Dù sao một khi thả bom hạt nhân, trong vòng trăm năm khu vực bị thả đạn hạt nhân sẽ biến thành hoang tàn đổ nát, hoàn cảnh bị ô nhiễm cùng cực, thật không biết sẽ xuất hiện thêm sinh vật biến dị đáng sợ đến thế nào.
- Thủ lĩnh đã đến! Mọi người mau nhanh ra nghênh đón!
Không bao lâu, Nhạc Trọng ngồi trên lôi đình chiến cơ bay tới bộ chỉ huy của Hốt Ngạch Nhiễm.
- Chào thủ lĩnh!
Nhạc Trọng vừa xuống phi cơ, từng quan quân đệ tam lữ liền hành lễ.
Hốt Ngạch Nhiễm vừa nhìn thấy Nhạc Trọng hai mắt chợt híp lại trầm giọng nói:
- Thủ lĩnh, ngài thụ thương?
Lúc này mặc dù Nhạc Trọng đã thay quân phục mới, nhưng mỗi bước đi của hắn đều tuôn mồ hôi như mưa, được Bạch Tiểu Thắng đi theo bên cạnh nâng đỡ.
Hốt Ngạch Nhiễm biết rõ Nhạc Trọng là siêu cấp cường giả lợi hại nhất trong quân đội, cho dù đối diện cùng sứ đồ của Thiên Đường thần quốc cường đại cũng có chiến lực đối phó, hiện tại dáng vẻ của Nhạc Trọng rõ ràng là bị trọng thương.
Bạch Tiểu Thắng lạnh lùng nói:
- Thủ lĩnh kịch chiến cùng thi đàn đích xác đã bị trọng thương, nhưng vẫn kiên trì đến trợ giúp đội ngũ các ông. Hốt Ngạch Nhiễm, thủ lĩnh đã hạ lệnh cho ông kiên thủ thêm một ngày, đệ tam lữ có làm được hay không?
- Nhạc Trọng đã trọng thương!
Hốt Ngạch Nhiễm vừa nghe được tin tức này, đột nhiên trong lòng nhảy dựng, tiếp theo trái tim nhảy lên kịch liệt. Hắn cũng là một đời kiêu hùng, không lúc nào không nghĩ tới xây dựng lại Mông Cổ đế quốc, khôi phục vinh dự Mông Cổ đế quốc. Hiện tại hắn trở thành lữ trưởng đệ tam lữ dốc sức cho Nhạc Trọng, chính vì bị bức bất đắc dĩ. Hiện tại Nhạc Trọng bị trọng thương, đối với hắn mà nói là một cơ hội tốt. Một khi hắn giết chết được Nhạc Trọng, thế lực của Nhạc Trọng sẽ chia năm xẻ bảy, hắn có cơ hội xây dựng lại Mông Cổ.
Tưởng tượng mình có thể xây dựng lại đế quốc, Hốt Ngạch Nhiễm cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Mặc dù hắn là lữ trưởng đệ tam lữ, nhưng luôn bị Nhạc Trọng kiêng kỵ đề phòng, căn bản không khoái hoạt như lúc làm vua một nước.
Đột nhiên trong mắt hắn lóe lên hung quang, nhìn tới Nhạc Trọng, thấy Nhạc Trọng đang cười cười nhìn hắn, ánh mắt hắn rơi xuống bên người Nhạc Trọng, đột nhiên trái tim đang nóng bỏng chợt biến thành băng sương.
Bên cạnh Nhạc Trọng là hai đại tiểu mỹ nhân Kỷ Thanh Vũ cùng Ngân Sương.
Hốt Ngạch Nhiễm từng nhìn thấy Ngân Sương chỉ dùng một quyền đã oanh sứ đồ Thiên Đường thần quốc trọng thương vô cùng khủng bố. Nếu Ngân Sương phát uy, toàn bộ bộ chỉ huy đệ tam lữ sẽ bị nàng giết sạch, hắn không có tự tin đủ sức ngăn cản được dù chỉ một quyền của nàng.
Hốt Ngạch Nhiễm dập tắt tâm tư, giống như một bộ hạ trung thành hướng Nhạc Trọng hành quân lễ cung kính nói:
- Dạ, bảo chứng hoàn thành nhiệm vụ!
Nhạc Trọng nhìn Hốt Ngạch Nhiễm hành lễ, trong lòng thầm nghĩ:
- Quả nhiên trong tim hắn vẫn có dã tâm, hơn nữa hắn vẫn thông minh như vậy!
Nếu Hốt Ngạch Nhiễm dám nhân cơ hội này làm phản, vậy Nhạc Trọng còn có lý do giải quyết toàn bộ đám người của hắn. Hơn nữa có thể đánh tan đệ tam lữ, danh chính ngôn thuận tiến thành thanh tẩy hoàn toàn. Nhưng Hốt Ngạch Nhiễm lại không mắc mưu, Nhạc Trọng liền không có lý do nổi giận.
Đương nhiên với sự cường thế hiện tại của Nhạc Trọng, hắn vẫn có thể hủy bỏ đệ tam lữ, tiến hành thanh tẩy đội ngũ này. Nhưng nếu làm như vậy thì những lực lượng võ trang chiêu hàng muốn nhờ vả hắn sẽ cảm thấy bất an, danh dự tín nghĩa của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng cực lớn. Một khi uy tín bị ảnh hưởng, lực ngưng tụ của hắn sẽ giảm xuống. Dù sao không có một người nào nguyện ý nhìn thấy thủ lĩnh của mình là một người nói chuyện không giữ lời, là một tiểu nhân thay đổi bất thường, như vậy sau này lời hứa hẹn của hắn sẽ không còn chút giá trị.
Nhạc Trọng vừa đi tới tiền tuyến, sĩ khí đệ tam lữ lập tức tăng cao, lực chiến đấu của binh sĩ thoáng chốc đã nâng cao ba thành, không ngừng điên cuồng đánh lui mấy đợt tiến công của tang thi.
Nếu Nhạc Trọng đã đích thân đến tiền tuyến, vậy đủ chứng minh hắn sẽ không bỏ rơi đệ tam lữ, các chiến sĩ đương nhiên muốn liều mạng chiến đấu.
Nhạc Trọng đến chưa được bao lâu màn đem đã buông xuống.
Vừa đến ban đêm, từng viên pháo sáng bay lên không trung, đem cả Hư Nguyên Hạp chiếu sáng rực rỡ.
Thi đàn được tang thi Z chỉ huy vẫn tiếp tục phát động tiến công Hư Nguyên Hạp.
Lực chiến đấu của nhân loại vào ban đêm sẽ bị hạn chế, hơn nữa họ cũng đã phải chiến đấu suốt một ngày. Mỗi người đều thập phần mệt mỏi, thương vong không ngừng tăng cao.
Hốt Ngạch Nhiễm không ngừng phái dự bị đội trong tay thay đổi các chiến sĩ ở tiền tuyến quay về, đồng thời lại không ngừng buông bỏ trận địa.
Hốt Ngạch Nhiễm đã chuẩn bị rất nhiều xăng dầu, mỗi khi thi đàn công chiếm trận địa hắn lại dẫn đốt, đem thi đàn không ngừng thiêu chết.
Nhưng số lượng thi đàn thật quá hùng hậu, mà đệ tam lữ lại không có đủ vũ khí hạng nặng như những đội ngũ khác, bị thi đàn tiến công như sóng biển, chỉ có thể không ngừng bại lui.
- Tam bài toàn diệt…
- Liên tiếp chiến chết năm mươi người…
- Nhị liên cầu viện…
- Tam liên thỉnh cầu đạn pháo trợ giúp…
Theo cuộc chiến thúc ép, từng thanh âm cầu viện không ngừng gọi về trong bộ chỉ huy, Hốt Ngạch Nhiễm nghe được cầu viện sắc mặt không ngừng tái nhợt.
Do dự một thoáng, Hốt Ngạch Nhiễm đi tới bên người Nhạc Trọng khổ sở nói:
- Thủ lĩnh, chỉ sợ đệ tam lữ đã cô phụ chờ mong của ngài, thi đàn rất cường, đệ tam lữ chỉ sợ không cách nào chống đỡ qua đêm nay, còn thỉnh thủ lĩnh sớm chuẩn bị!
Thi đàn công kích như nước thủy triều, chưa từng ngừng nghỉ một khắc nào. Nếu đổi lại là nhân loại nếu tử vong như thế đã rút lui. Nhưng thi đàn thì không cảm giác, chúng chỉ biết xung phong đến chết. Mặc dù bị trọng pháo oanh kích tử thương thảm trọng, nhưng chúng lại không có ý thức, vì vậy càng khiến thể lực chiến sĩ nhân loại tiêu hao kịch liệt.
Cuộc chiến sau cuối thời so sánh với trước cuối thời đã chậm rãi phát sinh biến hóa.
Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Cố gắng thủ vững! Viện binh chúng ta đã đến!
Trong lòng Hốt Ngạch Nhiễm chấn kinh:
- Viện binh?
- Đó là cái gì…không! Là một viên cầu bằng sắt biết bay! Người ngoài hành tinh?
- Không! Đây là tòa giá của thần linh sao…
Đúng lúc này các chiến sĩ tiền tuyến đều xôn xao kêu lên.
Chỉ thấy trên bầu trời, một tòa bảo lũy sắt thép nhanh chóng bay tới trên bầu trời Hư Nguyên Hạp. Các chiến sĩ nhìn thấy thiên không bảo lũy, trong lòng không ngừng kinh nghi, đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến vật này. Đó chính là binh khí vượt qua khoa học kỹ thuật hiện tại chỉ xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng trước cuối thời.
Chỉ thấy thiên không bảo lũy mở ra vô số lỗ hổng, từng khẩu trọng pháo, súng la – de, pháo la
- de không ngừng vươn ra.
Ngay sau đó những tia la
-de giống như hạt mưa không ngừng trùm xuống mặt đất, vô số mưa đạn, tạc đạn đều hướng thi hải oanh xuống.
Oanh! Oanh! Oanh!
Giống như tiếp nhận đại thanh tẩy, thi đàn không ngừng bị hỏa lực của thiên không bảo lũy xé thành dập nát.
truyện hay hệ thống hợp lý