THẦN MA THIÊN TÔN

Đây vốn là một người nông dân hái thuốc rất bình thường không thể bình thường hơn, thế nhưng, sự xuất hiện của hắn lại cực kỳ quỷ dị, khiến cho hắc ám kỵ sĩ chuẩn bị động thủ, cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Người nông dân hái thuốc đi đến cách hắc ám kỵ sĩ không xa, đột nhiên dừng bước, nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên rồi nhìn hắc ám kỵ sĩ, chợt ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười hòa ái, nói:

- Không tệ, thể chất thật cường đại, huyết khí cũng hùng hậu, tinh khí tràn đầy, nhất định bổ dược a.

- Thiên Niên Cổ Ma.

Sắc mặt hắc ám kỵ sĩ thoáng biến đổi, lập tức hoành đao cảnh giới, dùng đao khí tạo thành một cái đao vực, nhìn chằm chằm người nông dân hái thuốc như lâm đại địch.

Trái tim của Ninh Tiểu Xuyên cũng chìm vào đáy vực, quả đúng là lo nhà dột thì suốt đêm mưa, đêm nay liên tục đại chiến, toàn thân đã trọng thương, vậy mà Thiên Niên Cổ Ma lại đến đúng lúc này là sao?

Người nông dân hái thuốc mỉm cười nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung, đây là một trái tim tốt a, ta tìm ngươi đã rất lâu rồi, trong khoảng thời gian này, ngươi đã chạy đi đâu?

Người nông dân hái thuốc rất hòa thuận, giống như một vị bằng hữu đang ân cần hỏi thăm Ninh Tiểu Xuyên.

Dứt lời, người nông dân hái thuốc liền lấy ra một trái tim đẫm máu từ trong giỏ trúc trên lưng, cầm trong tay gặm nuốt.

Nhóp nhép…

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười rất hòa ái, dáng vẻ rất thong dọng.

Một năm trước, người nông dân hái thuốc đã gây ra gió tanh mưa máu trong Hoàng thành, khiến cho rất nhiều Vương Hầu đều bị hắn dọa cho chạy khỏi Hoàng thành. Thật khó khăn mới bình yên được một năm, lúc mà tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã rời khỏi Hoàng thành, không ngờ hắn đã lại xuất hiện lần nữa.

Hắc ám kỵ sĩ hành sự cực kỳ quyết đoán, lập tức thi triển thân pháp, thân hình như biến thành một đạo quỷ mị, dự định đào tẩu.

- Ngươi đừng đi a! Cửu Đầu Xà Tâm Cung cũng là Tâm Cung tuyệt đỉnh, tin rằng sau khi ăn xong, nhất định sẽ rất bổ dưỡng a.

Người nông dân hái thuốc vươn một cánh tay ra, lập tức dẫn động “linh huyệt” và “Thiên thế” trong không khí. Ở trên bầu trời Hoàng thành ngưng tụ thành một cái đại thủ ấn đẫm máu.

Phành...

Huyết thủ ấn cực lớn từ trên trời giáng xuống, đánh rơi hắc ám kỵ sĩ, trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố cực lớn.

Chỉ là một đạo thủ ấn, liền đánh cho hắc ám kỵ sĩ trọng thương, ở trong hố giãy dụa vài lần, vậy mà cũng không thể trèo ra nổi.

- Hắn lại trở nên mạnh mẽ rồi…

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên cực kỳ kinh hoàng, hắn có thể cảm nhận được lực lượng khủng bố trên người Thiên Niên Cổ Ma, tuyệt đối cường đại hơn so với lần đầu tiên hắn gặp rất nhiều lần.

Đại Kim Bằng Vương Phủ, trên Quan Tinh đài.

Đôi mắt hổ của Đại Kim Bằng Vương đột nhiên mở trừng, nhìn về phía huyết thủ ấn khổng lồ do “Thiên thế” trên bầu trời ngưng tụ thành, lập tức thở dài một hơi, nói:

- Nó lại trở về rồi…

- Ai?

Ngự Thiến Thiến hỏi.

Đại Kim Bằng Vương không trả lời nàng, thân thể khẽ động, liền biến mất khỏi Quan Tinh đài.

