Mấy trăm chiến sĩ tiểu đoàn Nhân Tra cầm roi da như hổ rình mồi nhìn chằm chằm những người sống sót. Một khi có người sống sót nào dựa vào cơ thể khỏe mạnh của mình đi cướp thức ăn của người khác, bọn họ sẽ lập tức đi đến đem người đó tha ra ngoài, không cần nghe giải thích, dùng roi quất một trận đã, sau đó sẽ sắp xếp những người đó vào quân dự bị của tiểu đoàn Nhân Tra.
Bên trong dãy núi Âm Sơn này có rất nhiều người sống sót tụ tập lại hình thành một tập đoàn thủ lĩnh nhỏ xưng vương xưng bá, làm ra rất nhiều chuyện khiến người ta giận sôi gan. Những người đó nếu tội ác quá nặng sẽ ngay lập tức chém đầu, tội ác nhẹ chút thì bị xếp vào quân dự bị của tiểu đoàn Nhân Tra, sau khi trải qua huấn luyện và nói rõ ràng quy củ cho bọn họ, bọn họ sẽ trở thành một thành viên của tiểu đoàn Nhân Tra.
Một chiếc Hummer việt dã từ xa xa phóng nhanh vào trong dãy núi Âm Sơn. Xe dừng lại, cửa xe mở ra, Nhạc Trọng và đám người Ngân Sương, Kỉ Thanh từ trên xe bước xuống.
Liệt Minh Nhất đi đến bên cạnh Nhạc Trọng làm một quân lễ, nói:
- Thủ lĩnh!
- Thủ lĩnh!
Các chỉ huy trung đoàn, tiểu đoàn cũng đi sau Liệt Minh hướng về phía Nhạc Trọng hành lễ.
Nhạc Trọng phất phất với đám chỉ huy, nói:
- Đi làm việc của các anh đi, không cần quan tâm tôi!
- Vâng.
Chỉ huy trung đoàn, tiểu đoàn có không ít người là nòng cốt được điều đến từ Quảng Tây, Hồ Nam. Bọn họ đều hiểu rõ phong cách làm việc của Nhạc Trọng, cho nên chỉ để lại một mình Liệt Minh Nhất, những người còn lại đều quay về cương vị của mình bắt đầu công tác.
Dưới chỉ dẫn của Liệt Minh Nhất, Nhạc Trọng đi đến trước mặt Lôi Vân. Hắn liếc nhìn Lôi Vân một cái, trầm giọng hỏi:
- Ở dãy núi Âm Sơn này có một căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo, tình báo này có đúng không?
Căn cứ bắn đạn đạo cũng là tình báo tuyệt mật ở trong nước. Nhạc Trọng là lần đầu tiên phát hiện ra tình báo căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo này.
Nếu hắn có thể nắm trong tay một căn cứ phóng đạn đạo, vậy thì Nhạc Trọng sẽ có được một lực lượng vô cùng khủng bố không ai chống nổi và một chiến lược uy hiếp mạnh mẽ.
Lôi Vân nhìn Nhạc Trọng, có chút sợ hãi nói:
- Là thật! Tôi từng ở quanh khu căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo sống một đoạn thời gian. Đó là thời kỳ đầu khi thế giới bắt đầu biến dị, tôi đi theo một đám binh sĩ một đường chạy trốn đến căn cứ đó. Bất quá căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo đó chỉ để cho người là binh sĩ vào. Những người thường như chúng tôi không thể vào. Bất quá, vị trí căn cứ tôi vẫn nhớ rõ.
Người trước mặt Lôi Vân là vị thủ lĩnh của đội quân hùng mạnh này. Lôi Vân vô cùng rõ ràng, những binh sĩ trong đội quân đều vô cùng hung hãn, nếu thấy có người có khác thường sẽ lập tức lôi ra ngoài chém đầu bắn chết. Nhìn thế nào cũng không giống một đội quân ghi nhớ ba kỉ luật lớn tám hạng mục chú ý cả. Hắn cũng không dám chọc giận vị thủ lĩnh của đội quân đáng sợ này đâu.
Nhạc Trọng vừa lòng nói:
- Tốt! Anh tên là Lôi Vân đúng chứ. Chỉ cần tình báo anh nói là thật, tôi sẽ thưởng cho anh một ngàn nguyên.
Liệt Minh nhìn Lôi Vân, mỉm cười nói:
- Một ngàn nguyên có thể mua được một ngàn cân (500kg) gạo đấy. Tiểu tử, vận khí không tệ đâu!
Lôi Vân thụ sủng nhược kinh liên tục nói cám ơn:
- Cám ơn thủ lĩnh! Cám ơn thủ lĩnh!
Người chưa từng trải qua đói khát và người chưa từng trải qua lễ rửa tội của mạt thế thì sẽ không biết một ngàn cân gạo có bao nhiêu trân quý. Có một ngàn cân gạo này, Lôi Vân có thể ăn no một năm rồi.
