THẦN MA THIÊN TÔN

Phải biết là Lang Nha Bổng nặng tới vài nghìn cân, cộng với sức mạnh cánh tay của Lỗ Hoành, trọng lực và quán tính sinh ra khi vung lên, sức mạnh của Lang Nha Bổng sẽ đạt tới mức cực điểm.

Rầm!

Lang Nha Bổng oanh kích lên chiến đao của lão giả, lập tức bắn ra tia lửa.

Cánh tay lão giả khựng lại, hổ khẩu rách toác, chiến đao bật khỏi tay.

Bốp!

Lang Nha Bổng trực tiếp giáng xuống đỉnh đầu lão giả, đầu vỡ toác, máu tràn ra ồ ạt, “rầm” một tiếng ngã ra đất.

Chết rồi!

Đám quân sĩ kinh hãi, một gậy đã đánh chết một cường giả Thoát Tục Cảnh.

- Tất cả cùng lên, bắt lấy hắn!

Ngự Thiến Thiến không hề hoảng loạn, bình tĩnh hạ lệnh.

Hơn hai mươi cao thủ rút chiến đao xông tới Lỗ Hoành.

Bên ngoài thành là đao quang loang loáng, tiếng thét rầm trời.

Bờ bên kia sông hộ thành.

- Nhiều cao thủ như vậy cùng vây đánh Lỗ Hoành sư thúc, chúng ta có cần chi viện không?

Một đệ tử trẻ tuổi của Nhất Nguyên Tông hỏi.

Thôi Nham khẽ lắc đầu, cười nói:

- Tu vi của Lỗ Hoành sư thúc cao thâm tới mức nào, từ đầu tới giờ chưa dùng hết sức, chỉ chơi với chúng mà thôi.

Một võ giả ở bên cạnh cười:

- Đúng vậy. Chỉ dựa vào đám phế vật của triều đình kia đâu thể ngăn được tiền bối Lôi Hoành. Nhưng nữ tử ngoài thành kia đúng là rất đẹp, giống như tranh vẽ vậy. Quận chúa triều đình quả nhiên có dung nhan khuynh nước khuynh thành.

Khi đám người Nhất Nguyên Tông đang tán chuyện thì Lỗ Hoành đã giết hết hơn hai mươi cao thủ kia, mặt đất la liệt xác chết, ai cũng chết thê thảm không nỡ nhìn, thân thể đều bị nát bét. Có người thì đầu bị nát một nửa, có người ngực thủng một lỗ to, có người thì bị xé thành hai mảnh.

Sắc mặt Ngự Thiến Thiến có phần tái nhợt, chiến lực của kẻ kia thật quá đáng sợ, có lẽ cũng chỉ có Ninh Tiểu Xuyên ra tay mới có thể trấn áp được hắn.

- Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên, mau tỉnh lại đi!

Ngự Thiến Thiến dùng tâm thần kết nối với Ninh Tiểu Xuyên, hy vọng hắn có thể nhanh chóng tỉnh lại.

Lỗ Hoành cười lớn:

- Tiểu quận chúa, đừng gọi nữa, hôm nay có gọi ai cũng vô ích thôi, ngoan ngoãn theo ta đi.

Vút vút!

Trên tường thành, mấy trăm cây Long Cân Cung cùng chĩa về phía Lỗ Hoành bắn tên.

Mỗi mũi tên đều kéo theo cái đuôi huyền khí dài một mét.

Lỗ Hoành ngẩng lên hừ lạnh một tiếng, tay cầm Lang Nha Bổng vung lên như cối xay gió, đánh bay hết những mũi tên kia.

Long Cân Cung không thể nói là không mạnh, mỗi mũi tên bắn xuống đất đều để lại một cái hố lớn sâu tới một mét.

Nhưng mấy trăm cây Long Cân Cung lại không thể gây tổn thương gì cho Lỗ Hoành. Hắn dồn ép về phía Ngự Thiến Thiến, tay nhằm về phía eo Ngự Thiến Thiến định bắt lấy nàng.

Đúng lúc hắn thò tay ra thì dường như bị kim châm trúng, kêu lên một tiếng rồi cuống cuồng lùi về sau.

Nhưng hắn lùi lại cũng vô ích, không khí ngưng tụ ra vô số đạo kiếm khí đuổi theo hắn, hình thành một cái lồng kiếm khí, vây lấy hắn bên trong.

Sắc mặt Lỗ Hoành vô cùng khó coi, huyệt thái dương nổi gân xanh, nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên mới phát hiện hắn đã mở mắt, giống như một vị vương giả thức tỉnh vậy, khiến trái tim Lỗ Hoành run lên.

Ninh Tiểu Xuyên chỉ một ngón tay, thốt một chữ:

- Chết!

Phành...

Thân thể Lỗ Hoành lập tức bị kiếm khí nghiền nát thành một đám bụi máu, tiếng kêu thảm còn chưa kịp vang lên đã chết đến xác cũng không còn.

Tinh hoa huyết khí trong thi thể biến thành một đám huyết vụ đỏ tươi chảy về phía Ninh Tiểu Xuyên, chui vào người hắn, được Ma Kiếm hấp thụ, biến thành chất dinh dưỡng nuôi Ma Kiếm.

Sau một ngày tham ngộ, Ninh Tiểu Xuyên đã lĩnh ngộ được kiếm ý cơ bản nhất của Diệt Thế Kiếm Ngục, xem như có thu hoạch khá lớn. Nếu là người khác, dù cho hắn mười năm cũng khó có thể lĩnh ngộ được nhập môn của Diệt Thế Kiếm Ngục.

Ninh Tiểu Xuyên đứng dậy, lập tức cảm nhận được Tâm Châu chuyển động nhanh hơn hẳn, nguyên khí trong cơ thể cũng nhanh chóng tăng lên.

Đây là dấu hiệu sắp đột phá lên Địa Tôn Cảnh tầng thứ sáu.

Bờ bên kia sông hộ thành, võ giả Nhất Nguyên Tông đều chấn kinh, há hốc mồm nhìn nam tử đứng trên tảng đá.

Chỉ động một ngón tay đã giết được Lỗ Hoành, hắn rốt cuộc là ai? Lỗ Hoành là thân truyền đệ tử của tông chủ cơ mà.

- Hắn…hắn vừa hấp thụ huyết khí của Lỗ Hoành đại sư, hấp thụ sức mạnh của người khác biến thành của mình. Lẽ nào… lẽ nào hắn là kẻ đáng sợ trong triều đình tu luyện Bắc Minh Thần Công?

- Kẻ đáng sợ trong triều đình… Ninh Tiểu Xuyên!

- Chắc chắn là hắn rồi. Trong thế hệ trẻ của triều đình, tu vi của Ninh Tiểu Xuyên là khủng khiếp nhất. Ngay cả Vân Trung Hầu cũng chết trong tay hắn, nói hắn là thiếu niên chí tôn cũng không qua.

- Hắn là hung nhân nổi danh đấy. Ngay cả Ngọc Lam Đại Đế hắn cũng không coi ra gì. Mấy vị Võ Tôn Ma Môn đều chết trong tay hắn, vừa chính vừa tà. Đúng là nhân vật khiến triều đình và Ma Môn đều đau đầu. Có hắn ở cổng thành, muốn công phá thành e là còn khó hơn lên trời.

Ninh Tiểu Xuyên bây giờ, dù là con cháu Vương Hầu trong triều hay đệ tử các đại tông môn đều gọi hắn là hung nhân.

Võ giả Nhất Nguyên Tông rất dè chừng cái tên Ninh Tiểu Xuyên này, không ai muốn đối địch với hắn.

Ngự Thiến Thiến thấy Ninh Tiểu Xuyên tỉnh lại thì mắt đỏ hoe. Nàng tiến lại đấm lên ngực hắn.

- Ngươi có giỏi thì tu luyện cả đời đi. Còn tỉnh lại làm gì? Sao không đi chết luôn đi?

Tuy đấm Ninh Tiểu Xuyên nhưng lực tay không hề lớn, căn bản không thể khiến Ninh Tiểu Xuyên bị thương mà ngược lại còn giống như đang làm nũng vậy.

Ninh Tiểu Xuyên mặc cho nàng đánh, cười nói:

- Nếu ta chết thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái đau lòng. Vị quận chúa điện hạ nào đó chưa biết chừng còn rơi nước mắt vì ta, đau đớn quá còn đi theo ta ấy chứ?

- Bản quận chúa còn lâu mới chết theo ngươi.

Ngự Thiến Thiến nói.

- Ta đâu có nói ngươi.

- Ngoài ta ra thì còn có vị quận chúa nào thích ngươi?

- Trong Hoàng thành quận chúa nhiều vô số. Chắc chắn có không ít người thầm thương trộm nhớ ta. Không phải là không có khả năng một trong số họ sẽ vì ta mà chết.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Ninh Tiểu Xuyên, sao ngươi trở nên miệng lưỡi dẻo quẹo vậy. Chắc chắn tên Ngự Thanh đã dạy xấu ngươi rồi. Không đúng, là Ngân Trì phu nhân, chắc chắn nàng ta dạy xấu ngươi.

Ngự Thiến Thiến quả quyết nói.

Ninh Tiểu Xuyên biết vừa rồi Ngự Thiến Thiến đã rất sợ hãi nên mới đùa với nàng để nàng vui. Nhưng nói nhanh hơn nghĩ thành ra nói chệch rồi, không ngờ khiến Ngự Thiến Thiến tức giận.

Xem ra hắn thật sự không biết cách dỗ dành nữ nhân.

Tùng tùng tùng!

Tiếng trống trận vang lên, trên bờ bên kia của sông hộ thành, Thôi Nham ngồi trên lưng một con ngũ phẩm huyền thú, dẫn mấy trăm kỵ sĩ xông về phía cổng thành.

Mấy trăm con huyền thú đồng thời gầm lên, khiến rất nhiều võ giả tu vi yếu đều cảm thấy đau đầu.

- Ninh Tiểu Xuyên và Nhất Nguyên Tông có thù không đội trời chung, không phải hắn chết thì chúng ta chết. Nhân lúc hắn chưa về Hoàng thành được, chúng ta hãy giết chết hắn.

Thôi Nham gầm lên, ánh mắt mang đầy thù hận.

Những võ giả này tuy không muốn đối địch với Ninh Tiểu Xuyên, nhưng lại không thể kháng cự lại mệnh lệnh của Thôi Nham, chỉ đành liều mình xông về phía Ninh Tiểu Xuyên.

- Ninh Tiểu Xuyên dù có mạnh tới mức nào thì cũng chỉ có một người. Nếu chúng ta liên thủ giết được hắn, người giết được hắn chắc chắn danh chấn thiên hạ.

Có nhiều võ giả hơn gia nhập, cùng tràn về phía cổng thành.

Mấy chục võ giả bay ra, bạo phát ánh sáng chói loà, công kích Ninh Tiểu Xuyên.

Nhìn võ giả Nhất Nguyên Tông xông tới, Ninh Tiểu Xuyên nhếch môi lạnh lùng.

- Vừa hay mượn huyết khí của các ngươi để trợ giúp ta đột phá Địa Tôn Cảnh tầng thứ sáu.

Thể chất của Ninh Tiểu Xuyên hơn Võ giả bình thường rất nhiều, muốn đột phá cảnh giới cần tích luỹ một lượng lớn huyết khí và tài nguyên.

Vừa rồi hắn hấp thụ huyết khí của Lỗ Hoành cũng chỉ là tăng được một chút sức mạnh mà thôi, còn thiếu rất nhiều mới đột phá được Địa Tôn Cảnh tầng thứ sáu.

- Đợi ta ở đây!

Ninh Tiểu Xuyên khẽ vỗ vai Ngự Thiến Thiến, cười xán lạn nói.

Cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã thì Ninh Tiểu Xuyên cũng không nhíu mày, ngược lại còn hân hoan, huyết khí trong cơ thể chảy cuồn cuộn, biến thành một đạo lưu quang xông tới.

Xoẹt xoẹt!

Ninh Tiểu Xuyên thi triển sức mạnh của Diệt Thế Kiếm Ngục, hàng trăm nghìn đạo kiếm khí bắn ra, thế như chẻ tre nghiền nát mấy chục Võ giả, biến thành huyết vụ.

Đám huyết vụ này ngưng tụ lại chứ không tan đi, tạo thành dòng di chuyển quanh người Ninh Tiểu Xuyên rồi chui vào người hắn.

Tuy Ninh Tiểu Xuyên chỉ lĩnh ngộ được một đạo kiếm ý của Diệt Thế Kiếm Ngục nhưng vẫn thi triển chiêu kiếm quyết này rất thành thục.

Hắn không chỉ muốn dùng huyết khí của quân địch để xung kích cảnh giới mà còn dùng để luyện kiếm.

Ninh Tiểu Xuyên đứng trên mặt sông, đại sát tứ phương, dù là huyền thú xông tới, huyền khí ném tới, cũng đều bị kiếm khí nghiền nát, biến thành tinh khí để hắn hấp thụ.

Đứng trên tường thành nhìn xuống dưới sẽ thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hãi. Ninh Tiểu Xuyên là trung tâm, xung quanh là một tấm màn chắn kiếm khí, với sức mạnh của mình hắn có thể chặn đứng cả đại quân Nhất Nguyên Tông.

Quân sĩ triều đình đều sững sờ, đây là việc mà sức của con người có thể làm được hay sao? Vốn dĩ họ đã sẵn sàng chiến đấu, cung tên cũng đã lên dây, chuẩn bị đại chiến với Nhất Nguyên Tông một trận. Nhưng phản quân Nhất Nguyên Tông lại bị một mình Ninh Tiểu Xuyên chặn đứng, tử thương vô số.

Chỉ trong nửa giờ, võ giả Nhất Nguyên Tông đã chết đến nghìn người, nước sông bị nhuộm thành màu đỏ, xác chết nằm la liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi