THẦN MA HỆ THỐNG

Có vũ khí và lương thực trong nơi này trợ giúp, Nhạc Trọng có thể lợi dụng tài nguyên hiện có trang bị ra một doanh binh lực, không cần động dụng vốn liếng nội tình ở huyện Trữ Quang, huyện Thanh Nguyên.

Nhạc Trọng nhìn qua Trình Ngọc trực tiếp ra lệnh:

- Anh đi ra lệnh cho đám người mới, nếu ai đem chuyện hôm nay nói ra ngoài xử bắn tại chỗ. Còn bảy hộ vệ kia bắt lại đưa đến huyện Trữ Quang ném vào cặn bã doanh.

Cặn bã doanh quản lý cực kỳ nghiêm khắc, nếu không giết đủ tang thi được tự do thì đừng mong được ra ngoài. Căn bản không có khả năng xuất ngoại mật báo.

Trình Ngọc gật gật đầu lập tức đi truyền lệnh của Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nhìn Vân Phi và thản nhiên nói:

- Vân Phi! Tình báo của anh sai rồi! Anh có thể mang người rời đi! Chuyện hôm nay lộ ra nửa phần, tôi sẽ lấy mạng toàn bộ Hắc Hổ bang. Sau này Hắc Hổ bang các người dám làm các loại nghiệp vụ ở địa bàn của tôi, đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình. Nếu các người nguyện ý ra sức cho tôi, chín giờ ngày mai bảo cha của anh tới chỗ cũ gặp tôi.

Vân Phi lau khô mồ hôi trên người nhìn qua Nhạc Trọng nói:

- Cảm ơn Nhạc lão đại! Cám ơn Nhạc lão đại ân không giết! ! Hắc Hổ bang nguyện ý hiệu lực cho ngài. Tôi trở về sẽ khuyên cha mình chín giờ ngày mai đi tới chỗ cũ.

- Chủ nhân gian phòng này là ai? Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Nhạc Trọng trực tiếp nhìn bảy tên hộ vệ và hỏi.

Trước khi đem bảy tên hộ vệ đưa vào cặn bã doanh, Nhạc Trọng phải hiểu rõ chủ nhân tầng hầm này là ai. Có thể trữ nhiều vũ khí và lương thực như vậy, chủ nhân căn hầm này chắc chắn là nhân vật lớn.

- Phi! Muốn giết cứ giết, muốn giết cứ giết, lão tử mười tám năm năm sau sẽ là hảo hán!

Một gã hộ vệ trừng mắt nhìn Nhạc Trọng và cường ngạnh nói ra.

- Tốt cho con người rắn rỏi! Vậy mày đi chết đi!

Nhạc Trọng cười nhạt một chút, phất phất tay!

Tống Văn cười cười dữ tợn, trực tiếp vung đao chém đầu của tên hộ vệ này, đầu lâu của tên hộ vệ phóng lên trời, đầu của tên hộ vệ lăn xuống đất và máu tươi bắn tung tóe.

- Chủ nhân gian phòng này là ai?

Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn qua mấy tên hộ vệ và nói ra.

Nhìn thấy thi thể không đầu của tên kia, trong mắt của sáu tên hộ vệ hiện ra thần sắc sợ hãi. Bọn họ không nghĩ tới địch nhân trước mặt lại hung tàn như vậy. Nhưng mà bọn họ vẫn trầm mặc, chủ nhân căn phòng này thế lực khổng lồ, phản bội chủ nhân căn phòng này thì kết cục của bọn họ rất thảm.

- Mày có thể đi chết!

Nhạc Trọng trực tiếp nhìn qua một hộ vệ nói ra.

Tên hộ vệ trong mắt hiện ra thần sắc kinh hãi, toàn thân run rẩy rống lớn:

- Tôi...

Tên hộ vệ còn chưa nói ra khỏi miệng, Tống Văn giơ tay chém xuống răng rắc và đầu cảu tên hộ vệ này bay lên cao, tên hộ vệ kia đầu lăn xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn qua năm tên còn lại.