Một khắc sau, hắn đã đứng trên đầu người nông dân hái thuốc, toàn thân tản mát hào quang rực rỡ, từng tia Long khí lưu chuyển quanh người, mỗi một sợi tóc đều giống như biến thành màu vàng.

Đây là một luồng uy thế cực kỳ khổng lồ, mặc dù chỉ đứng yên một chỗ, cũng khiến cho người khác cảm thấy áp lực cực lớn.

Người nông dân hái thuốc ngẩng đầu nhìn lên trời, cười nhạt nói:

- Đại Kim Bằng Vương, chúng ta lại gặp nhau rồi? Còn muốn tranh tài một phen không?

Đại Kim Bằng Vương chắp hai tay sau lưng, ánh mắt như điện chớp, nói:

- Ngươi cho rằng ngươi sẽ là đối thủ của ta?

- Bây giờ không giống xưa a.

Người nông dân hái thuốc cười nhạt đáp.

Vụt vụt vụt...

Trong không trung, lập tức truyền đến mấy đạo thanh âm xé gió.

Bốn đạo tướng soái cấp bậc Võ Tôn của Đại Kim Bằng Vương Phủ đã chạy đến, vây quanh khắp bốn phương tám hướng. Trong đó, có ba vị Võ Tôn ở trên chiến trường lập được đại công, đã được phong làm Hầu tước, là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong quân doanh của Đại Kim Bằng Vương Phủ.

Ninh Tiểu Xuyên vừa âm thầm khôi phục thương thế, vừa lưu ý thế cục phát triển, trong lòng thầm giật mình, Đại Kim Bằng Vương quả nhiên không hổ là thiên hạ đệ nhất Vương, thế lực vượt xa những Vương Phủ khác, tùy tiện cũng có thể gọi ra được bốn đại Võ Tôn. Rất hiển nhiên, bốn đại Võ Tôn này đều là gia thần của Đại Kim Bằng Vương Phủ.

Người nông dân hái thuốc nhìn thoáng qua xung quanh, đột nhiên bật cười:

- Ai dô… Trận thế thật lớn. Chẳng qua, triều đình các ngươi vì đối phó với ta, mà ngay cả Thần Long Chiến Sĩ Doanh cũng điều động ra, đáng tiếc là căn bản không làm gì được ta. Bây giờ, tu vi Võ Đạo của ta đã khôi phục được một chút, thực lực vượt xa trước đây. Vương gia, ngươi chẳng lẽ không sợ mấy tên Võ Tôn này đều biến thành mồi nhắm rượu của ta sao?

Đại Kim Bằng Vương nói:

- Nếu ngươi cảm thấy mùi vị ngon, vậy thì cứ nếm thử đi!

Bốn đại Võ Tôn đồng thời lấy ra một tấm “Long Bì trận đồ”, dung nhập Võ Nguyên khí vào trong trận đồ.

Đây chính là trận đồ Huyền Khí dùng da của Long tộc luyện chế thành.

Bốn tấm Long Bì trận đồ này lập tức bay lên, phát tán hào quang chói mắt, ngưng tụ thành bốn đầu Cự Long hình thể cực kỳ khổng lồ.

Grào...

Grào...

Hai đầu Dực Long, Một đầu Bạo Long, một đầu Ly Long, Võ Nguyên khí bao quanh thân hình khổng lồ, giương nanh múa vuốt nhào về phía người nông dân hái thuốc, điên cuồng phát động công kích.

Mặc dù chỉ là Huyền Khí dùng da rồng để luyện chế ra, thế nhưng, sau khi thêm vào lực lượng của bốn đại Võ Tôn, lực lượng mà bọn họ bạo phát ra, cũng không hề yếu hơn lực lượng của bốn đầu Cự Long chút nào.

Người nông dân hái thuốc không hề khẩn trương, lại lần nữa điều động “Thiên thế”, ngưng tụ ra một đạo chưởng ấn khổng lồ huyết sắc.

Đại Kim Bằng Vương hừ lạnh một tiếng, điểm ra một chỉ, một đạo chỉ kiếm màu vàng xẹt qua bầu trời, lập tức đánh nát chưởng ấn huyết sắc.

Ầm...

