Nhạc Trọng nhìn Mạc Hương Lăng và hai mắt ngưng tụ, phát động Khủng Cụ Thuật.
Một đạo sóng tinh thần lập tức bắn vào người của Mạc Hương Lăng, trong chớp mắt nàng bị sợ hãi vô tận chiếm cứ, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn trở nên vô cùng cứng ngắt, động cũng không động được.
Nhạc Trọng dễ dàng từ trong tay của Mạc Hương Lăng xóa bỏ ảnh trên điện thoại, sau đó đưa điện thoại di động nhét vào trong tay của nàng, giải trừ Khủng Cụ Thuật!
- Anh là người cường hóa cao cấp!
Mạc Hương Lăng từ khi giãy dụa ra khỏi Khủng Cụ Thuật thì tuyệt vọng nói ra.
Người cường hóa cao cấp là tồn tại cực kỳ cường hoành. Mạc Hương Lăng là tiểu loli căn bản không là gì cả.
- Đúng vậy! Tôi là người cường hóa cao cấp!
Nhạc Trọng nhẹ nhàng cười cười, tay phải đưa lên và trong một giây đã đoạt lấy điện thoại trong tay của Mạc Hương Lăng. Điện thoại của nàng ở trong tay của hắn.
Nhạc Trọng trực tiếp tò tay bóp gương mặt nhỏ nhắn của Mạc Hương Lăng, đem ba căn kẹo que và phiếu lương thực hai mươi cân đưa cho nàng:
- Tiểu quỷ! Tiên nhập khiêu này ít dùng thì tốt nhất! Không phải mỗi người đều dễ nói chuyện như anh đâu! Nếu như em gặp phải kẻ biến thái có lực lượng, chút lực lượng của em không chịu nổi một kích. Cái này cho em! Về nhà hảo hảo sống sót đi!
Sau khi làm xong tất cả, Nhạc Trọng đi nhanh ra khỏi hẻm nhỏ, mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống và vận mệnh của mình, hắn mặc dù ngăn cản được Mạc Hương Lăng lúc này nhưng không thể ngăn được tiếp theo. Hắn còn có rất nhiều chuyện hoàn thành, không có khả năng vì một tiểu loli vừa gặp mà lãng phí nhiều thời gian.
- Chờ một chút!
Mạc Hương Lăng thoáng cái đi tới trước người của Nhạc Trọng, dang hai tay ra ngăn cản Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn Mạc Hương Lăng thản nhiên nói:
- Tiểu quỷ! Được một tấc lại muốn tiến một thước cũng không phải là thói quen tốt nha!
Mạc Hương Lăng nhìn qua Nhạc Trọng và trong mắt xinh đẹp hiện ra thần sắc phức tạp:
- Nhạc Trọng, anh là người cường hóa cao cấp, chắc có nhiều bản lĩnh đúng không?
Cho dù là ở địa phương nào, thế lực gì, người cường hóa cao cấp lăn lộn rất tốt. Đây là thường thức, cho dù là thế lực nào cũng phải khách khí với người cường hóa cao cấp. Bởi vì những người cường hóa thực lực bất phàm, cho dù săn giết tang thi hay đối phó nhân loại đều là hảo thủ. Một gã người cường hóa cao cấp mạnh mẽ có thể thay đổi cả một thế lực nhỏ.
Nhạc Trọng gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Mạc Hương Lăng nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng, dùng ngữ khí thành thục không hợp với tuổi nói:
- Vậy anh mua em đi!! Em lớn lên đẹp, lại là tiểu loli! Nấu cơm, giặt quần áo, mua thức ăn, quản sổ sách cái gì cũng được! Chỉ cần anh mua em, cho dù chờ em lớn lên làm nữ nhân của anh cũng được. Nếu như anh chờ không được, hiện tại muốn thân thể của em cũng được. Mua em đi, tặng cho người khác cũng được! Cho em làm búp bê của riêng anh cũng được! Anh muốn chơi em thế nào cũng được! Chỉ cần anh trả tiền là xong!
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Mạc Hương Lăng, chậm rãi hỏi:
- Như vậy mua em cần bao nhiêu tiền?
Mạc Hương Lăng lớn lên chắc chắn là mỹ nhân xinh đẹp khuynh thành chính cống, tương lai nếu lớn lên thì chắc chắn là một Quách Vũ, Trần Dao tuyệt sắc mỹ nữ. Nhạc Trọng tại Quảng Tây cũng có mấy vạn người sống sót, hắn gặp tiểu loli so sánh với Mạc Hương Lăng cũng chỉ có mình Trữ Nhược Tử là tiểu loli giả đáng yêu là so được với nàng mà thôi. Chỉ cần không phải trả cái giá quá lớn, hắn cũng nguyện ý ra tay mua tiểu loli.
- Đi theo em!
Mạc Hương Lăng quay người xung trận ngựa lên trước đi ra bên ngoài.
Mạc Hương Lăng vừa rời khỏi hẽm nhỏ, nhanh chóng thò tay làm loạn búi tóc của mình, sau đó đem một ít bùn đất bôi lên mặt của mình. Làm như vậy từ một tiểu loli sạch sẽ, xinh đẹp đáng yêu biến thành tiểu ăn mày lôi thôi lếch thếch.
Cho dù là ở đâu nữ nhân xinh đẹp cũng khó che dấu được hào quang của mình. Loại ngụy trang này tuy đơn giản nhưng rất hữu hiệu.
Nhạc Trọng lẳng lặng nhìn qua Mạc Hương Lăng sở tác sở vi, hiển nhiên tiểu loli này rất hiểu cách bảo vệ cho mình, hơn nữa còn có kinh nghiêm lăn lộn xã hội. Như lúc này chỉ cần không gặp người cường hoành như Nhạc Trọng, chỉ sợ nàng đã xảo trá đắc thủ và toàn thân trở ra.
Mạc Hương Lăng biến thành bộ dáng tiểu ăn mày lôi thôi lếch thếch bẩn không chịu nổi, mang theo Nhạc Trọng quẹo bảy tám lần, đi vào một con phố nghèo nước cống giàn dụa, mùi hôi ngút trời, phòng ốc cũ nát.
Đây là một khu ổ chuột đúng nghĩa, Mạc Hương Lăng dừng lại trước một căn phòng cũ nát, móc chìa khóa mở cửa phòng.
Cửa phòng mở ra, trong phòng liền truyền ra mùi thuốc đậm đặc, Nhạc Trọng nhìn qua hướng có mùi thuốc, chỉ nhìn thấy một nữ nhân gương mặt sưng vù, nhìn không ra tướng mạo trước kia, nằm trên một cái giường nhỏ.
- Mẹ! Con đã trở về! Mẹ chờ một chút, con đi nấu thuốc cho mẹ!
Mạc Hương Lăng đi tới trước người của nữ nhân đang nằm, ôn nhu lấy một chén nước đưa cho mẹ của nàng uống, sau đó lại đi vào nhà bếp bắt đầu nấu thuốc.
Nhạc Trọng nhìn qua nữ nhân trên giường, thân thể sưng vù, không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ, trong nội tâm mơ hồ đoán được giá tiền mà Mạc Hương Lăng bán mình là cái gì. Hắn nhìn bốn phía của gian phòng.
Trong gian phòng không có cái gì, chỉ có một tủ sách, một giường lớn, hai cái ghế dựa. Ở trên bàn có sách tiểu học chỉnh tề, sách giáo hoa cấp hai.
Tuy đồ vật trong nhà rất ít, nhưng mà sửa sang lại gọn gàng sạch sẽ, sáng ngời, khắp nơi cũng được quét dọn cẩn thận, cái bàn, cửa sổ cũng không có hạt bụi, hiển nhiên nữ chủ nhân trong gian phòng này rất yêu sạch sẽ.
Cố gắng, ôn nhu, chăm chú, chịu khó, yêu sạch sẽ, đây là những gì mà Nhạc Trọng nhìn ra được từ căn nhà của Mạc Hương Lăng. Cho dù lúc mới gặp nàng giả đáng yêu, lại xếp đặt thiết kế ý đồ xảo trá hắn, khôn khéo giỏi giang, thậm chí còn có chút giống con buôn.
Mạc Hương Lăng nấu thuốc xong, cẩn thận cho mẹ của nàng uống, sau đó lại đổi tả cho mẹ của mình, giặt rửa tã, lau thân thể, cho ăn cháo, bận rộn một giờ mới buông lỏng một hơi, sau đó cắn một cái bánh quy áp súc và nhìn qua Nhạc Trọng.
Mạc Hương Lăng dùng ánh mắt ngập nước ra vẻ thành thục nói với Nhạc Trọng:
- Chỉ cần anh trị hết bệnh cho mẹ em, hơn nữa cho mẹ em phiếu lương thực ba mươi tấn! Em là đồ vật của anh! Em biết rõ ba mươi tấn không ít, bên ngoài giá thị trường là một trăm cân đổi một nữ nhân. Nhưng mà em rất xinh đẹp, tuổi lại nhỏ, lại là xử nữ. Gia sự vạn năng, thần kinh vận động cũng không kém, tiểu loli như vậy đổi ba mươi tấn lương thực cũng không lỗ!! Chỉ cần anh mua em, em cái gì cũng nghe anh! Cho dù giết em thì em cũng không oán hận, thế nào?
Nhạc Trọng nhìn qua Mạc Hương Lăng không ngừng chào giá bản thân mình, trực tiếp hỏi:
- Ba mươi tấn lương thực không là vấn đề! Nhưng mà anh không phải bác sĩ, bệnh của mẹ em anh không chắc chữa hết mười phần. Hơn nữa em cũng nên nói bệnh của mẹ em cho anh biết.
Cho em hỏi main có bao nhiêu cô vợ z
Ước gì là dam my
Hu huhu ko phải dam my
truyện hay hệ thống hợp lý