- Mày nói quá chậm!

Nhạc Trọng nhìn qua thi thể tên hộ vệ, đem ánh mắt nhìn qua năm tên hộ vệ kia!

- Tôi nói, đừng giết tôi!

- Tôi nói, đừng giết tôi, cái gì tôi cũng nói hết...

"..."

Năm tên hộ vệ đã sụp đổ, hô khóc không ngừng nói ra. Bọn họ cũng không muốn chết trong tay của Nhạc Trọng.

- Thì ra là như vậy!

Nhạc Trọng nghe được năm tên hộ vệ nói, đạt được tình báo rất có ý tứ.

Ba ngàn tấn lương thực và vũ khí một doanh trong nơi này là của một trong năm cự đầu của quân đội Tô Đông Minh, tài phú tư nhân. Trong quân đội, Tô Đông Minh là sư trưởng nhưng bị bốn người khác cản tay, mọi cử động trong quân đội đều bị người ta nhìn vào.

Tô Đông Minh vì khuếch trương thực lực, lối tắt chính là vụng trộm đem vật tư lấy ra ngoài, vận chuyển đến một thôn trong thành. Ký thác vào thế lực dân gian của mình bồi dưỡng ra một chi quân đội. Bọn họ không ngờ chưa động thủ làm thì bị Nhạc Trọng lấy vật tư rồi.

Bảy tên tinh anh trong quân đội có vũ khí, cho dù có hơn một trăm tên hắc bang công tới cũng tiêu diệt được. Cho nên trong nơi này không có quá nhiều người canh giữ. Nhưng mà Tô Đông Minh tuyệt đối thật không ngờ vật tư của hắn bị Nhạc Trọng nuốt vào toàn bộ.

Khoản vật tư này Tô Đông Minh thông qua quyền lực trong tay vụng trộm tư tàng, căn bản không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Nếu như lộ ra ánh ánh sáng thì Tô Đông Minh chỉ sợ sẽ bị bốn cự đầu còn lại chèn ép, ghế sư trưởng cũng không ngồi yên.

Tuy bảo tọa sư trưởng chỉ là danh nghĩa, căn bản không thể điều động bốn chi quân đội khác, nhưng mà Tô Đông Minh cũng tuyệt đối không muốn rời khỏi bảo tọa này.

Đã biết rõ Tô Đông Minh không dám khua chiêng giống trống dùng quân đội báo thù, Nhạc Trọng cũng không cố kỵ chút nào. Cho dù Tô Đông Minh biết rõ chuyện này là Nhạc Trọng làm, hắn dù bị đánh gãy răng cũng phải nuốt vào bụng.

Sáng sớm ngày thứ hai, vào tám giờ thì Vân Phi và Vân Cương đã ở nơi này chờ Nhạc Trọng đến.

Hắc Hổ bang đen như vậy. Bang phái đụng phải thế lực lớn quân sự của Nhạc Trọng thì không nhấc lên nổi sóng gió. Mấy cao thủ là có thể giết sạch Hắc Hổ bang là tiểu bang phái. Vân Phi, Vân Cường không dám chống cự.

Trương Hòa đi tới trước mặt Vân Phi cùng Vân Cường nhàn nhạt nói ra:

- Nhạc lão đại bảo các người đi theo tôi!

Vân Phi, Vân Cường hai người đều thành thành thật thật đi theo Trương Hòa đi vào trong biệt thự.

- Quả nhiên rất mạnh!

Vân Cường đi vào trong biệt thự thì trên đường nhìn thấy từng tốp đặc chiến doanh cầm súng trường đi tuần tra chung quanh, trong nội tâm tràn ngập kinh hãi. Ngày hôm qua trong đêm Vân Phi sau khi về nhà khuyên bảo hắn, hắn còn bán tín bán nghi thực lực của Nhạc Trọng, nhưng mà hôm nay dò xét thì hắn lại phát hiện thực lực của Nhạc Trọng so với Vân Phi nói còn mạnh hơn gấp mười lần.

Nhạc Trọng nhìn Vân Cường thản nhiên nói:

- Anh chính là Vân Cường?

Vân Cường nhìn qua Nhạc Trọng vaf trên mặt càng cung kính:

- Tiểu nhân chính là Vân Cường, Nhạc lão đại, ngày hôm qua là Hắc Hổ bang mạo phạm, xin ngài thông cảm. Hôm nay tôi và khuyển tử đến đây nhận tội với ngài, từ nay về sau Hắc Hổ bang nguyện ý ra sức khuyển mã vì ngài!

Sau tận thế nắm đấm lớn là lão đại, cúi đầu thế lực lớn như Nhạc Trọng đối với Vân Cường không có gì mất mặt, ngược lại hy vọng có thể đầu nhập vào Nhạc Trọng, như vậy chỗ dựa càng cứng thì càng mạnh.

Nhạc Trọng thản nhiên nói:

- Tôi muốn tiêu diệt bang phái ở phố Hưng Long, phố Nam Sơn, phố Hưng Nghiệp ba con đường này, sau khi diệt toàn bộ các bang phái xong, phiến khu vực này giao cho các người quản lý, các người có làm được không?

Nhạc Trọng đã mua ba con đường này, mà thế lực bang phái mọc lên san sát như rừng, hắn cố tình tiêu diệt những bang phái này một lần. Nếu không phiến khu vực này loạn thành một bầy, với hắn mà nói cũng thập phần phiền toái, trị an là vấn đề lớn.

Vân Cường do dự một chút, chậm rãi nói ra:

- Nhạc lão đại, trong tay của tôi thực lực không đủ diệt Thanh Long bang, phố Hưng Nghiệp Chu Tước bang là những bang phái có hơn trăm bang chúng, trong tay đám tiện nhân Chu Tước bang có súng. Hắc Hổ bang chúng tôi không diệt được.

Thanh Long bang và Chu Tước bang tuy nghe tên thì rất kêu, tuy nhiên cũng chỉ là hai bang phái nhỏ mà thôi. Muốn tiêu diệt loại tiểu bang phái, hai mươi tên quân nhân vũ trang đầy đủ là được rồi.

Nhạc Trọng thản nhiên nói:

- Tôi sẽ phái người theo giúp các người tiêu diệt hang ổ của bọn chúng, hợp nhất lực lượng là việc chính cần làm, nếu như bọn họ đầu hàng, trực tiếp hợp nhất lực lượng của họ, không đầu hàng thì giế.

Trên mặt Vân Cường hiện ra thần sắc vui mừng, lớn tiếng đáp:

- Dạ, Nhạc lão đại, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!

Nhạc Trọng nhìn qua Vân Cường lạnh lùng nói:

- Con của anh là Vân Phi lưu lại, từ tục tĩu phải nói trước, chuyện các người làm trước đó tôi mặc kệ, về sau các người dám làm ra những chuyện cướp bóc bức ép kỹ nữ, đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình.

Trong nội tâm Vân Cường rùng mình, lớn tiếng đáp:

- Vâng, Nhạc lão đại cứ trừng bị tên tiểu tử hỗn trướng này là được rồi, nhất định sẽ tốt thôi, cam đoan sẽ không làm ra chuyện ngài thất vọng!

Vân Cường thập phần tinh tường Nhạc Trọng lưu con của hắn không phải là dạy dỗ, chính là lưu con tin. Nếu như hắn dám phản bội Nhạc Trọng, con của hắn chỉ có một con đường chết.

Nhưng mà bởi như vậy Vân Cường ngược lại càng cao hứng hơn, bởi vì ý nghĩa Nhạc Trọng thật sự đỡ hắn. Nếu không căn bản không cần phải lưu con tin.

Bang chủ Thanh Long bang Nhiễm Thành Tại có chút không tập trung được, ô dù cấp trên của hắn đã thông tri cho hắn Nhạc Trọng sẽ tiếp nhận con đường này, làm cho hắn cẩn thận không dám phân tâm, tuyệt đối không thể trêu chọc vào cự đầu này, nếu không cấp trên không thể bảo vệ hắn được.

- Có cần đưa đại lễ tới hay không?

Nhiễm Thành Tại do dự một chút, hắn là bang chủ Thanh Long bang bang có hơn trăm bang chúng, bảo hắn chủ động đi tặng lễ cho Nhạc Trọng thì hắn có chút không còn mặt mũi. Hơn nữa lại không có cớ đi qua, nói không chừng còn bị Nhạc Trọng thấy rõ tâm tư của hắn.

Một tên bộ hạ Thanh Long bang thở hồng hộc chạy vào, nhìn qua Nhiễm Thành Tại báo cáo nói:

- Bang chủ, bang chủ Hắc Hổ bang dẫn người giết qua!

Nhiễm Thành Tại nhướng mày trầm giọng nói:

- Vội cái gì? Chỉ là một Hắc Hổ bang có là cái gì? Lại cho Lưu Lục, Lý Bác bắt lấy bọn chúng.

Lưu Lục, Lý Bác trong Thanh Long bang là cao thủ người cường hóa hơn cấp 10, hơn nữa có được kỹ năng. Trong bang phái dùng binh khí đánh nhau này, đúng là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, bang chúng bình thường không cản nổi bọn họ.

Tên bang chúng vẻ mặt hoảng sợ nói

- Lưu Lục, Lý Bác đều bọn cao thủ trong tay Hắc Hổ bang bắt rồi.

Sắc mặt Nhiễm Thành Tại đại biến:

- Cái gì? Vân Cường hắn làm sao mời được cao thủ như vậy, loại cao thủ này chỉ có chính phủ và quân đội mới có.

Đúng lúc này ở không xa có âm thanh hô to vang lên, mười lăm tên tiểu đệ Thanh Long bang chật vật chạy vào gian phòng này, đây là tổng bộ của Thanh Long bang.

Vân Cường dẫn theo một đám tiểu đệ Hắc Hổ bang dương dương đắc ý chạy vào trong hộp đêm, nhìn qua đám bang chúng Thanh Long bang rồi nhìn Nhiễm Thành, ánh mắt hắn sáng ngời, cười nhạt một chút nói:

- Nhiễm Thành Tại, mày cũng có ngày hôm nay, đầu hàng hoặc là chết.

Mười tên Hắc Hổ bang cầm súng tiểu liên chỉ vào Nhiễm Thành Tại, chỉ đợi Vân Cường ra lệnh một tiếng thì bọn họ sẽ nổ súng bắn chết Nhiễm Thành Tại và đám gia hỏa Thanh Long bang.

Mười cây súng trường chỉa vào, Nhiễm Thành Tại và đám tiểu đệ Thanh Long bang chỉ sử dụng vũ khí lạnh, xông lên chỉ có đường chết.

Nhiễm Thành Tại nhìn thấy súng tiểu liên, lại nhìn qua Lưu Lục, Lý Bác hai người bị trói chặt, hai đấm nắm chặt, ánh mắt ngưng tụ, cắn răng nói:

- Vân Cường, mày bị Nhạc Trọng hợp nhất sao?

Nhiễm Thành Tại xem như người mới, hắn vừa nghĩ tới hôm qua Hắc Hổ bang trêu chọc Nhạc Trọng và suy nghĩ thêm chút nữa, đoán được bảy tám phần sự thật. Nội tình của Hắc Hổ bang thì hắn rất rõ ràng, hắn biết rõ Hắc Hổ bang nếu có được mười khẩu súng trường thì Hắc Hổ bang đã sớm xưng bá khu vực này rồi. Phải biết rằng chính phủ, quân đội quản chế súng ống vô cùng nghiêm khắc. Nhiễm Thành Tại hao hêt tâm tư chỉ chiếm được một khẩu súng trường 81 và sáu mươi viên đạn.

- Đúng vậy, tao bây giờ là người của Nhạc lão đại.

Vân Cường không cho là nhục ngược lại dương dương đắc ý nói ra:

- Nhiễm Thành Tại, mày bây giờ chỉ có hai lựa chọn, đầu hàng hoặc chết.

Nhiễm Thành Tại do dự một hồi, vô cùng gian nan nói ra:

- Tôi đầu hàng!

- Bang chủ, không thể hàng, chúng ta liều mạng với chúng!

Một tên tiểu đầu mục của Thanh Long bang hai mắt đỏ thẫm rống lên.

Phanh một tiếng súng vang, tên tiểu đầu mục Thanh Long bang bị bắn vào đầu, trực tiếp té trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

- Còn có ai không đầu hàng?

Trình Ngọc cầm một khẩu súng, giống như nhìn người chết nhìn qua đám người Thanh Long bang.

Ánh mắt lạnh như băng của Trình Ngọc nhìn qua, đám tiểu đệ Thanh Long bang cảm thấy băng giá trong tim, không dám nói lung tung lộn xộn.

Nhiễm Thành Tại nhìn qua tiểu đầu mục Thanh Long bang trực tiếp bị bắn chết, lông mày động động, không dám có dị nghị gì cả. Nếu như ở trước tận thế, hắn còn nói một tiếng cái gì gọi luật sư cảnh sát, nhờ người quyền thế ngăn cản, nhưng mà bây giờ là tận thế, không phục thì bắn chết, căn bản không ai nói nhân quyền với mày cả.

Những tên tiểu đệ Thanh Long bang không dám nói gì, dưới uy hiếp của họng súng thì thành thành thật thật đi theo thành viên Hắc Hổ bang và bị trói chặt dẫn ra khỏi tổng bộ.

Nhiễm Thành Tại mặt mày xám như tro nhìn qua Vân Cường đắc ý thì hối hận không thôi:

- Thật đáng chết, nếu như mình quy hàng Nhạc Trọng thì tốt rồi, không nghĩ tới lại chậm hơn hỗn đản này một bước.

Thanh Long bang bang chủ Nhiễm Thành Tại bị trói, cả Thanh Long bang chợt sụp đổ, Thanh Long bang nhận được tin tức thì phân rã.

Vân Cường dẫn người đi vào hang ổ của Thanh Long bang thu hoạch năm mươi tấn lương thực. Nếu như không có lương thực này, Thanh Long bang căn bản không có khả năng tụ tập bang chúng và tung hoành khắp nơi..

Sau khi quét qua hang ổThanh Long bang xong, Vân Cường hăng hái tụ tập bộ hạ đi qua hướng của Chu Tước bang thẳng tiến.

Chu Tước bang chiếm giữ phố Hưng Nghiệp. Mà thành viên Chu Tước bang đều là phụ nữ. Những phụ nữ này phần lớn đều bị đàn ông xâm phạm, đối với nam nhân hận thấu xương, bang chủ Nữ Hoàng Phong Lưu Ngọc Kiều cũng là nhân vật khôn khéo tâm ngoan thủ lạt, dưới trướng có được một trăm bang chúng. Dưới sự thống lĩnh của Lưu Ngọc Kiều thì nữ nhân trong Chu Tước bang có thể đánh nhau có thể liều mạng không kém gì đàn ông, thậm chí càng thêm ngoan độc.

Trong Chu Tước bang chỉ có năm khẩu súng trường, trong khu vực này thực lực tuyệt đối hung hãn. Hắc Hổ bang, Thanh Long bang cũng không muốn trêu chọc vào đám nữ nhân điên Chu Tước bang này.

Chu Tước bang tin tức cực kỳ linh thông, đạt được tin tức Thanh Long bang tiêu diệt, lập tức phái một chi bộ đội đi tới phố Nam Sơn đoạt địa bàn của Vân Cường.

Bình luận


H
Hoang Lien
28-03-2023

truyện hay hệ thống hợp lý

G
Gà phiêu Lưu
28-03-2023

Cho em hỏi main có bao nhiêu cô vợ z

T
Thuy Nguyen
28-03-2023

Ước gì là dam my

T
Thuy Nguyen
28-03-2023

Hu huhu ko phải dam my

Truyện đang đọc

Báo lỗi