- Tiếp tục, đại!
Nhạc Trọng vẫn ra lệnh cho tên chia bài.
Tên chia bài đần độn dựa theo lệnh của Nhạc Trọng lắc tiếp.
- Quá ngưu!!
- Cao nhân ah!! Lúc này là đổ thần!! Tuyệt đối là đổ thần!!
- Đổ thần! Thu tôi làm tiểu đệ đi!
"..."
Những dân cờ bạc kia hưng phấn nhìn qua Nhạc Trọng với ánh mắt sùng bái.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Tiếp tục! Đại!
- Đại!!
- Tôi tiếp tục áp đại!
"..."
Vô số dân cờ bạc không chút do dự cầm thẻ đánh bạc của mình ném vào cửa đại, thoáng cái có vô số người thắng bạc.
Tên chia bài không tự chủ mà dựa vào lệnh của Nhạc Trọng lắc ra đại.
Sòng bài này thoáng cái thua hơn hai ngàn tấn lương thực, tất cả dân cờ bạc đều hưng phấn thét lên.
- Tiếp tục, đại!
Nhạc Trọng không biến sắc lạnh lùng ra lệnh. Hắn muốn trước khi đám người kia tới phải ăn sạch nơi này.
Lúc này tất cả dân cờ bạc kính Nhạc Trọng như thần minh, bọn họ đem toàn bộ thẻ đánh bạc áp vào cửa đại, còn có không ít dân cờ bạc điên cuồng lao qua bên này.
Tên chia bài kia phối hợp với Nhạc Trọng lắc ra đại.
Nhạc Trọng trong tay thoáng cái có ba ngàn sáu trăm tấn lương thực, đám cờ bạc còn lại cũng có thu hoạch thật lớn.
- Tạm dừng một chút!
Đúng lúc này, quản lý sòng bạc đầu đổ đầy mồ hôi, mang theo vài tên bảo tiêu chạy tới nơi này.
- Như thế nào! Tại đây thua không nhận nợ sao?
Nhạc Trọng nhìn qua tên quản lý và vài tên bảo tiêu đang chạy tới.
- Mẹ kiếp! Lão tử ở chỗ này thua hơn một tấn lương thực! Thật vất vả mới thắng trở lại một chút, các người không muốn nhận nợ hay sao?
- Tôi đã thua ở chỗ này nhiều như vậy, sòng bạc các người thua không nhận nợ sao?
"..."
Đám cờ bạc đang tụ tập quanh người của Nhạc Trọng lúc này nhao nhao chửi ầm lên, thế cục thoáng cái khẩn trương lên
Nhạc Trọng thì ôm Trữ Vũ Hân cười lạnh nhìn qua những cảnh này. Không cần hắn xuất đầu, những con bạc đông đảo này cũng đủ làm cho sòng bạc này gà bay chó chạy.
Tên quản lý đại sảnh trừng mắt nhìn qua Nhạc Trọng và trầm giọng nói ra:
- Vị tiên sinh này! Tôi hoài nghi ngài ăn gian!! Ngài là người cường hóa a! Sòng bạc có quy định cấm người cường hóa đi vào đánh bạc đấy!
- Tôi không có nhìn thấy quy định này a! Sòng bạc các người thuần túy là không muốn bồi thường tiền mà! Mọi người cùng nhau xông lên, nện cái sòng bạc này tìm số thua trở về!
Nhạc Trọng cười lạnh, đột nhiên hắn đá một cươc vào người của tên quản lý đại sảnh, đá tên quản lý đại sảnh bay ra xa bảy mét, đụng gãy một cái bàn mới dừng lại.
Một cước đá lên người tên quản lý đại sảnh, Nhạc Trọng như mũi tên lao thẳng về phía trước, trong tay huyễn hóa ra hơn mười đạo quyền ảnh đánh lên người tên quản lý sòng bạc và mấy tên bảo tiêu, lập tức đánh mấy tên bảo tiêu bay đi, hung hăng đụng chung quanh và phun ra máu tươi.
Nhạc Trọng vừa động thủ, cả đại sảnh sòng bạc lâm vào trong hỗn loạn, rất nhiều mỹ nữ phát ra lớn thét dài. Trong đại sảnh, khắp nơi đều là nhân loại chạy trốn. Rất nhiều con bạc nhìn thấy không có ai chế ước bọn họ cả, bọn họ chợt điên cuồng phóng tới nơi hoái đối thẻ đánh bạc, trực tiếp khống chế nhân viên ở khu vực hối đoái thẻ đánh bạc, sau đó đoạt những phiếu lương thực ở đó và điên cuồng bỏ chạy.
Đúng lúc này một tên dáng người khôi ngô, vẻ mặt hung tợn, đầu lâu hơi lồi mang theo bộ hạ đi vào và lạnh lùng nói:
- Ai dám tới chỗ của tao đảo loạn, không muốn sống sao?
Người nam tử trẻ tuổi cai đầu hơi lồi này chính là thập đại kim bài đả thủ của Hồng môn, đao ma Hàn Văn Lực! Đẳng cấp cường hóa của hắn là cấp 40, chém giết quá rất nhiều biến dị thú, tang thi và cao thủ nhân loại. Kim bài đả thủ của Thanh Trúc Bang Vân Văn Thanh cũng chết trong tay của hắn.
Nhạc Trọng nhìn đao ma Hàn Văn Lực và lạnh lùng ra lệnh:
- Giết sạch bọn chúng!
Đột nhiên bạch cốt ngụy trang thành dân cờ bạc lập tức bạo phát lên, thân thể hắn lập tức có gai xương bén nhọn bắn thẳng vào người của Hàn Văn Lực.
Ánh mắt Hàn Văn Lực tập trung lên người của Nhạc Trọng, tinh khí thần của hắn toàn bộ quán chú vào Nhạc Trọng, đối mặt với gai xương đột nhiên này thì hoảng hốt.
nhưng mà Hàn Văn Lực cũng là cường giả thân kinh bách chiến cho nên đao ảnh trong tay trùng trùng điệp điệp đánh lên gai xương.
Một loạt âm thanh kim loại không ngừng vang lên, phải hơn mười đao thì Hàn Văn Lực mới đỡ được gai xương bắn tới.
Phanh! Thời điểm Hàn Văn Lực miễn cưỡng ngăn cản được gai xương bén nhọn công kích, Nhạc Trọng dùng gai độc bắn vào đầu của Hàn Văn Lực một phát.
Trong chớp mắt, đầu của Hàn Văn Lực bị nghiền nát, máu và óc văng đầy đất, thân thể của hắn cũng bị gai xương bén nhọn xuyên qua.
Gai xương bén nhọn vừa đâm vào người của Hàn Văn Lực thì một đạo gai xương bén nhọn vẽ qua phần eo của đám bộ hạ do Hàn Văn Lực tiến mang theo, hơn mười mấy bộ hạ Hồng môn lập tức bị cắt ra nửa người, máu tươi, nội tạng rơi vãi trên đất, âm thanh thảm thiết không ngừng vang vọng trong Kim Bích Huy Hoàng.
Nhìn thấy một màn kinh người như vậy, dân cờ bạc, chia bài, nhân viên phục vụ trong phòng cực kỳ hoảng sợ, nhao nhao chạy ra bên ngoài.
Trữ Vũ Hân nhìn thấy hơn mười bộ hạ của Hồng môn bị chém ngang người, trên mặt hiện ra một tia tái nhợt. Nàng lần đầu tiên nhìn thấy chiến đấu tàn khốc như vậy.
Nhạc Trọng nhìn qua những cái cameras và lạnh lùng cười cười, giơ ngón tay thối lên, sau đó mang theo Trữ Vũ Hân, bạch cốt hai người đi ra bên ngoài.
Mã Lập Thiết thông qua màn hình giám định nhìn thấy thi thể đầy trong Kim Bích Huy Hoàng, trong mắt hiện ra thần sắc điên cuồng.
- Tao nhất định phải giết hắn!! Tao nhất định phải giết hắn!!
Đan Hoành nhìn thấy hơn mười bộ hạ Hồng môn bị chém ngang lưng như vậy, trong nội tâm tràn ngập hối hận, thân hình to lớn của hắn không ngừng run động.
Khương Lập Hồng khẽ chau mày trong nội tâm thầm nghĩ:
- Chuyện gì xảy ra? Hắn buông tha như vậy sao? Không có khả năng, hắn không phải loại người như vậy!!
Đây là trong Kim Bích Huy Hoàng đấy, thủ vệ sâm nghiêm, dấu diếm vô số sát cơ. Nếu như Nhạc Trọng dám xông vào thì Mã Lập Thiết nhất định sẽ cho Nhạc Trọng một giáo huấn.
Oanh!!
Đúng lúc này cả tòa Kim Bích Huy Hoàng run lên, sau đó giống như co động đất xảy ra vậy.
Oanh một tiếng vang thật lớn, cả hòa Kim Bích Huy Hoàng trùng trùng điệp điệp nện lên mặt đất, sụp đổ chia năm xẻ bảy, gần hai trăm bộ hạ Hồng môn bị chôn sống bên trong.
Bạch Tiểu Thắng vỗ vỗ lên người của Trần Thăng Cương và cười nói:
- Trần Thăng Cương! Anh lập đại công! Lần này chỉ sợ có thể tiêu diệt ba phần tư tạp chủng bên trong đấy.
Trần Thăng Cương lau lau mồ hôi trên mặt, vẻ mặt đắc ý khiêm tốn nói:
- Đều là công lao lớn của lão đại!! Nếu không được lão đại chú ý! Tôi còn không biết năng lực của mình có thể dùng như vậy, hơn nữa không phải có lão đại hấp dẫn lực chú ý của bọn chúng bên trong, tôi cũng không thong dong như vậy được.
Cho em hỏi main có bao nhiêu cô vợ z
Ước gì là dam my
Hu huhu ko phải dam my
truyện hay hệ thống hợp lý