Đại Kim Bằng Vương bắt đầu bay lên, hai tay mở ra, vô số kim mang từ trong cơ thể bạo phát ra ngoài, hóa thành một mảnh hải dương vàng rực, bổ một chưởng xuống đỉnh đầu người nông dân hái thuốc.

Vị trí trái tim của người nông dân hái thuốc bộc phát ra huyết quang vạn trượng, hình thành một đám mây đỏ như máu, ngang nhiên nghênh đón một chưởng.

Phành...

Một luồng sóng xung kích cực lớn bạo phát ra, thổi bay bốn đại Võ Tôn của Đại Kim Bằng Vương Phủ, rơi vào trong đống phế tích.

Nhân vật cấp bậc Võ Tôn, ở trước mặt bọn họ hoàn toàn không đáng nhắc tới, quả thực không khác gì con ruồi bay lởn vởn ngoài đường.

Đại Kim Bằng Vương hạ xuống trên mặt đất, ống tay áo vung lên, tất cả bụi mù đều biến mất không còn tăm hơi.

Người nông dân hái thuốc thối lui hơn mười trượng, y phục trên người rách tung tóe, thế nhưng trên mặt hắn vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên, nói:

- Không tệ, không tệ, không hổ cao thủ đệ nhất triều đình, hôm nay xem như lần nữa lĩnh giáo.

Đại Kim Bằng Vương khẽ nhíu mày, chiến lực của Thiên Niên Cổ Ma tăng vọt thật sự quá nhanh. Một năm trước, một chưởng của Đại Kim Bằng Vương có thể đánh nát thân thể hắn, khiến hắn phải chật vật đào tẩu. mà bây giờ, đánh ra một chưởng lại chỉ có thể đả thương hắn.

Nếu để hắn tu luyện thêm một năm nữa, e rằng toàn bộ Ngọc Lam Đế quốc, cũng không có người nào có thể chống đỡ được hắn.

Người nông dân hái thuốc nhặt cái cuộc dưới đất lên, đặt trên vai, cười nói:

- Không ngờ vẫn còn kém một chút, xem ra chỉ có thể sáng năm lại tới Hoàng thành hái thuốc thôi.

Trong mắt hắn, trái tim của Võ Tôn, chỉ là thuốc mà hắn muốn hái.

Ánh mắt Đại Kim Bằng Vương trầm xuống, trên cánh tay xuất hiện từng tia quang mang màu vàng, ngưng tụ thành một đầu Kim Long.

- Đừng động thủ nữa a!

Người nông dân hái thuốc xoay người lại, trên mặt lộ vẻ châm chọc, nói:

- Một năm trước, Vương Hầu trong Hoàng thành các ngươi còn không bắt được ta. Bây giờ, lại càng đừng hòng bắt được ta. Nếu như thật sự động thủ, ta cũng không ngại đánh cho Hoàng thành trở thành một tòa phế thành, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta có thực lực này a.

Một lão thái giám mặc cung trang bay tới, đứng trên đỉnh một tòa nhà cổ, cao giọng nói:

- Thánh Thượng có chỉ, xin Vương gia hãy thả Thiên Niên Cổ Ma rời đi.

Lão thái giám này chính là Tổng quản thái giám nội cung, cũng là đệ nhất cường giả nội cung, là thân tín bên cạnh Ngọc Lam Đại Đế.

Đại Kim Bằng Vương trầm giọng nói:

- Thả nó đi chính là nuôi hổ gây họa.

Lão thái giám bị Đại Kim Bằng Vương trừng mắt, toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh, thừa nhận áp lực cực lớn, nói:

- Thánh Thượng nói, xin Vương gia lấy đại cục làm trọng. Nếu như Hoàng thành biến thành phế thành, e rằng thiên hạ sẽ đại loạn, giang sơn xã tắc sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Đại Kim Bằng Vương cũng không phải là người xúc động, hiển nhiên hiểu rõ Ngọc Lam Đại Đế đang lo lắng điều gì.

Thiên Niên Cổ Ma quả thật là một đại ma đầu khó giải quyết, có thân thể bất tử, cho dù có nhiều cao thủ hơn vây công hắn, cũng không thể giết được hắn. Có thể nói, uy hiếp của nó còn lớn hơn cả Ma Đế.

