Ưng Khai Sơn có chút lo lắng nói:
- Lão đại!! Thoáng cái chiêu mộ ba trăm người có nhiều quá hay không. Lương thực của chúng ta không đủ a.
Trong tận thế này chiêu mộ nhân thủ vô cùng dễ dàng, chỉ cần bao ăn uống, dễ dàng có thể chiêu mộ thật nhiều nam tử sống sót. Nhưng mấu chốt là phải duy trì sức chiến đấu cho bang chúng chính là lương thực. Một khi không có lương thực, những người sống sót kia lập tức rời bỏ thế lực.
Ưng Khai Sơn bọn họ không có trữ vật giới chỉ, mỗi một người tiến vào thành phố Quý Trữ cũng chỉ mang một trăm cân lương thực. Chút lương thực này muốn duy trì ba trăm người đúng là khó khăn mà.
Nhạc Trọng đem hai thanh Phảng Chế Đường Đao ném cho Trịnh Minh Hòa và nói:
- Vấn đề lương thực tôi sẽ giải quyết! Trịnh Minh Hòa anh đem hai thanh Phảng Chế Đường Đao bán đi, cứ bán hơn mười tấn lương thực là được. Trước dùng chút lương thực này đã, sau đó tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.
- Vâng! Lão đại!
Trịnh Minh Hòa tiếp nhận hai thanh Phảng Chế Đường Đao nhìn qua Nhạc Trọng gật gật đầu.
Dưới mệnh lệnh của Nhạc Trọng thì Thanh Thạch Bang trong thành phố Quý Trữ đã được dựng lên nhanh chóng.
Thượng Luân nhẹ nhõm chiêu mộ ba trăm nam tử sống sót ở phố Lý Ngư bên kiasót.
Trịnh Minh Hòa thì hăng hái thao luyện ba trăm tên nam nhân sống sót này, hắn sử dụng phương pháp huấn luyện binh sĩ huấn luyện ba trăm người sống sót này. Đối ngoại lại tuyên bó lý do huấn luyện quân sự hóa.
Trước tận thế có rất nhiều xí nghiệp quản lý bằng cách quân sự hóa, sau tận thế rất nhiều thế lực lớn nhỏ đều sử dụng pháp môn này để quản lý thế lực, bởi vậy cũng không có khiến người ta quá chú ý tới.
Ba trăm người với gần chín mươi vạn nhân khẩu ở thành phố Quý Trữ thật sự mà nói là quá ít. Tại thành phố Quý Trữ này có đủ loại thế lực lớn nhỏ, trong đó có chút ít bang phái có cả ngàn người.
Ưng Khai Sơn, Thượng Luân, Trịnh Minh Hòa ba người cùng Bạch Tiểu Thắng có khác nhau, bọn họ là người có năng lực. Nhạc Trọng chỉ sáng lập Thanh Thạch Bang bận rộn một ngày thì còn lại rảnh rỗi.
- Nhạc Trọng ca ca, chúng ta đi dạo phố đi! Em và mẹ phải mua ít quần áo.
Mạc Hương Lăng mềm giọng cầu khẩn cho nên trong lòng Nhạc Trọng mềm nhũn, liền dẫn Mạc Hương Lăng, Trữ Vũ Hân, Tân Giai Nhu ba nữ đi vào cửa hàng bách hóa cao cấp nhất của thành phố Quý Trữ.
Lúc này từ khi thành phố Quý Trữ khôi phục trật tự, vợ của đám quan chức cao cấp trong thành phố Quý Trữ vượt qua khủng hoảng sau tận thế, trong các cửa hàng cao cấp có người đi dạo. Nhưng mà khác xa với biển người đi lại trước kia nhiều lắm.
Nhạc Trọng mang theo Mạc Hương Lăng, Trữ Vũ Hân, Tân Giai Nhu ba nữ đi vào trong cửa hàng bách hóa, tổ hợp như vậy khiến người ta chú mục.
- Thật xinh đẹp!!
- Ba đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu!
- Tên kia yêu thích tiểu loli sao? Nhất định là như vậy!
"..."
Nhạc Trọng một chuyến vừa tiến vào trong cửa hàng bách hóa, rất nhiều người dùng ánh mắt nóng rực và ghen ghét nhìn qua, rất nhiều nam nhân trong lòng đố kỵ diễm phúc của Nhạc Trọng. Có ba mỹ nữ đỉnh cấp đi cùng, người bình thường nào chỉ cần có một người đi cùng cũng cảm thấy diễm phúc lớn lao, nhưng bây giờ ba người đều ở bên người của Nhạc Trọng, như là ông sao vây quanh ông trăng cho nên bọn họ tràn ngập ghen ghét nhìn qua.
Nhưng mà mọi người cũng tự hiểu lấy mình, cũng không dám tùy tiện tiến lên tìm Nhạc Trọng gây phiền toai.
