Trừ thiếu vũ khí ra, lương thực cho hơn hai mươi vạn nhân khẩu là vấn đề lớn. Trong Bangkok cũng có kho lương thực cỡ lớn, nhưng mà lúc này đã biến thành thi sào của tang thi khủng bố, cơ hồ tất cả cao thủ của Bangkok tiến vào là đa số không thấy ra nữa. Một số nhỏ toàn thân trở ra thì thấy tình thế không ổn và bỏ đi.
Không có kho lương thực cỡ lớn tiếp thế, lương thực của Thái Hưng Hội càng ngày càng khẩn trương, hiện tại trừ bảy thế lực lớn và quân sĩ phụ thuộc ra, hai mươi vạn nhân khẩu còn lại đang đói khát.
Mặc dù có không ít cao thủ Thái Hưng Hội vào rừng săn bắn biến dị thú, nhưng mà biến dị thú không phải dễ trêu. Trong quá trình săn bắn Thái Hưng Hội xác thực săn bắn được không ít biến dị thú, thế nhưng mà bọn họ cũng tổn thất không ít tinh anh. Thái Hưng Hội vốn có mười đại thủ lĩnh, trong đó có ba thủ lĩnh dẫn người vào trong rừng săn bắt nhưng bị biến dị thú cấp ba tiêu diệt, hiện tại cũng chỉ còn lại bảy thủ lĩnh.
Dưới loại tình huống này, Thái Hưng Hội chỉ có thể phát triển ra ngoài mà thôi, mà địch nhân của bọn họ cũng chỉ có Nhạc Trọng. Bọn họ không có lựa chọn khác. Hơn hai mươi vạn người sống sót muốn đối phó hơn ba trăm vạn tang thi, không có vũ khí hạng nặng căn bản chính là đầm rồng hang hổ, so sánh thì càng không cần nói nữa.
Hơn nữa Nhạc Trọng từng từ chỗ Ngô Nham Hoành sống mái với nhau qua mấy trận, Thái Hưng Hội cho rằng bản thân Nhạc Trọng cũng thương vong không nhỏ. Bởi vậy Thái Hưng Hội phái chủ chiến chiếm đa số.
- Chỉ sợ sớm muộn gì cũng phải chiến với bọn họ một trận!
Nhạc Trọng từ trong miệng Trần Lạc hiểu được chi tiết của Thái Hưng Hội thì trong lòng cũng hiểu ra. Hắn lập tức từ chỗ Quảng Tây điều hai doanh tinh nhuệ tới thành phố Thái Sơn đóng lại.
Bây giờ trời đông giá rét, tiến công đại quy mô nguy hiểm quá lớn, cố thủ lại cực kỳ có lợi. Gần đây Nhạc Trọng có hướng khuếch trương cũng trung thực lại.
Đánh tan tiểu thế lực vài trăm người thì Nhạc Trọng đơn thương độc mã có thể làm được. Nhưng mà đối phó thế lực có hơn hai mươi vạn người thì hắn cũng không thể làm được.
Gần Bangkok, trong một phòng hợp ở Phong huyện hào khí khẩn trương, mùi thuốc súng tràn ngập nơi này.
Một gã dáng người khôi ngô, hai tay vừa thô vừa to, trên người mang theo khí tức hung bạo nói ra:
- Theo tôi thấy chúng ta nên tấn công. Tiêu diệt đám người Hoa chó chết kia, giết sạch bộ hạ của hắn, đem đầu của đám người Hoa kia làm bô.
Nam nhân mang theo cổ khí tứ hung bạo này chính là Minh Uy Hợp, hắn trước tận thế ở gần Bangkok, là một kẻ tâm ngoan thủ lạt. Sau tận thế thì tập hợp một đám người và nhanh chóng tổ kiến thế lực.
Trần Thư trầm mặc một vẫn cự tuyệt đề nghị của Minh Uy Hợp:
- Không được! Nhạc Trọng có thể chiếm đoạt thành phố Thái Sơn, thành phố Lan Sơn, thực lực không thể xem thường. Hiện tại chúng ta muốn chiếm thành phố Thái Sơn nhất định phải điều động nhiều quân và cường công. Nhưng mà làm như vậy quá mạo hiểm, chúng ta không cách nào biết rõ chi tiết của Nhạc Trọng, tùy tiện cường công quá mạo hiểm rồi.
Trong mắt Diêu Lập Hóa hàn quang hiện ra, nói:
- Chẳng lẽ tính toán như vậy sao? Nhạc Trọng vương bát đản giết chết sứ giả của chúng ta, nếu như chúng ta không làm gì, nhân tâm sẽ tán đi, Mộc Hùng, anh thấy thế nào?
Trong mắt Mộc Hùng hiện ra hào quan hung dữ, nói:
- Nhạc Trọng phải chết! Hắn giết người đồng bào của chúng ta như vậy, ác ôn như thế không được để hắn sống.
Nhạc Trọng tại Thái Lan đại khai sát giới, tiếng xấu lan xa. Bảy tên thủ lĩnh Thái Hưng Hội đối với Nhạc Trọng không có bất kỳ hảo cảm nào, trong đó thậm chí cũng không ít người tràn ngập cừu hận với Nhạc Trọng.
