Trong đường đi này mỗi người quần áo ngăn nắp, trên mặt ánh sáng màu đỏ, hiển nhiên không có chịu đói qua. Nhạc Trọng thậm chí nhìn thấy một nữ nhân mặt quần áo thời thượng, lớn lên có chút xinh đẹp đang dẫn theo con chó nhỏ đi qua.
Trong đường đi này vô cùng trật tự, giống như trước lúc tận thế vậy. Đường bên ngoài cực kỳ tàn khốc, mỗi người mặt có xanh xao, chỉ vì một khối bánh mình mà bán mình. Đường đi trong và ngoài một là trời, một là đất, giống như hai thế giới khác nhau.
Trần Trí Quang có chút hâm mộ nhìn qua đặc khu bên kia, chậm rãi nói ra:
- Bên kia là đặc khu. Chỉ có quan lớn chính phủ, gia đình quân nhân quan lớn mới được ở. Trong đó cung ứng là tốt nhất, những nhân viên công vụ như tôi lăn lộn mỗi ngày chỉ vì no bụng. Ăn thịt, rau quả thì căn bản không cần nghĩ tới. Người bên kia cơm áo không lo, thịt, rau quả cung cấp chưa từng đoạn tuyệt, các loại thương phẩm cũng không thiếu. Một con chó trong đó ăn cái gì cũng tôt hơn người bên ngoài rất nhiều.
- Cửa son rượu thịt thối, ngoài đường người chết đầy. Hai câu này này vô cùng chuẩn xác.
Nhạc Trọng nhìn đặc khu thì quay đầu chuẩn bị dẫn người rời đi
Vào lúc Nhạc Trọng định đi vào phố Phượng Hoàng chuẩn bị quay về, một gã nam tử trẻ tuổi ăn mặc quân áo khoác ngoài, ủng da màu đen, đi đường thập phần ngang ngược càn rỡ dẫn theo bảy tám tên lưu manh cầm Đại Khảm Đao đi tới trước phố Phượng Hoàng ngăn cản đoàn người Nhạc Trọng.
Tên nam tử mặc áo khoác ngoài mang ủng da kia vô cùng ngang ngược, nhìn qua Nhạc Trọng lớn tiếng quát lớn:
- Tiểu tử, mày mới tới sao! Nơi này chính là địa bàn của tao. Muốn giao dịch ở nơi này phải giao phí bảo hộ cho tao. Bảo hộ chúng mày giao dịch an toàn! Còn không mau đem lương thực trên người giao một nửa ra đây?
Sau lưng tên nam tử mặc áo khoác kia là bảy tên lưu manh tay cầm Đại Khảm Đao đang huy động vũ khí chỉ vào đám người Nhạc Trọng.
Nhìn thấy thằng này giễu võ giương oai trước mặt, Nhạc Trọng nhướng mày, nhìn qua Trần Trí Quang hỏi:
- Trong căn cứ không phải không cho mang vũ khí sao? Tại sao bọn chúng lại có đao?
Trần Trí Quang cười khổ một tiếng nói:
- Nhạc ca, quy định là chết, người là sống! Chỉ cần anh có quan hệ thì cầm súng trong căn cứ cũng không thành vấn đề, ở trong chợ đêm, chỉ cần anh có lương thực thì có thể mua bất kỳ vật gì. Tiểu tử này tên là Quách Kim Bưu. Là bộ hạ của Băng Vương Trương Vân. Không người nào dám trêu vào hắn.
Trần Trí Quang nhìn qua hầu Quách Kim Bưu mềm giọng nói ra:
- Quách Kim Bưu, cho tao mặt mũi. Phí bảo hộ cũng đừng thu, như thế nào?
Quách Kim Bưu mặt chó nhếch lên, hung dữ nói ra:
- Trần Trí Quang, mày tính toán thơm bơ vậy sao, muốn tao cho mày mặt mũi à. Xem phân thượng mày là nhân viên chính phủ, cút ngay cho tao. Nếu không giao phí bảo hộ, lão tử cũng sẽ thu thập luôn cả mày.
Trần Trí Quang nghe Quách Kim Bưu quát lớn, lập tức trên mặt lúc trắng lúc xanh. Thân phận nhân viên chính phủ của hắn cũng có thể khi dễ những người sống sót bình thường trong căn cứ. Nhưng mà trước mặt những kẻ có lực lượng mạnh thì cái gì cũng không phải. Cũng bởi vì như thế Trần Trí Quang mới có thể vừa thấy Nhạc Trọng mạnh mẽ liền đè nát chướng ngại vật khác, muốn trở thành một thành viên trong thế lực của Nhạc Trọng.
Quách Kim Bưu quát lớn Trần Trí Quang và quay đầu sang nhìn thấy Lộ Văn và Quách Vũ bên người Nhạc Trọng, trong mắt hiện ra dâm quang, vươn tay chộp vào bộ ngực của Quách Vũ, lúc này miệng không sạch sẽ nói ra:
- Cô nàng thật xinh đẹp, lại đây cho tao thoải mái nào, ở chỗ này tao sẽ làm chú rể một lần, ha ha...
Lộ Văn cùng Quách Vũ hai nữ biến sắc, lập tức thối lui đến sau lưng Nhạc Trọng.
Nhìn thấy Quách Kim Bưu vô sỉ như vậy, hàn quang trong mắt Nhạc Trọng lóe lên, tiến lên một bước đá vào dưới háng của Quách Kim Bưu, một cổ lực lượng mạnh mẽ truyền tới, thoáng cai đã đá nát trứng và tiểu đệ của Quách Kim Bưu ngay lập tức.
- Ah! ! ! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Quách Kim Bưu hét thảm một tiếng, ôm lấy hạ thân nằm trên mặt đất.
- Móa! ! Lại dám phản kháng Băng Vương Hội! Chém chết bọn nó!
- Bọn mày đâu! Chém chết tiểu tử kia...
Nhìn thấy Quách Kim Bưu bị Nhạc Trọng một chiêu đá nát trym, bảy tên lưu mạnh tay cầm Đại Khảm Đao sắc mặt đại biến, cầm dao bầu trong tay lập tức xông thẳng về phía Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng chỉ lặng lẽ đứng đó nhìn qua đám lưu manh tay cầm Đại Khảm Đao xông tới.
Thời điểm đao của bảy tên lưu mạnh này chém tới trước mặt của Nhạc Trọng thì Bạch Cốt đứng bên người Nhạc Trọng, ngụy trang thành nhân loại nhanh như gió xoáy nhảy vào đám lưu manh, huy động nắm đấm có lực lượn gấp ba người thường đánh tới.
Chỉ đấm mấy cái thì bảy tên lưu manh tay cầm Đại Khảm Đao bị Bạch Cốt đao thương bất nhập đấm gãy mấy cây xương sườn, thổ huyết ngã xuống đất, dao bầu trong tay cũng rơi xuống.
Trần Trí Quang nhìn thấy Nhạc Trọng hời hợt đem đám người Quách Kim Bưu tiêu diệt thì trong nội tâm lạnh lẽo.
- Cao thủ! ! Quá mạnh mẽ!
Pháp tắc tận thế là mạnh được yếu thua. Chỉ có cường giả mới có thể sinh tồn được trong thế giới tàn khốc này. Kẻ yếu chỉ có đi theo làm tùy tùng cho cường giả mới có thể sống sót được.
- Nhạc đội! Có muốn giết bọn nó không?
Đứng bên cạnh Nhạc Trọng, trong mắt Lưu Diễm hiện ra hung quang sáng ngời, nhìn qua Nhạc Trọng hỏi.
Lưu Diễm lúc trước đi theo Vương Quang Hổ, sau lại đi theo Nhạc Trọng, hai tay cũng dính đầy máu nhân loại. Hắn đã không đem tính mạng của đám người này đặt vào trong mắt.
Nghe được Lưu Diễm nói như vậy thì bảy tên lưu manh sợ hãi rồi. Trong tay bọn họ từng lấy mạng vài người, nhưng mà giết người trên phố thì bọn họ không dám.
Trần Trí Quang nghe Lưu Diễm hung ác thì giật mình, hắn vội vàng nói:
- Nhạc ca! Không thể giết! Giết người bên đường là trọng tội! ! Căn cứ nhất định sẽ phái người đến trấn áp.
Nhạc Trọng nhìn qua chung quanh, chỉ thấy người trên con đường này sợ hãi nhìn qua bọn họ, còn có ba gã mặc đồng phục cảnh sát đứng xa nhìn qua nơi này.
Sau khi thế giới biến dị thì trật tự đại loạn. Còn xuất hiện tồn tại là người cường hóa. Trong căn cứ thành phố Lũng Hãi nếu không sinh ra án mạng thì những cảnh sát kia làm như không thấy, không tùy tiện tham gia vào xung đột này.
Ánh mắt Nhạc Trọng lạnh như băng nhìn qua bảy tên lưu mạnh đang nằm trên dất, nhìn qua Bạch Cốt ra lệnh:
- Đánh gãy tay phải của bọn nó, sau đó cho chúng nó chút đi.
Mất đi cánh tay phải, những tên lưu manh này không cách nào làm gì được Nhạc Trọng cả.
Bạch Cốt nhận được lệnh thì trực tiếp tiến lên, bắt cánh tay của tên lưu manh và dùng sức kéo, đem cánh tay của tên lưu manh bẻ gãy.
- Ah! ! ! ! !
Tên lưu manh kia rên rỉ thống khổ, ôm cánh tay phải giãy dụa trên đất.
Có tên lưu mạnh muốn chạy trốn, nhưng mà không cách nào nhanh bằng Bạch Cốt, đều bị nó bẻ gãy cánh tay phải, phát ra âm thanh thống khổ rên rĩ.
Cho em hỏi main có bao nhiêu cô vợ z
Ước gì là dam my
Hu huhu ko phải dam my
truyện hay hệ thống hợp lý