Trong tận thế này một khi xảy ra xung đột thì không cẩn thận là mất mạng ngay. Người cường hóa cao cấp có được lực lượng mạnh mẽ, bởi vì những chuyện chọc giận người cường hóa cao cấp mà người ta tức giận giết người xảy ra quá nhiều. Bởi vậy bọn họ trước khi thăm dò chi tiết của Nhạc Trọng thì không dám tùy tiện trêu chọc Nhạc Trọng.
- Nhạc Trọng ca ca! Anh xem đây là áo tắm hai mảnh đấy!! Em mặc vào có đẹp hay khôn?
Mạc Hương Lăng đi vào khu đồ tắm, con mắt sáng ngời, thoáng cái cằm lấy một cái áo tắm hai mảnh lên khoa tay múa chân, nhìn qua Nhạc Trọng lộ ra nụ cười đáng yêu.
Nhạc Trọng thò tay búng lên trán của Mạc Hương Lăng một cái, nói:
- Muốn mặc áo tắm hai mảnh thì em còn kém năm năm đấy!
Tân Giai Nhu duỗi bàn tay mềm mại kéo bàn tay nhỏ của Mạc Hương Lăng đi ra khỏi khu đồ tắm này:
- Đi! Hương Lăng, hôm nay là tới mua quần áo! Không phải đến mua đồ tắm!
Mạc Hương Lăng đi vào khu nội y, nàng thoáng cái cầm lấy một cái quần lót màu đen gợi cảm đi tới bên người của Nhạc Trọng, mở bàn tay nhỏ bé ra, thổ khí như lan, mị nhãn như nói nhỏ bên tai của Nhạc Trọng:
- Chiếp! Nhạc Trọng ca ca! Em mặc cái này cho anh xem có được không?
Trong nội tâm Nhạc Trọng rung động, mở to hai mắt, nhìn qua Mạc Hương Lăng hung dữ uy hiếp:
- Em là tiểu bại hoại dám uy hiếp anh. Coi chừng anh đánh nát cái mông nhỏ của em đấy!
Mạc Hương Lăng cười trộm giống như tiểu hồ ly đáng yêu đi tới bên cạnh của Nhạc Trọng và vô cùng cẩn thận thổi khí vào tai của Nhạc Trọng, nói:
- Hì hì!! Nhạc Trọng ca ca, anh tức giận rồi!! Ah! Em biết rõ, có phải anh động tâm hay không! Yêu thích tiểu loli, biến thái! Anh muốn đánh thì đánh đi, dù sao người ta cũng là đồ chơi của anh mà!
Nhạc Trọng cũng không làm gì được tiểu loli tai quái xảo trá Mạc Hương Lăng này cả, hắn tự nhiên không có khả năng ra tay đánh nàng rồi, về phần uy hiếp khác trên người của tiểu loli này càng không có khả năng có hiệu quả.
Chỉ mới hai ngày, Mạc Hương Lăng thông minh hơn người cũng đã hoàn toàn thăm dò rõ ràng tính tình của Nhạc Trọng. Chỉ cần nàng không có chạm đến điểm mấu chốt của Nhạc Trọng thì cho dù nàng náo thế nào Nhạc Trọng cũng sẽ không phạt nặng nàng. Nàng cũng càng ngày càng giảo hoạt.
Tân Giai Nhu nhìn thấy Mạc Hương Lăng quấn quít lấy Nhạc Trọng thì ngữ khí tăng lên, nói:
- Hương Lăng tới đây!
Mạc Hương Lăng cũng không dám trêu đùa hí lộng Nhạc Trọng, chỉ có thể thành thành thật thật đi tới trước người của Tân Giai Nhu, đồng thời bất động thanh sắc ném cái quần lót màu đen đi:
- Vâng! Mẹ!
Tân Giai Nhu nhìn qua Mạc Hương Lăng giả làm con gái ngoan trước mặt của mình, có chút tức giận lại có chút bất đắc dĩ. Nàng không có biện pháp với con gái tinh quái của mình, nàng vừa định nói Mạc Hương Lăng vài câu nặng, nhưng mà nhớ tới tình cảnh con gái dốc lòng chăm sóc mình ở trên giường bệnh, những câu nặng không nói được ra lời.
Tân Giai Nhu cầm lấy một cái quần lót màu trắng ném cho Mạc Hương Lăng:
- Đi thử một chút!
Gương mặt nhỏ nhắn của Mạc Hương Lăng đầu khổ sở, có chút ủy khuất nói:
- Mẹ à! Loại đồ lót này quê mùa quá!! Hiện tại cũng không có người nào mặc cả, thật khó coi.
Tân Giai Nhu mắt phượng trợn lên, khuôn mặt nghiêm lại.
- Con đi thử đây!
Mạc Hương Lăng nhìn thấy sắc mặt Tân Giai Nhu trầm xuống, nàng lập tức cầm cầm cái quần lót bông vải trắng chạy vào phòng thay đồ.
Sau khi nhìn thấy con gái đi vào phòng thay đồ, Tân Giai Nhu cũng cầm một bộ quần áo đi vào trong phòng thay đồ.
Cho em hỏi main có bao nhiêu cô vợ z
Ước gì là dam my
Hu huhu ko phải dam my
truyện hay hệ thống hợp lý