Quy Kính cũng lạnh lùng nói:
- Nhạc Trọng cũng dám giết người của Thái Hưng Hội chúng ta, hắn phải chết! Nếu như muốn tiêu diệt Nhạc Trọng, tôi nguyện ý làm tiên phong.
Mộc Hùng cũng lớn tiếng nói:
- Muốn đánh Nhạc Trọng, tôi cũng nguyện ý làm tiên phong.
Tiễn Minh Thắng nhìn chung quanh một hồi và bảo trì trầm mặc, Diêu Lập Hóa trực tiếp hỏi:
- Diêu Lập Hóa, ý kiến anh thế nào?
Diêu Lập Hóa dùng khối mặt chết nói:
- Tôi cảm thấy chúng ta nên đàm phán với Nhạc Trọng. Nhạc Trọng có thể đánh bại Ngô Nham Hoành tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, cường công chúng ta cũng không có bao nhiêu phần thắng. Nhưng mà có một nhân tố khác là thời tiết, một khi hành quân đại quy mô gặp bảo tuyết, chúng ta sẽ có khả năng bị đoàn diệt.
Nghe Diêu Lập Hóa nói thì các thủ lĩnh của Thái Hưng Hội còn lại cũng lâm vào trầm mặc. Bọn họ sợ nhất đang hành quân gặp bão tuyết. Chuyện này đối với bọn họ mà nói là tai nạn đả kích.
Bởi vì khí hậu dị thường, nhưng mà bắt đầu mùa đông tới giờ Thái Lan bên này xuất hiện bão tuyết lớn chưa từng xuất hiện bao giờ, mỗi một lần bão tuyết hàng lâm đều làm không ít người mất mạng. Nghiêm trọng nhất chính là có một lần ba trăm cao thủ đi lên núi săn biến dị thú bị đông cứng chết đi. Nếu như hành quân trong thời tiết cực đoan, chỉ sợ chưa tới nơi đã bị diệt toàn bộ rồi.
Tiễn Minh Thắng lộ ra nụ cười, cao giọng nói:
- Vấn đề thời tiết để tôi giải quyết. An Lôi Đặc tiên sinh, mời đến!
Cửa phòng hội nghị bị đẩy ra, chi bộ Thiên Đường Thần Quốc ở Thái Lan, quan ngoại giao An Đặc Lôi bước vào trong phòng này mang theo nụ cười hòa ái và núi tiếng Thái Lan:
- Các vị tốt! Tôi là quan ngoại giao của Thiên Đường Thần Quốc An Đặc Lôi, thật cao hứng khi quen mọi người.
Nhìn thấy quan ngoại giao của Thiên Đường Thần Quốc An Đặc Lôi xuất hiện, ánh mắt những thủ lĩnh Thái Hưng Hội nhìn qua người của Tiễn Minh Thắng.
Tiễn Minh Thắng khẽ cười nói:
- Thiên Đường Thần Quốc thông qua vệ tinh thông báo thời tiết chuẩn xác cho chúng ta. Hơn nữa trợ giúp chúng ta hai ngàn khẩu súng trường, ba mươi vạn viên đạn, năm mươi khẩu súng máy hạng nặng, năm mươi khẩu pháo cối, một trăm khẩu hỏa tiễn.
- Thật?
"..."
Nghe được Tiễn Minh Thắng nói thì thủ lĩnh còn lại của Thái Hưng Hội lập tức hưng phấn lên. Thiên Đường Thần Quốc cung cấp vũ khí cơ hồ bằng tổng trang bị của bọn họ, chỉ cần đạt được những trang bị đó sức chiến đấu của bọn họ tăng lên gấp đôi.
Trong mắt Mộc Hùng hiện ra vẻ nóng rực:
- Hội trưởng! Tôi chỉ cần năm trăm khẩu súng trường, mười vạn viên đạn, mười khẩu súng máy hạng nặng, mười khẩu súng pháo và hai mươi hỏa tiễn thì Thường Thắng Quân chúng tôi sẽ tiên phong.
Quy Kính hừ lạnh một tiếng nói:
- Hừ! Mộc Hùng, một mình anh muốn một phần tư đạn dược, khẩu vị quá lớn a!
Mộc Hùng mắng một câu nói:
- Mẹ kiếp! Anh muốn thì nguyện ý đi làm tiên phong đi, anh muốn những trang bị này tôi không cự tuyệt.
Quy Kính lập tức tiếp lời nói:
- Tốt! Vạn Thắng Quân của tôi nguyện ý làm xung phong. Nhưng mà tôi muốn một phần tư đạn dược.
Súng ống đạn dược, lương thực trong tận khan hiếm nhất, về phần người, chỉ cần có lương thực, tùy tùy tiện tiện có thể chiêu mộ nhiều nam nhân. Quy Kính có thể không sợ chết người, chỉ cần huynh đệ hạch tâm của hắn không chết thì hắn rất nhanh có thể chiêu mộ đủ nhân thủ.
truyện hay hệ thống hợp lý