. Cô còn muốn ở lại nơi này lãng phí thời gian cùng tinh lực của chính mình sao? Theo tôi quay về Thạch Mã trấn đi, tôi sẽ cho cô một sân khấu đủ cho cô thi triển năng lực của mình!

Lúc trước khi Nhạc Trọng mới gặp Kỷ Thanh Vũ, Kỷ Thanh Vũ đã hết sức xuất sắc, vô luận lòng can đảm, thân thủ đều là tốt nhất, hơn nữa tâm địa thiện lương nhưng không cổ hủ. Nàng là một nữ nhân có đủ sức chiến đấu lại tràn ngập khí khái anh hùng cùng mị lực nhất. Nếu nàng nguyện ý về dưới trướng của hắn, hắn có thể có được một vị đại tướng độc bá một phương.

Kỷ Thanh Vũ thoáng do dự, liếc mắt nhìn Trần Dao đứng bên người, cắn chặt đôi môi anh đào, vẻ mặt giãy dụa. Nàng cực kỳ mong muốn rời khỏi căn cứ Lũng Hải, nhưng lại lo lắng lưu lại bạn tốt một mình tại nơi này.

Trần Dao cắn chặt môi, dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn thẳng Nhạc Trọng nói:

- Tôi đi cùng anh tới Thạch Mã trấn, có thể chứ?

Nhạc Trọng nhìn chằm chằm đôi mắt to xinh đẹp của Trần Dao hỏi:

- Thập phần hoan nghênh. Nhưng Trần Dao, nếu trong tương lai tôi cùng chú của cô nổi lên xung đột, cô có thể làm được thái độ không giúp bên nào hay không?

Căn cứ Lũng Hải là một khối chướng ngại vật ngăn chặn đường phát triển của hắn, nếu như có cơ hội hắn nhất định sẽ động thủ gồm thâu căn cứ Lũng Hải, tuyệt đối không có nửa phần lưu tình. Hắn cũng không yêu cầu Trần Dao đứng bên chỗ hắn, nhưng hắn cũng không muốn thấy nàng đứng bên chú của nàng.

Trần Dao cắn răng gật đầu đáp:

- Được!

Sau khi Trần Dao chứng kiến tính công chính của pháp luật trong căn cứ Lũng Hải cùng trò hề của cao tầng đặc khu, đã mất đi tin tưởng đối với căn cứ Lũng Hải.

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn bốn thi thể nam nhân trong phòng nói:

- Diêu Diêu, em đưa họ rời khỏi nơi này. Tôi cần xử lý một chút!

Tiểu la lỵ Diêu Diêu mặc một thân quân phục nho nhỏ dẫn Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ cùng các nữ nhân trong phòng đi ra bên ngoài.

Những nữ nhân kia vừa rời đi, Nhạc Trọng phát động kỹ năng ma viêm, tay phải bốc lên một đoàn ma hỏa, những nơi lướt qua toàn bộ thi thể đều hóa thành tro tàn.

Trước khi rời biệt thự hắn cũng dùng ma viêm đem hai bảo tiêu ở cửa thiêu thành tro bụi.

Ở bên trong đặc khu Nhạc Trọng tìm một ngõ hẻm, gọi Bạch Cốt dựng lên cầu thang, đem toàn bộ nữ nhân mang ra đặc khu đưa tới doanh địa trong Thành Trung thôn.

Sắp xếp xong hết thảy lúc này hắn mới mang theo Trần Dao các nàng đi trở vào trong đặc khu.

- Cẩn thận!

Đột nhiên Nhạc Trọng cảm giác được một cỗ nguy hiểm dựng đứng tóc gáy, hắn theo bản năng phát động ảnh bộ, tốc độ nhấc lên tới cực hạn, hướng bên phải đi ra một bước.

Hắn vừa bước ra một bước viên đạn nhắm bắn ngay tim hắn liền thất bại, nhưng còn một phát bắn trúng vai phải hắn, sau đó bị đẩy bật ra.

Bình luận


H
Hoang Lien
28-03-2023

truyện hay hệ thống hợp lý

G
Gà phiêu Lưu
28-03-2023

Cho em hỏi main có bao nhiêu cô vợ z

T
Thuy Nguyen
28-03-2023

Ước gì là dam my

T
Thuy Nguyen
28-03-2023

Hu huhu ko phải dam my

Truyện đang đọc

Báo lỗi