Nhạc Trọng nhìn chằm chằm Trầm Hoành Dương nói:
- Chỉ cần ngài nguyện ý phái binh giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này, tôi chỉ cần mười chiếc xe tăng cùng bảy chiếc trực thăng võ trang với nhân viên điều khiển. Sau khi vượt qua chuyện khó khăn hôm nay, tôi có thể cho ông cùng bộ hạ của ông mang theo một số đạn dược cùng một số nhiên liệu, một trăm tấn lương thực rời đi, vô luận các vị đi nơi nào tôi tuyệt không ngăn trở!
Tuy rằng Nhạc Trọng rất muốn thu nhận lão binh dưới trướng Trầm Hoành Dương, nhưng nếu hiện tại thủ tiêu Trầm Hoành Dương hắn cũng không dám sử dụng tàn quân của hắn. Uy vọng của Trầm Hoành Dương trong đội ngũ kia vẫn rất cao, giết hắn chỉ có thể đem tàn quâan bức bách tới mặt đối lập.
Trầm Hoành Dương mỉm cười nhìn Nhạc Trọng, trong mắt chớp động ánh sáng:
- Quân đội mà không thể bảo hộ được dân chúng còn gọi là quân đội sao? Nhạc Trọng, lần này tôi sẽ giúp anh, không vì điều gì khác, chỉ là vì mười bốn vạn dân chúng bên trong SY thị. Sau trận đánh này tôi có thể đem bộ đội giao cho anh, nhưng tôi hi vọng anh có thể đối đãi tốt với họ!
Bất đồng với Tô Đông Minh cùng La Điền Dực, Trầm Hoành Dương thật sự là một quân nhân một lòng quán triệt tư tưởng quân đội dùng để bảo hộ nhân dân. Ở trong tận thế nhân tính tan vỡ, đạo đức tiêu vong, hắn vẫn duy trì lòng tín niệm tràn ngập sự vô tư chói lọi kia.
Trong lòng Nhạc Trọng có chút ngoài ý muốn, gật đầu nói:
- Được! Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không bạc đãi bọn họ!
Thương lượng xong, sáu người Thái Dịch Yên rất nhanh rời khỏi phòng, bắt đầu chấp hành nhiệm vụ.
Nhạc Trọng đem toàn bộ chiến sĩ của Trầm Hoành Dương đang bị tạm giam thả ra, hơn nữa đem vũ khí nhẹ trả lại cho họ. Về phần vũ khí hạng nặng hắn chỉ giao cho mỗi người một quả lựu đạn.
Không có vũ khí hạng nặng bộ đội Trầm Hoành Dương căn bản không thể tạo thành uy hiếp hữu hiệu đối với bộ đội của Nhạc Trọng, duy nhất có uy hiếp là cao thủ đoàn của Trầm Hoành Dương.
Theo một loạt mệnh lệnh của Nhạc Trọng, cả SY thị đều chuyển động.
Trên lối vào từ hướng SY huyện tới SY thị, hơn hai ngàn chiến sĩ dự bị đoàn đang không ngừng dùng vật tư xây dựng công sự cạm bẫy. Lưới sắt, dây thép, những phòng ngự cổ đại kiểu cự mã hoặc sừng hươu đều bị làm đi ra.
Loại công sự thời cổ đại này đối với tang thi bình thường mà nói vẫn thập phần hữu dụng. Đối với đội ngũ của Nhạc Trọng, khó khăn nhất không phải là tang thi tiến hóa mà là tang thi bình thường số lượng nhiều nhất. Chúng luôn mang tới cho người ta cảm giác giết mãi không hết. Nếu không có thi đàn bình thường này, quân đội đã sớm đem tang thi tiến hóa hoàn toàn xử lý.
Bên trên cầu Tư Giang, lúc này từng chiếc xe tải không ngừng vận chuyển lương thực chạy qua bên kia cầu, sau đó lại dỡ xuống bỏ tại chỗ, lại quay lại trong SY thị bắt đầu tiếp tục vận chuyển đủ loại vật tư lương thực, máy móc vân vân.
Chỉ cần đem vật tư vận chuyển tới bên kia cầu Tư Giang, xem như tạm thời an toàn.
Bên trong SY thị, Trần Thạch Đầu cùng nhóm người Thái Dịch Yên không ngừng phái người đem người sống sót trong căn cứ tụ tập tới gần cầu Tư Giang, dựa theo nam nữ già trẻ tiến hành phân chia, chia thành bốn khu vực.
Sau tận thế vẫn còn người già, đương nhiên số lượng không nhiều, ước chừng chiếm cứ khoảng 5% dân cư mà thôi.
Quách Tuyền phái binh chặt chẽ canh gác cầu Tư Giang. Cầu Tư Giang chính là con đường sinh tồn của bộ đội Nhạc Trọng, một khi cầu lớn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bộ đội của hắn sẽ bị vây trong SY thị. Nếu muốn đi huyện Trữ Quang nhất định phải đi đường vòng vượt qua hơn trăm cây số, trải qua những đoạn đường nguy hiểm không thể đoán trước.