Ma Đế mặc dù cường đại, thế nhưng dù sao hắn vẫn chỉ có một.

Nếu như thật sự đánh với Thiên Niên Cổ Ma, cho dù miễn cưỡng phong ấn được Thiên Niên Cổ Ma, thì e rằng triều đình cũng đại thương nguyên khí, Hoàng thành cũng rất có thể sẽ biến thành một mảnh phế tích.

Nếu thật sự như vậy, e rằng chỉ ngày mai thôi là thiên hạ sẽ đại loạn, khắp nơi khói lửa nổi lên, muốn áp chế cũng không áp chế nổi nữa.

Đại Kim Bằng Vương tất nhiên cũng không hy vọng căn cơ của Ngọc Lam Đế quốc bị hủy.

Người nông dân hái thuốc nhìn thấy Đại Kim Bằng Vương không có ý định động thủ, lập tức cười ha hả, nói:

- Không chiến nữa sao? Vậy thì ta đi trước đây.

- Đi? Đi đâu? Khục khục…

Tiếng ho khan già nua liên tục vang lên.

Người nông dân hái thuốc vừa nghe thấy thanh âm này, sắc mặt lập tức biến đổi.

Một bà lão xấu xí, mặc một cái áo bào màu xám, cầm một cây quải trượng, từ cuối con đường đi tới.

Bà già này giống như gần chết đến nơi, bước chân rất chậm chạp, thân hình gầy yếu đến mức tùy thời sẽ bị gió thổi bay.

Sau lưng bà lão xấu xí này, có một lão giả tóc tai bù xù.

Lão giả này bò đi trên đường, cũng không nhìn rõ bộ dạng như thế nào, chẳng qua, tay, chân, cổ của hắn lộ ra bên ngoài, đều là một màu vàng rực rỡ, toàn thân giống như dùng hoàng kim đúc luyện mà thành.

Chẳng qua, chỉ cần quan sát cẩn thận sẽ phát hiện, trước lồng ngực của hắn có một lỗ thủng lớn. Nơi đó vốn là vị trí trái tim, nhưng bây giờ trái tim đã không còn.

Đây là một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ, khiến người xem phải sởn hết gai ốc.

Người nông dân hái thuốc cũng thoáng lui về phía sau hai bước, cau mày nói:

- Ngươi rốt cuộc là ai? Đã truy đuổi ta suốt một năm rồi, tại sao còn chưa bỏ, chẳng lẽ ngươi là âm hồn bất tán sao?

- Khục khục, ngươi bị trấn áp trong Ma Cung, vốn dĩ không nên chạy ra ngoài.

Bà lão vừa ho khan vừa nói.

Bà ta đi tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, đột nhiên dừng bước, liếc nhìn hắn rồi nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, tại sao lần nào gặp được ngươi thì ngươi cũng bị người khác đánh cho thừa sống thiếu chết vậy?

Ninh Tiểu Xuyên ôm lấy ngực máu me đầm đìa, cố nặn ra một nụ cười, nói:

- Đúng vậy, đoán chừng là vận khí quá kém, luôn gặp không may.

Sửu bà bà thoáng nhíu mày, thở dài nói:

- Thân là Dưỡng Tâm Sư, nên cố mà luyện dược, tại sao phải ra ngoài chém chém giết giết? Haizz… Người trẻ tuổi đúng là không biết quý trọng thân thể của mình.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn về phía lão đầu đang bò sau lưng Sửu bà bà, lão đầu kia cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, đôi mắt vàng rực trợn trừng, lộ ra nụ cười hết sức kinh dị.

Đây chính là thi thể của Đạo chủ Thiên Diệt Đạo, chẳng qua đã bị thi biến, sau đó lại bị Sửu bà bà thu phục, biến thành một cái thi nô.

Cũng không biết Sửu bà bà đã thí nghiệm cái gì lên người thi nô, khiến cho thân thể thi nô phát sinh biến hóa, thân thể biến thành giống như kim thiết đúc luyện thành.

Hơn nữa, vừa rồi Ninh Tiểu Xuyên còn nhìn thấy trong mắt của nó có một tia thần sắc kỳ dị, giống như nó vẫn còn cảm xúc, là một cái xác vẫn còn sinh mệnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi