THẦN MA THIÊN TÔN

Trong đại điện rộng lớn, Nhiếp Thập Tam mà Ninh Tiểu Xuyên đóng giả đang nằm dưới đất, mặt bốc khói đen như đang trúng độc rất nặng.

Cách hắn một trượng là Dược Tư Kỳ quần áo xốc xếch, gần như lộ toàn thân, mái tóc xõa ra che mất mặt không thấy được vẻ mặt của nàng nhưng đôi chân hấp dẫn của nàng đã lộ ra ngoài, bắt mắt hơn là trên đùi trắng nõn có máu. Vết máu này đã chứng minh vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Hoa Thiên Cẩm từ ngoài vào thấy cảnh đó hít vào hơi khí lạnh, nói:

- Nhiếp Thập Tam, ta đúng là khâm phục ngươi. Biết rõ ta đã hạ dược lên nha dầu này mà ngươi vẫn dám giao hoan.

Ninh Tiểu Xuyên nằm dưới đất, hống hách nói:

- Nói ít thôi, mau lấy thuốc giải cho lão tử!

- Thuốc giải?

Hoa Thiên Cẩm thần sắc cổ quái nhìn Ninh Tiểu Xuyên rồi lấy ra một cái lọ sứ tiến lại chỗ Ninh Tiểu Xuyên.

Tới chỗ cách Ninh Tiểu Xuyên còn khoảng năm bước chân, Hoa Thiên Cẩm ném ra nói:

- Thuốc giải đây, bắt lấy!

Bình sứ bay lên theo đường cong, chuẩn bị rơi xuống người Ninh Tiểu Xuyên.

Đúng lúc đó, Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên bật lên, trên người bắn ra một đạo pháp tắc cự thú lao về phía Hoa Thiên Cẩm.

Lọ sứ bay tới đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên bị con cự thú kia cắn nát.

Hoa Thiên Cẩm thần sắc không hề thay đổi, giống như đã có chuẩn bị trước, trên người bùng cháy ngọn lửa mãnh liệt. Ngọn lửa này được tạo thành từ pháp tắc, còn có thể thấp thoáng thấy những đạo pháp tắc này quấn vào nhau tạo thành một loại phù văn đặc biệt.

Ngọn lửa pháp tắc này cháy xẹt xẹt nhằm tới Pháp Tắc cự thú của Ninh Tiểu Xuyên.

Đồng thời hắn cười khảy:

- Ta đã thấy ngươi đáng nghi lâu rồi. Ngươi không phải Nhiếp Thập Tam. Nếu là Nhiếp Thập Tam thì sao có thể không biết, Thực Tâm Tán của ta căn bản không có thuốc giải?

Pháp Tắc cự thú và ngọn lửa trên người Hoa Thiên Cẩm lao vào nhau, phát ra tiếng nổ tựa sấm sét. Nhưng Pháp Tắc cự thú chỉ cầm cự được trong giây lát rồi bị ngọn lửa của Hoa Thiên Cẩm nuốt chửng.

Ngay bản thân Ninh Tiểu Xuyên cũng bị lửa thiêu đốt toàn thân, kêu lên thảm thiết bay ngược về sau.

- Ở lại đi!

Hoa Thiên Cẩm tung một chưởng vào hư không, hỏa diệm xung quanh tụ lại thành một bàn tay lửa, đánh lên người Ninh Tiểu Xuyên, dể lại trước ngực hắn một dấu tay đen.

Ninh Tiểu Xuyên lúc này không giữ được hình dạng Nhiếp Thập Tam mà trở lại nguyên hình.

Hoa Thiên Cẩm thấy sự thay đổi của Ninh Tiểu Xuyên thì vô cùng chấn kinh.

Tuy đã biết Nhiếp Thập Tam trước mặt là giả, nhưng khi tận mắt chứng kiến sự thay đổi về khí tức của Ninh Tiểu Xuyên hắn vẫn cảm thấy chấn kih.

Người bình thường không thể ngụy trang khí tức của người khác giống hệt như vậy đâu.

- Lại chỉ là một Thứ Thần. Xem ra ngươi cũng là một tuyệt thế thiên tài. Nhưng đáng tiếc là rơi vào tay ta.