Sau khi làm ra một loạt an bài, Nhạc Trọng đem nhiệm vụ điều hành quản lý giao cho Đại Cẩu Tử. Đại Cẩu Tử vẫn luôn làm đại tổng quản cho Nhạc Trọng, điều động vật tư cùng an bài nhân viên đều vô cùng quen thuộc, có Đại Cẩu Tử hỗ trợ, Nhạc Trọng có thể thở ra một hơi.
Nhạc Trọng rời khỏi văn phòng đi ra bên ngoài, cảm giác ánh sáng có chút ảm đạm, chợt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mây đen dày đặc trên bầu trời, không khí ẩm ướt, bộ dạng như sắp trời mưa.
- Thời tiết này chẳng lẽ trời sắp mưa sao?
Sắc mặt Nhạc Trọng đại biến thầm nghĩ trong lòng.
Hành quân trong mưa cho dù là quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh nhất cũng thập phần khó khăn, càng không cần nói tới những người sống sót đã trải qua tra tấn tàn khốc tận thế, nguyên khí đã bị đại thương.
Nếu không có chuẩn bị mà cho những người thường kia di chuyển trong mưa, sau trận mưa lớn chỉ sợ bốn phần mười nhân khẩu đã ngã xuống trong mưa to, rốt cục không còn cách nào đứng dậy.
- Con mẹ nó!
Nhạc Trọng không nhịn được lớn tiếng mắng một câu, thân hình chớp động lao vào trong bộ tổng chỉ huy.
Vẻ mặt Nhạc Trọng xanh mét lớn tiếng nói:
- Đại Cẩu Tử! Lập tức thông tri cho Quách Tuyền, để cho hắn nghĩ biện pháp tìm ra canh gừng cùng đồ che mưa. Còn nữa, hãy mau đem thịt hộp nhị giai phát cho những người sống sót, giám sát bọn hắn ăn hết! Vật tư vận chuyển qua cầu Tư Giang cố gắng tận lực đặt trong nhà có mái hiên!
Đại Cẩu Tử gật gật đầu, lập tức đem mệnh lệnh của Nhạc Trọng thông tri với Quách Tuyền.
- Dạ, Nhạc đội!
Hứa Dương đã thăng chức trở thành phó liên trưởng nhìn Quách Tuyền tả oán:
- Doanh trưởng, mệnh lệnh của đoàn trưởng cũng quá khắc nghiệt chứ! Chỗ chúng ta chỉ có một doanh mà thôi, làm sao làm được nhiều công việc bề bộn như vậy!
Đệ nhất doanh của Quách Tuyền chỉ có hơn bốn trăm người, chẳng những cần cam đoan an toàn vật tư hai đầu cầu, còn nhất định phải giám thị người sống sót vượt qua vạn người đang không ngừng tập kết, lại còn phải phát ra thịt hộp cho bọn họ, nhân thủ quả thật khẩn trương tới cực điểm. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Quách Tuyền nhìn Hứa Dương nói:
- Đoàn trưởng hạ mệnh lệnh cho dù bao nhiêu khắc nghiệt chúng ta cũng phải nỗ lực mà làm được! Hứa Dương, anh dẫn người đi tới chỗ người sống sót chiêu mộ thêm một ít nhân thủ. Để cho họ làm trợ thủ cho anh phân phất thịt hộp trước cho dân chúng. Canh gừng cùng đồ che mưa anh cứ tổ chức thêm người tận lực đi tìm kiếm đi!
Đồ che mưa lẫn canh gừng làm sao có thể tìm được trong thời gian ngắn. Quách Tuyền hiểu được Nhạc Trọng có tâm tư muốn cứu vớt những người bình thường kia, hắn liền làm ra phán đoán chính xác nhất đem thịt hộp nhị giai phát tới trong tay người sống sót. Chỉ cần ăn loại thịt này, người thường có thể nhanh chóng khôi phục thật nhiều nguyên khí. Như vậy họ sẽ có thêm một tuyến sinh cơ, nếu không có thịt hộp, bị mưa xối người, những người thường nguyên khí không đủ chỉ sợ sẽ tử vong rất nhiều.
- Dạ! Doanh trưởng!
Hứa Dương ứng tiếng, đi tới chỗ dân chúng dùng mười cân gạo làm trả giá thật dễ dàng đã chiêu mộ được bốn trăm người giúp đỡ.
Hứa Dương chỉ thả ra ý tứ muốn tặng thực vật cho những người sống sót ăn vào, nhờ thêm bốn trăm người trợ thủ để dân chúng xếp thành hàng dài.
Trong tay mỗi người dân đều được phát một vỏ đạn, vỏ đạn là bằng chứng họ lĩnh thịt hộp, chỉ cần họ nộp lên vỏ đạn là có thể lĩnh một hộp thịt nhị giai.
Cho em hỏi main có bao nhiêu cô vợ z
Ước gì là dam my
Hu huhu ko phải dam my
truyện hay hệ thống hợp lý