Nhạc Trọng nhìn qua chung quanh một vòng, lúc này mới lạnh lùng nói:
- Hồng môn hôm nay đã bị tôi diệt! Từ hôm nay trở đi, các người là dân của tôi. Cho dù các người là người Hoa hay là Thái Lan, đều phải phục tùng mệnh lệnh của tôi! Nếu như các người phục tùng tôi! Tôi sẽ cho các người đồ ăn, vinh quang, cùng thắng lợi!
Nhạc Trọng ánh mắt lạnh như băng lãnh khốc nói ra:
- Nếu như các ngươi phản bội tôi, trở thành địch nhân! Tôi sẽ cắt đầu của các người và đem người nhà của các người biến thành đầy tớ ban cho thuộc hạ. Lại cho bọn họ đời đời kiếp kiếp làm nô lệ mà sống. Với tư cách tùy tùng đi theo tôi đầu tiên, các người sẽ nhận được tài phú và vinh quang. Các người nguyện ý đi theo tôi chiến đấu hay trở thành địch nhân của tôi, toàn bộ đều do các người chọn lựa.
Nhạc Trọng vung tay lên trầm giọng quát:
- Hiện tại tôi ban cho các người lực lượng! Súng!
Một tên Hoa Hưng Hội mà Nhạc Trọng mượn mang theo một thùng súng Ak chuyển lên đài cao, bắt đầu đưa súng cho đám người Hồng môn vừa mới đầu hàng.
- Thật nhiều súng!
Người sống sót trong trấn nhỏ này nhìn thấy nhiều súng AK như vậy, trong mắt đều hiện ra vẽ kinh hãi. Hồng môn trước khi tối đa cũng chỉ hơn mười khẩu AK mà thôi, các loại súng chỉ là súng ngắn. Hiện tại Nhạc Trọng thoáng cái đem ra hơn trăm khẩu AK giao cho bọn họ, làm cho nội tâm đám người sống sót tràn ngập kinh hãi, trước khi không có thế lực mới nào đả đảo Nhạc Trọng, bọn họ sẽ thành thành thật thật.
Những người chiến sĩ được Nhạc Trọng hợp nhất tiến lên nhận súng AK, trong nội tâm cũng có một ít lực lượng, trên mặt tràn ngập kích động cùng vẻ vui mừng. Trong tận thế này chỉ có cường giả mới có thể vượt qua dễ dàng, một khẩu súng trường Ak đủ để cho người bình thường đối mặt với người cường hóa khủng bố.
Nhạc Trọng nhìn thấy chuyện tiếp súng đã xong, quát lớn:
- Như vậy hiện tại các người đi theo tôi săn bắn đối tượng thứ nhất. Đi theo tôi, các người nên giết sạch bộ hạ của Ngô Nham Hoành, chỉ cần diệt Ngô Nham Hoành, đồ ăn, nữ nhân, tài phú, địa vị, tôi sẽ ban cho các người!
Ngô Minh Hòa rống lớn:
- Sát! ! Sát! ! Sát! ! Giết sạch bọn chúng! !
Trịnh Minh Hòa một lòng muốn giết Ngô Nham Hoành, khẩu hiệu của Nhạc Trọng vô cùng hợp tâm ý của hắn. Trong thời khắc này chỉ cần Nhạc Trọng có thể tiêu diệt Ngô Nham Hoành, hắn nguyện ý trở thành bội hạ tâm phúc của Nhạc Trọng.
- Sát! ! Sát! ! Sát! ! Giết sạch bọn chúng!
Chiến sĩ phía dưới đi theo Trịnh Minh Hòa cùng rống lên, càng rống càng lớn, dưới khẩu hiệu hung tàn này thì hung tính của bọn họ đã được kích phát. Phát ra âm thanh tru lên.
- Xuất phát!
Ánh mắt Nhạc Trọng lạnh như băng ra lệnh.
Sau khi khơi mào hung tính thì Nhạc Trọng ra lệnh tấn công.
Phòng ngự thôn nhỏ này Nhạc Trọng giao cho Hồ Ngạn, Trương Sổ Văn, Trịnh Cường là ba cao thủ Hoa Hưng Hội và một trăm tên chiến sĩ của Hoa Hưng Hội đi làm.
Thư Văn Ngạn đem một trăm tên chiến sĩ của Hoa Hưng Hội cho Nhạc Trọng mượn là có điệu kiện, chết trận trong vòng mười người, Nhạc Trọng không cần phụ trách. Chết trận ngoài mười người thì nhiều ra một người thì Nhạc Trọng phải phụ trách bổ sung vào cho Hoa Hưng Hội, mỗi khi chết một người thì bổ sung hai người, phải là người Hoa. Bởi vậy Nhạc Trọng mượn chiến sĩ Hoa Hưng Hội cũng chỉ có ý định cho bọn họ thủ hộ trấn nhỏ mà thôi, duy trì trị an cùng phòng ngự của trấn nhỏ.
Trịnh Minh Hòa là người cường hóa nhanh nhẹn, hắn đã từng đem binh điều tra qua. Bởi vậy hắn mang theo vài tên chiến sĩ xung phong nhận việc hành động trinh sát cho Nhạc Trọng đi trước, điều tra lấy tình báo.
Vài tên chiến sĩ đều có vợ và con trong trấn nhỏ này, Nhạc Trọng cũng không lo lắng bọn họ chạy trốn. Trên thực tế Nhạc Trọng chọn lựa binh Thái Lan cũng là người có vợ con, nếu như bọn họ dám phản bội chạy trốn. Nhạc Trọng cũng không hạ thủ lưu tình.
Trịnh Minh Hòa cẩn thận từng li từng tí xuyên thẳng qua rừng rậm, trên người hắn bôi trét nước của một cây kỳ dị, tản ra mùi thúi khó nghe, nhưng mà có thể đem muỗi, chuồn chuồn xua tán. Bốn tên chiến sĩ còn lại cũng bôi nước này, nếu không độc trùng trong rừng sẽ lấy mạng của bọn họ.
- Đó là...
Tiến vào trong rừng, đột nhiên Trịnh Minh Hòa nghe được âm thanh nổ mạnh, hắn nhíu mày lại, nhanh chóng dẫn người xông tới nơi có âm thanh động cơ.
Trịnh Minh Hòa rất nhanh đi lên đỉnh núi nhỏ, nhìn thấy phía dưới là đường cao tốc, một đoàn xe đang chạy về phương xa.
Đoàn xe này do từng chiếc xe vận tải lớn tạo thành, Trịnh Minh Hòa từ trên đỉnh núi nhìn lại, có thể trông thấy trong từng chiếc xe tải lớn chật ních từng gương mặt nam nữ sống sót tiều tụy.
Hai bên của đoàn xe khổng lồ này là từng đoàn xe nhỏ chở hộ vệ đi cùng.
Trong tận thế này, đoàn xe vận chuyển phải có người thủ hộ, nếu không dị thú trong rừng rậm bị hấp dẫn tới thì đó là một hồi tai nạn.
- Con cá thật lớn a! ! Đáng tiếc quá lớn một chút, súng cũng nhiều. Không biết Nhạc Trọng sẽ xử lý con cá lớn này như thế nào!
Trịnh Minh Hòa nhìn qua đoàn xe khổng lồ bên dưới, trong mắt dị quang chớp động, móc bộ đàm quân dụng báo cáo với Nhạc Trọng phát hiện của hắn.
- Một doanh chiến sĩ không có binh khí nặng! ! Thật sự là một con cá lớn! ! Chúng ta nên đi tiêu diệt chúng đi!
Nhạc Trọng nghe được Trịnh Minh Hòa báo cáo thì trong mắt có hào quang chớp động đưa ra quyết định.
Phương hướng của đoàn xe này cùng đường với hướng bộ đội của Nhạc Trọng tiến lên. Nhạc Trọng rất nhanh đã lựa chọn đi vào trong núi rừng.
Đoàn xe không có phát giác cho nên tiến vào trong trận địa phục kích của Nhạc Trọng bên này.
- Đánh! !
Nhạc Trọng mốc khẩu súng máy hạng nặng điên cuồng bắn phá vào đoàn xe, rất nhiều viên đạn súng máy bắn vào chiếc xe của đám quân đi bảo vệ.
Vệ Trữ Quốc, Dịch Thủy Hùng, Chu Đại Lực, Trữ Trường Thủy bốn người cùng nằm rạp trên mặt đất móc súng ra và bắn vào đám hộ vệ.
Không kịp đề phòng nên hộ vệ đoàn xe chết tổn thương nặng nề.
- Ẩn nấp! Ẩn nấp! !
Trên trưởng quân hộ vệ lúc này gào to lên. Hắn không ngờ tới bị lọt vào trong tập kích.
Nhưng mà chiến sĩ hộ vệ đoàn xe này không phải quân được huấn luyện tinh nhuệ, mà là một đám ô hợp chưa trải qua huấn luyện, mỗi lần bị phục kích thì sĩ khí sụp đổ, trong bọn họ đại bộ phận mọi người vứt bỏ vũ khí chật vật chạy trôn, còn có một bộ phận thì phục tùng lệnh của trưởng quan, dùng từng chiếc xe vận tải làm công sự che chắn tấn công.
Nhạc Trọng nhìn thấy người trong đoàn xe sụp đổ một nửa, trong lòng của hắn vui vẻ, hắn nhìn lên trời gào to.
Thiểm Điện đang ẩn nấp thống lĩnh đám tiểu đệ từ trong rừng chợt phát ra một tiếng gầm nhẹ dẫn theo trăm con mèo rừng chạy ra, rất nhanh đã đột nhập vào trong trận doanh đám người kia.
Hơn trăm con mèo biến dị được Thiểm Điện thống lĩnh thế nên không thể đỡ, không ngừng đè ngã những tên hộ vệ chống cự, cắn yết hầu của bọn họ.
- Súc sinh đáng chết!
Cho em hỏi main có bao nhiêu cô vợ z
Ước gì là dam my
Hu huhu ko phải dam my
truyện hay hệ thống hợp lý