Hoa Thiên Cẩm nhìn Ninh Tiểu Xuyên ngã dưới đất, trong tay xuất hiện một dải lụa màu kim. Ném dải lụa ra, nó giống như vật sống, trườn tới bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, trói xiết lấy hắn.

Lúc này Hoa Thiên Cẩm mới thả lỏng một chút, đắc ý nói:

- Xem ra Nhiếp Thập Tam cũng chết trong tay ngươi. Ngươi giết được Nhiếp Thập Tam, lại có thể ngụy trang thành hắn hoàn hảo như vậy, chắc chắn có bí mật gì đó. Xem ra đây mới là đại cơ duyên của ta. Đến khi ta lấy được bí mật của ngươi rồi, chưa biết chừng sau này ta không cần phải đi theo tên biến thái Phi thiếu gia kia nữa.

Nhắc tới Phi thiếu gia là Hoa Thiên Cẩm nghiến răng nghiến lợ, ánh mắt đầy sự nôn nóng, bước tới bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên định tra khảo hắn.

Vù!

Từ sau lưng Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên có một trận gió thổi tới. Dược Tư Kỳ vừa rồi nằm dưới đất đột nhiên bay lên, tay cầm ngọc trâm, thần sắc băng lãnh lao về phía Hoa Thiên Cẩm.

Hoa Thiên Cẩm không động đậy, chỉ nhếch môi nhìn Dược Tư Kỳ đầy chế nhạo.

Rắc!

Ngọc trâm của Dược Tư Kỳ đâm tới ngực Hoa Thiên Cẩm nhưng không xuyên qua được cả y phục của hắn, rắc một cái gãy tan.

- Ác tặc, ta phải giết ngươi!

Dược Tư Kỳ bi phẫn, chỉ có thể trợn mắt nhìn Hoa Thiên Cẩm mà chửi.

Hoa Thiên Cẩm nhìn Dược Tư Kỳ từ đầu xuống chân, nhìn vết máu trên cặp đùi trắng của Dược Tư Kỳ xong mới hừ lạnh thất vọng:

- Nếu ngươi là xử nử chưa biết chừng ta còn giữ ngươi lại chơi mấy ngày. Nhưng giờ ta không có hứng thú chơi lại, nể mặt ngươi đã giúp ta vạch trần thân phận của tên tiểu tử này, ta cho ngươi chết một cách tử tế, cho huyết dịch của ngươi thành một phần của ta.

Hoa Thiên Cẩm cười lạnh, bóp cổ Dược Tư Kỳ rồi chầm chậm tiến lại gần, há mồm cắn cổ nàng ta.

Một dòng máu tươi từ cổ Dược Tư Kỳ chảy vào mồm Hoa Thiên Cẩm.

Hoa Thiên Cẩm tận hưởng mỹ vị, nhưng không chú ý có một giọt máu không giống lắm với máu của Dược Tư Kỳ cũng chảy vào mồm mình.

Phụt!

Khi giọt huyết dịch đó vừa vào cơ thể Hoa Thiên Cẩm, hắn bỗng run lên, phun ra một ngụm máu tạo thành một đám huyết vụ trước mặt hắn.

Một cảm giác nóng rực bốc lên từ dưới bụng Hoa Thiên Cẩm khiến hắn khó chịu chỉ muốn rạch bụng mình ra xem rốt cuộc thứ gì bên trong.

Ninh Tiểu Xuyên toàn thân bị trói nằm dưới đất, thấy Hoa Thiên Cẩm kêu lên đau đớn mới có vẻ thở phào.

Thành công rồi.

Để ám toán Hoa Thiên Cẩm, Ninh Tiểu Xuyên không tiếc để bản thân rơi vào tay Hoa Thiên Cẩm, nhưng cuối cùng sát chiêu lại ở Dược Tư Kỳ.

Giờ mọi việc đã tiến hành đúng như kế hoạch, hắn đã ám toán Hoa Thiên Cẩm thành công.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn Dược Tư Kỳ tán thưởng, rồi bắt đầu nghĩ cách thoát khỏi dây trói.

Dải lụa này của Hoa Thiên Cẩm cũng là một món thầnk hí, lúc này trói chặt Ninh Tiểu Xuyên, trên bề mặt còn có gai nhỏ móc vào da Ninh Tiểu Xuyên.