Lôi Vân nói:
- Thủ lĩnh! Tôi còn một tình báo muốn nói cho ngài!
Trong mắt Nhạc Trọng hiện lên vẻ tò mò:
- Vậy à? Tình báo gì?
Lôi Vân cẩn thận lấy một mảnh vỡ bằng gốm sứ bình thường lớn cỡ hai ngón tay và một gốc thực vật biến dị có một tám phiến lá và một đóa hoa màu xanh lam, đưa qua cho Nhạc Trọng:
- Thủ lĩnh, đây là một loại thực vật biến dị mà tôi phát hiện được. Đóa hoa của loại thực vật biến dị này có thể phân bố ra một loại chất lỏng kỳ quái. Loại chất lỏng này sau khi ngưng tụ lại sẽ vô cùng cứng rắn. Theo suy đoán của tôi, chất lỏng ngưng kết giống như gốm sứ này có lực phòng ngự mạnh hơn gấp ba kim loại, có thể sử dụng bao phủ bên ngoài tầng bọc thép.
Nhạc Trọng tiếp nhận mảnh gốm sứ bị vỡ kia, dùng sức bóp chặt, sức mạnh gấp mười hai lần người thường trong chớp mắt bùng nổ. Sức mạnh của hắn có thể dễ dàng gấp khúc một thanh thép, nhưng mảnh vỡ gốm sứ kia lại không chút sứt mẻ, không chút dấu hiệu vỡ nát.
Ánh mắt Nhạc Trọng sáng lên, quăng mảnh vỡ gốm sứ đó xuống đất, rút ra bảo vật cấp năm ngạc nha cứ nhận (đao có lưỡi răng cưa bằng răng cá sấu) hung hăng chém xuống mảnh vỡ kỳ dị kia.
Một đao chém xuống, mảnh vỡ kia vẫn như cũ không chút sứt mẻ.
Nhạc Trọng nhặt mảnh vỡ đó lên, chỉ thấy một đao có thể chém một chiếc xe thiết giáp thành hai kia của hắn không hề để lại bất kỳ dấu vết gì trên mảnh vỡ đó. Điều này có thể chứng minh, lực phòng ngự của mảnh vỡ mạnh hơn cả hợp kim rất nhiều lần.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm Lôi Vân nói:
- Anh có biết làm sao tìm được loại thực vật biến dị này không?
Lôi Vân từ trong lòng ngực lấy ra năm hạt mầm móng màu xanh lam:
- Biết! ! Tôi còn thu thập một ít hạt giống của thực vật biến dị nữa. Trước khi thế giới biến dị, tôi là thực vật học giả.
Ánh mắt Nhạc Trọng nhìn Lôi Vân đã hiện lên một chút thưởng thức nói:
- Rất tốt! Lôi Vân, bây giờ tôi sẽ nhâm mệnh anh làm viện trưởng viện nghiên cứu thực vật biến dị thứ nhất của thảo nguyên, chuyên môn phụ trách các loại thực vật biến dị trong dãy núi Âm Sơn. Quân hàm là thượng úy. Tôi cho anh mệnh lệnh thứ nhất, chính là thu thập loại Bát Hiệp Lam này.
Lôi Vân vui sướng nhìn Nhạc Trọng liên tục nói lời cám ơn:
- Vâng! ! Cám ơn thủ lĩnh! ! Cám ơn thủ lĩnh!
Lôi Vân biết chỉ cần gia nhập vào hệ thống của Nhạc Trọng, trở thành một binh sĩ, chỉ cần Nhạc Trọng không ngã xuống thì tương lai hắn sẽ không cần lo lắng gì nữa.
Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Liệt Minh Nhất, cậu đi phái một đội chiến sĩ tăng cường bảo vệ Lôi Vân. Chuyện Bát Hiệp Lam đưa vào cơ mật cao nhất, không thể để bất kỳ ai biết được tình báo này.
Loại chất lỏng mà Bát Hiệp Lam phân bố ra có thể ngưng kết lại thành một mảnh gốm sứ kỳ dị. Loại gốm sứ này còn cứng rắn hơn cả kim loại, nhưng lại nhẹ hơn kim loại rất nhiều lần. Có tác dụng rộng rãi, có thể dùng để chế tạo áo chống đạn, phi cơ, tầng bọc thép bên ngoài của xe tăng và nhiều trang bị khác nữa. Cho dù là trước mạt thế, bất kỳ thế lực nào phát hiện được thứ này cũng chắc chắn đưa vào cấp bảo vật.
Nếu rơi vào tay người khác có thể không được trọng dụng, nhưng nếu rơi vào trong tay một người có lượng người khổng lồ cho trụ cột công nghiệp như Nhạc Trọng thì chắc chắn sẽ phát huy tác dụng mức tối đa. Giống như bản vẽ súng laser, thành lũy không trung kia vậy.
truyện hay hệ thống hợp lý