Ngay trong lúc mọi người chạy về hướng Nhạc Trọng, một ít biến dị nhân cũng làm ra ứng đối, thân hình lóe lên núp vào chỗ che chắn, đôi mắt xích hồng sắc từ trong bóng tối gắt gao nhìn chằm chằm Nhạc Trọng.
Nhìn thấy một màn này trong mắt Nhạc Trọng biến thành ngưng trọng trở lên. Hơn trăm biến dị nhân nếu cùng xông tới công kích hắn thì hắn có thể dễ dàng đem chúng tàn sát sạch sẽ. Nhưng một khi chúng ẩn núp phân tán công kích, hắn cũng không thể bảo hộ được quá nhiều người sống sót.
Đàn biến dị nhân vừa ẩn núp không lâu, một biến dị nhân đôi mắt chớp động hung quang đỏ bừng, tóc xõa dài, trên thân thể mọc ra một tầng sừng giống như vàng, hai bàn tay biến dị thành móng vuốt bén nhọn, các đốt ngón tay mọc đầy gai nhọn, trên trán mọc một chiếc sừng màu xanh chầm chậm đi ra.
Biến dị nhân kia vừa xuất hiện, trong lòng Nhạc Trọng lập tức cảnh báo, một cỗ dự cảm nguy hiểm mãnh liệt tràn vào trong tim của hắn nhắc nhở hắn biến dị nhân kia thật đáng sợ.
Sau khi không ngừng liên tục cường hóa, chiến lực của Nhạc Trọng đã cực kỳ khủng bố, biến dị nhân bình thường thật dễ dàng bị hắn giết chết. Nhưng biến dị nhân có chiếc sừng màu xanh kia làm cho hắn không thể nắm chắc có thể giết chết được đối phương.
Ai Phân sắc mặt như tro tàn thảm thiết nói:
- Biến dị nhân tam giai, thế nhưng lại là biến dị nhân tam giai! Lần này xong rồi! Chúng ta chết chắc rồi!
Nghe được lời của Ai Phân, sắc mặt dân lưu lạc đại biến, biến thành trắng nhợt, trong mắt họ tràn ngập tuyệt vọng, họ biết rõ sự đáng sợ của biến dị nhân tam giai.
Nhạc Trọng nhìn biến dị nhân tam giai, chuyển họng súng điên cuồng bắn phá.
Trong mắt biến dị nhân tam giai lóe lên hung quang, thân hình chợt động, tốc đột tăng lên tới mức siêu âm, tránh qua vô số tử đạn xuất hiện trước người Nhạc Trọng, một trảo chộp về phía hắn.
Hai mắt Nhạc Trọng ngưng tụ, bỏ súng, rút Hỏa Diễm đao bổ thẳng lên móng vuốt biến dị nhân, đánh bay móng vuốt của nó.
Biến dị nhân phát động công kích liền giống như bão tố, không ngừng oanh kích xung quanh Nhạc Trọng, với tốc độ khủng bố của nó gần như bốn phương tám hướng đều là trảo ảnh của nó.
Nhạc Trọng phát động kỹ năng ảnh bộ, Hỏa Diễm đao trong tay hóa thành đao ảnh trùng điệp hướng biến dị nhân thổi quét tới, thanh âm giao kích đinh đương không ngừng vang lên bên tai, đôi bên nhất thời bất phân thắng bại.
Trong lúc Nhạc Trọng đối chiến cùng biến dị nhân tam giai, đàn biến dị nhân thập phần giảo hoạt vòng ra phía sau dân lưu lạc, hướng bọn họ tiến công.
Mất đi sự chế trụ của Nhạc Trọng, những dân lưu lạc bị tử thương thảm trọng, tiếng gào thét không ngừng vang lên.
Linh hồn ma hỏa trong mắt Bạch Cốt chớp động, thúc giục mười đạo gai xương hóa thành máy xay thịt, mười gai xương xoắn tới đâu biến dị nhân liền bị giảo thành thịt nát.
Lúc này cường hóa giả địa cầu bị dồn tới tuyệt cảnh cũng đem bổn sự mạnh nhất của mình kịch chiến cùng đàn biến dị.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn qua, liền thấy đàn biến dị nhân điên cuồng tàn sát dân lưu lạc, cho dù là Bạch Cốt cũng chỉ có thể bảo hộ được Khổng Thúy Vân cùng Tiêu Lan, trong lòng hắn trầm xuống:
- Không tốt! Nếu còn tiếp tục như vậy dân lưu lạc sẽ bị giết sạch sẽ!
Bộ lạc này biết con đường đi tới Hồng Nham thành, trước khi Nhạc Trọng đến thành phố đều cần giúp đỡ đối phương một tay, nếu không hắn muốn dung nhập thế giới này thật không biết cần bao nhiêu khó khăn.
- Phải nhanh chóng giết chết con súc sinh này!
Trong mắt Nhạc Trọng lóe hàn quang, phát động kỹ năng thao túng trọng lực, một đạo trọng lực ba động hướng biến dị nhân tam giai cuốn tới, làm thân thể nó trầm xuống, hành động liền chậm chạp trong nháy mắt.
Tâm niệm Nhạc Trọng vừa động, một đoàn ma viêm trống rỗng hiện ra hướng biến dị nhân tam giai thổi quét tới.
Khoảng cách biến dị nhân tam giai quá gần Nhạc Trọng, trong nháy mắt đã bị ma viêm trực tiếp cắn nuốt.
Thần chiến sĩ là đẳng cấp không biết lưu truyền từ nơi nào phân chia cường giả. Thần chiến sĩ tổng cộng có sáu cấp bậc, Thần chiến sĩ nhất giai có thể đối kháng biến dị nhân bình thường. Nhị giai có thể đối kháng biến dị nhân nhị giai, tam giai có thể đối kháng biến dị nhân tam giai. Phía trên còn có Thần chiến sĩ tứ giai, ngũ giai, thậm chí là lục giai.
Ai Phân là dân lưu lạc nên kiến thức có hạn, hắn chỉ biết có Thần chiến sĩ tồn tại, nhưng từng gặp qua chưa đầy năm người. Mà Thần chiến sĩ có thể đối chiến với biến dị nhân tam giai chưa từng gặp qua, chính bởi vì như thế hắn mới cảm thấy vô cùng kính sợ Nhạc Trọng.
Ai Phân mặc dù là thủ lĩnh dân lưu lạc hiểu biết sự tình nhiều hơn những dân lưu lạc bình thường khác không ít, nhưng có nhiều chuyện cũng không thể nói được rõ ràng, Nhạc Trọng chỉ hỏi thêm vài câu đã cho hắn rời đi.
Dựng một lều trại, Nhạc Trọng cùng Khổng Thúy Vân đi vào lều.
Tiêu Lan thoáng do dự cũng chui vào lều, nàng vừa tiến vào liền cuộn mình ở một góc.
Nhạc Trọng chỉ liếc mắt nhìn Tiêu Lan, cũng không để ý tới nàng.
Ngay lúc này, cô bé tóc vàng mắt xanh tên Địch Na đi vào trong lều, nhút nhát sợ hãi nhìn Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn cô bé hỏi:
- Địch Na, cô đến đây có chuyện gì không?
Địch Na thoáng do dự, kéo ra chiếc áo rách, lộ ra một thân thể sung mãn sức sống thanh xuân, yêu kiều non nớt, lại nhìn Nhạc Trọng, đi tới trước mặt hắn quỳ xuống, dùng đồng âm yếu ớt nói:
- Vĩ đại Thần chiến sĩ các hạ, cha của cháu là Ai Văn, ông muốn cháu đến hầu hạ ngài. Thỉnh ngài tận tình chơi đùa thân thể của cháu đi. Thỉnh ngài yên tâm, thân thể của cháu chưa từng bị những nam nhân khác chơi đùa qua, hi vọng có thể làm cho ngài vui vẻ!
Chứng kiến một màn này, trong mắt Tiêu Lan cùng Khổng Thúy Vân vô cùng rung động, hai nàng thế nào cũng không hề nghĩ đến một người thoạt nhìn cơ trí như Ai Văn lại đem cả con gái mình tặng cho Nhạc Trọng chơi đùa.
Nhạc Trọng nhìn cô bé nhỏ xinh quỳ gối trước người hắn, chân mày cau lại, trong cuối thời hắn thấy qua thật nhiều người đùa giỡn những nữ hài, nhưng làm cha lại đem con gái mình cho người chơi đùa, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy. Trong lòng chợt sản sinh lửa giận đối với Ai Văn kia.
Nhạc Trọng thuận tay nắm tấm mền ném cho Địch Na:
- Mặc lại quần áo! Trở về đi!
Địch Na hoảng sợ đến mức gương mặt không còn chút huyết sắc, nàng quỳ sấp bò tới trước người Nhạc Trọng tận lực cầu xin:
- Đại nhân, đại nhân, van cầu ngài chơi đùa cháu đi. Nếu như bị cha cháu biết cháu chưa làm gì mà bị ngài đuổi trở về, ông ấy sẽ cho tộc nhân chơi đùa cháu tập thể sau đó sẽ bán cháu cho kẻ buôn nô lệ…
Địch Na quỳ gối trước mặt Nhạc Trọng khóc nức nở không ngừng dập đầu lạy nói:
- Van cầu ngài, cháu chuyện gì đều sẽ làm! Van ngài chơi đùa cháu đi!
Nhạc Trọng nhìn Địch Na đang khóc nức nở trước mặt hắn, trong mắt thoáng hiện vẻ âm trầm, hắn tuyệt đối không nghĩ tới thủ lĩnh của dân lưu lạc như Ai Văn ở trước mặt hắn lộ dáng vẻ trung thực yếu đuối, nhưng âm thầm biến thái tàn nhẫn, đem con gái của mình cho người ngoài chơi đùa không nói, thế nhưng còn muốn đem con gái mình cho ngài đùa giỡn xong thì bán cho kẻ buôn nô lệ.
truyện hay hệ thống hợp lý