Nếu không phải nhục thân Ninh Tiểu Xuyên lúc này đủ mạnh thì có lẽ những cái gai kia đã rạch nát da thịt hắn rồi.

Bùm!

Ninh Tiểu Xuyên dùng lực đánh bật những cái móc trên người, có khoảng mười mấy cái gai, sau khi Ninh Tiểu Xuyên thoát ra chúng rst vào bên trog dải lụa, không thò ra nữa.

Hắn thấy vậy yên tâm hơn nhiều, có khởi đầu này hắn thoát khỏi sự trói buộc cũng không phải khó.

- Chỉ một lát nữa ta có thể tự do hoàn toàn, lúc đó có thể tranh thủ khống chế Hoa Thiên Cẩm khiến hắn thành nô lệ tâm thần.

Ninh Tiểu Xuyên ngẩng lên nhìn Hoa Thiên Cẩm.

Hoa Thiên Cẩm lúc này hai mắt đỏ ngầu, đứng trước mặt nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm.

- Mẹ kiếp, lẽ nào huyết dịch của ta không khống chế được hắn?

Ninh Tiểu Xuyên nghĩ bụng.

Sau khi dùng Hỗn Động chi khí tôi luyện thân thể, huyết dịch của Ninh Tiểu Xuyên trở thành cực độc, ngay cả thần khí cũng có thể ăn mòn.

Vì thế lần này hắn dùng huyết dịch để ám toán Hoa Thiên Cẩm. Hắn cho một giọt huyết dịch vào cơ thể Dược Tư Kỳ rồi Hoa Thiên Cẩm hút đi nên Hoa Thiên Cẩm mới có phản ứng như vậy.

Nhưng giọt huyết dịch này dường như không tạo được tổn thương nghiêm trọng cho Hoa Thiên Cẩm như Ninh Tiểu Xuyên tưởng.

Ninh Tiểu Xuyên lúc này vẫn bị trói, nếu Hoa Thiên Cẩm không sao thì kết cục của Ninh Tiểu Xuyên sẽ thê thảm rồi.

Hoa Thiên Cẩm gầm lên

- Dám ám toán ta! Nhưng dựa vào chút thủ đoạn đó mà muốn giết ta thì đúng là mơ giữa ban ngày. Ta giết ngươi trước rồi nói.

Thật ra tình hình của Hoa Thiên Cẩm lúc này rất nguy cấp, chỉ khi giết được Ninh Tiểu Xuyên rồi hắn mới yên tâm điều tức, dưỡng thương.

Toàn thân bốc cháy, Hoa Thiên Cẩm điên cuồng đánh về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Hoa Thiên Cẩm đánh lên người Ninh Tiểu Xuyên như đánh lên hòn đá cứng, Ninh Tiểu Xuyên căn bản chẳng sao mà ngược lại khiến thương thế Hoa Thiên Cẩm càng thêm nghiêm trọng, lại phun thêm ngụm máu nữa.

- Ta không tin không giết được ngươi!

Hoa Thiên Cẩm lúc này hoàn toàn phát điên rồi.

Trong tay hắn xuất hiện một thanh loan đao thần khí, nhằm Ninh Tiểu Xuyên chém loạn.

Loan đao chém quần áo Ninh Tiểu Xuyên rách rơi tả nhưng thân thể hắn chẳng sao cả, thậm chí còn không tạo được thương thế gì trên da hắn mà chỉ để lại những vết màu trắng.

- Nếu ngươi chỉ có vậy thì chết là chắc rồi!

Ninh Tiểu Xuyên chế nhạo Hoa Thiên Cẩm, cánh tay dùng lực một chút, trên người lập tức phát ra tiếng bụp bụp bụp, những cái gai găm trên người Ninh Tiểu Xuyên lại bị bung ra hơn chục cái.

Hoa Thiên Cẩm mắt đỏ ngầu nhìn Ninh Tiểu Xuyên, cất loan đao đi.

Tuy có chút điên cuồng nhưng Hoa Thiên Cẩm biết hắn không giết được Ninh Tiểu Xuyên.

Hắn quay sang nhìn Dược Tư Kỳ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi