THẦN MA THIÊN TÔN

Ninh Tiểu Xuyên để cho hai vị Kiếm Thị đưa Ngọc Ngưng Sanh lên thuyền, còn hắn thì quay về Tử Khí Viên một chuyến.

Bên trong Tử Khí Viên có trồng một gốc Huyết Thiềm Mộc, bề ngoài giống như Huyết Thiềm Thừ, toàn bộ vỏ cây, thân cây, lá cây đều là huyết sắc, hơn nữa thân cây còn có thể chảy ra nhựa cây giống như huyết dịch vậy.

Bản thân Huyết Thiềm Mộc chính là một loại Huyền Linh Mộc, đồng dạng như Thông linh Kỳ dược, đều là bảo vật có thể ngộ nhưng không thể cầu, giá trị liên thành.

Chính là bởi vì trồng gốc Huyết Thiềm Mộc này, mới có thể khiến cho thổ nhưỡng trong Tử Khí Viên phát sinh cải biến, ngưng tụ huyền khí thiên địa, biến thành một chỗ Linh địa thập phần thích hợp cho Võ giả tu luyện.

Hắn sắp sửa ly khai, gốc Huyết Thiềm Mộc này tự nhiên cũng phải mang đi.

Hai tay Ninh Tiểu Xuyên chọc thẳng xuống mặt đất, lấy Huyết Thiềm Mộc làm trung tâm, đào thành một khe hở hình tròn đường kính mười thước.

- Lên cho ta!

Một khối đất đá lớn từ trong lòng đất chậm rãi bay lên, kể cả Huyết Thiềm Mộc trồng ở trung tâm cũng cùng một chỗ bay vào trong túi Càn Khôn mà Ninh Tiểu Xuyên đã chuẩn bị sẵn.

Có được gốc Huyết Thiềm Mộc này, bất cứ lúc nào Ninh Tiểu Xuyên cũng có thể luyện chế ra Huyết Đan, giúp Ngọc Ngưng Sanh kéo dài tính mạng.

Sau khi lấy đi Huyết Thiềm Mộc, Ninh Tiểu Xuyên định quay về chỗ mạch nước ngầm, hội hợp cùng Ngọc Ngưng Sanh và bốn vị Kiếm Thị, ly khai địa vực Hoàng thành.

Đột nhiên, một phiến vách đá cách hắn không xa nhẹ nhàng lắc lư một cái.

- Chuyện gì xảy ra?

Ầm...

Trong lúc Ninh Tiểu Xuyên còn đang kinh ngạc, trên vách đá dựng đứng đột nhiên bộc phát ra từng trành thanh âm chấn động, vô số đá vụn lăn xuống.

Ngay tại vị trí trung ương vách đá, không ngờ lộ ra một cái sơn động lớn tối om.

- Ha ha… rốt cuộc lão tử cũng luyện chế thành công rồi!

Một gã dã nhân thân hình tơi tả từ trong sơn động nhảy ra, rơi xuống cách Ninh Tiểu Xuyên không xa, đem mặt đất giẫm ra hai cái dấu chân thật sâu.

Quần áo toàn thân hắn đều rách tung tóe, trên người có nhiều chỗ còn bị đốt trụi, có chỗ giống như là bị lợi khí cắt nát, trên mặt mọc râu tua tủa, trong miệng phát ra tiếng cười khiến cho tiểu nữ sinh nghe thấy cũng phải sợ hãi.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn ngắm nửa ngày, mới nhận ra dã nhân là ai, có chút kinh ngạc hỏi:

- Nhạc Minh Tùng, tại sao ngươi còn chưa cùng mọi người ly khai? Ngươi chui vào trong sơn động từ lúc nào vậy?

- Ly khai? Đi chỗ nào?

Nhạc Minh Tùng sờ sờ râu ria um tùm trên mặt, mang theo thần sắc đắc ý, cười nói:

- Ta vẫn luôn một mực bế quan luyện chế một kiện bảo bối, ngày hôm nay rốt cuộc cũng luyện chế thành công, cho nên mới thuận lợi xuất quan!

- May mắn ngươi xuất quan kịp thời, nếu chờ tới ngày mai ngươi mới xuất quan, e rằng ngươi cũng không tìm thấy người nào trong U Linh sơn trang nữa rồi.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên có chút tò mò, hỏi:

- Đúng rồi! Ngươi đến cùng là đã luyện chế bảo bối gì vậy?

Ninh Tiểu Xuyên biết rõ, Nhạc Minh Tùng chính là một đại cao thủ luyện chế Huyền khí, tiện tay liền có thể luyện chế ra một kiện Huyền khí Thất phẩm, trình độ luyện chế Huyền khí hoàn toàn vượt qua rất nhiều Đại Luyện Shí Sư bình thường, tuyệt đối là một nhân vật thần bí, không phải hèn mọn bỉ ổi giống như những gì hắn thể hiện ngoài mặt.

- Đến cùng là vật gì, lại đáng giá cho hắn phải bế quan luyện chế? Chẳng lẽ là Huyền khí Cửu phẩm?

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên có chút mong đợi.

- Hắc hắc… Cái này chính là đồ tốt a! Tại Ngọc Lam Đế quốc các ngươi, đoán chừng còn chưa có loại thứ tốt này!

Nhạc Minh Tùng huýt sáo một tiếng, trong sơn động tối om chợt bay ra một bóng đen cực lớn, cao chừng mười hai thước.

Thân thể của nó cũng không biết nặng nề đến cỡ nào, sau khi rơi xuống đất, hai chân giẫm cho đất đá vỡ vụn, chân đâm sâu vào lòng đất tới cả thước.

Thân thể Ninh Tiểu Xuyên cũng phải khẽ lung lay một cái, liền chăm chú nhìn sang.

Đây là một cái khung xương màu đen cực lớn, trên mỗi một khối xương cốt đều bao phủ đầy phù văn kỳ quái, lưu động quang mang kim chúc sáng bóng, tạo thành một loại cảm giác lực lượng cường hãn.

- Đây là… Thôi Thao?

Ninh Tiểu Xuyên nghi hoặc nói.

Nhạc Minh Tùng lắc đầu, cười nói:

- Thôi Thao chỉ là đem khung xương này luyện tiến vào trong thân thể của mình, gia tăng lên lực lượng của mình mà thôi! Nếu như ta đoán không sai, chủ nhân trước đây của cỗ khung xương là một nhân vật tương đối cường đại, ít nhất cũng có tu vi Thiên Nhân Cảnh. Ngươi phải biết rằng, Hắc Cốt Cự Nhân Tộc cường đại nhất chính là xương cốt của bọn họ, tại thời điểm tu luyện võ đạo, đều đem một thân võ đạo nguyên khí dung nhập vào trong xương cốt, khiến cho xương cốt cường đại dị thường! Quả thật chính là bảo tài luyện khí!

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Nói cả buổi, ngươi rốt cuộc đã đem nó luyện chế thành cái gì vậy?

- Huyền Thạch Nhân Ngẫu!

Trên mặt Nhạc Minh Tùng tràn đầy dáng tươi cười, nói:

- Cho ta một khối Huyền thạch Thượng phẩm!

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên cũng hết sức tò mò:

- Huyền Thạch Nhân Ngẫu đến cùng là vật gì?

Vì vậy, hắn liền lấy ra một khối Huyền thạch Thượng phẩm hào quang sáng chói to cỡ nắm tay, đưa cho Nhạc Minh Tùng, muốn xem xem cỗ khô lâu này có thể phát sinh biến hóa gì?

Nhạc Minh Tùng đem Huyền thạch Thượng phẩm màu trắng này bỏ vào trong một lỗ khảm trên ngực khung xương màu đen. Một vòng trận vân màu đen xoay tròn, Huyền thạch Thượng phẩm chậm rãi hòa tan, hóa thành một cái một đoàn hỏa diễm bạch sắc.

Hỏa diễm bạch sắc giống như là một trái tim do hỏa diễm ngưng tụ thành, lơ lửng tại vị trí lồng ngực bộ xương.

Kinh mạch trong bộ xương tràn ngập huyền khí, bắt đầu nhanh chóng vận chuyển.

Trong hốc mắt trên đầu lâu bộ xương chợt xuất hiện hai luồng hỏa diễm bạch sắc, trong miệng phát ra thanh âm lách cách, quay đầu nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên.

Hai tay Nhạc Minh Tùng kết xuất ấn pháp, trong miệng đọc một câu chú ngữ kỳ quái, đánh vào trong thân thể khô lâu:

- Lên!

Ầm...

Một cỗ khí tức cường hãn không gì sánh được từ trong thân thể khô lâu bạo phát ra, trên hai cánh tay bộ xương toát ra ô quang chói mắt.

Cốt chân màu đen đạp mạnh một cái, đột nhiên lao ra, thân thể như thiểm điện đánh ra một đạo đại chưởng ấn.

Đối diện chưởng ấn đánh tới, Ninh Tiểu Xuyên một chút cũng không kinh hoảng, nguyên khí trong cơ thể cũng dâng trào lên. Hắn cũng muốn nhìn xem cỗ khô lâu này đến cùng mạnh đến cỡ nào?

Thần thông thiểm điện trong cánh tay Ninh Tiểu Xuyên bạo phát ra, hơn mười đạo thiểm điện tử sắc đem cánh tay bao phủ lại, một chưởng nghênh đón.

Phành...

Thiểm điện bao phủ cánh tay Ninh Tiểu Xuyên không ngờ lại bị lực lượng cường đại của khô lâu đánh nát, cốt chưởng màu đen rắn rắn chắc chắc oanh kích lên lòng bàn tay Ninh Tiểu Xuyên.

Một cỗ lực lượng khổng lồ theo cánh tay tuôn trào qua, chấn cho huyết khí trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên chấn động, thân thể trực tiếp bị đánh bay về phía sau.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên kinh hãi, võ đạo nguyên khí trong cơ thể phóng ra, ổn định lại thân thể, vội vàng ở trên không trung xoay người một cái, rơi xuống mặt đất.

Nhưng mà, còn không đợi Ninh Tiểu Xuyên kịp đứng vững gót chân, khô lâu màu đen đã lại đánh ra một quyền, trực tiếp đánh lên trước ngực Ninh Tiểu Xuyên.

Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên trầm xuống. Chẳng lẽ chính mình ngay cả một cỗ khôi lỗi cũng đánh không lại sao?

- Vạn Kiếm Hóa Vũ!

Hơn mười cây xương sườn trước ngực Ninh Tiểu Xuyên đều phát ra quang mang lóng lánh, bên trong xương cốt bay ra trên trăm đạo kiếm khí. Trong đó còn có bốn chuôi chiến kiếm cường đại.

Bốn thanh chiến kiếm tạo thành một tòa Kiếm trận cỡ nhỏ, oanh kích lên thân thể khô lâu màu đen.

Một chiêu Cụ Tượng Thần Thông này thi triển ra, cho dù là Võ giả Địa Tôn cảnh tầng thứ chín cũng không dám đón đỡ, chỉ có thể tránh đi phong mang.

Nhưng mà, bốn thanh chiến kiếm chém lên trên thân thể khô lâu màu đen, chỉ phát ra thanh âm kim chúc va chạm, vậy mà cơ hồ chỉ bức lui nó về phía sau một bước.

Phành phành phành...

Chiến kiếm bổ lên trên người của nó, cũng chỉ toát ra vô số tia lửa, lưu lại một đạo vết kiếm nhàn nhạt, căn bản không có chính thức kích thương được nó chút nào.

Khô lâu phát ra một tiếng thét dài, lộ ra hai hàm răng màu đen, diện mục dữ tợn, hiển nhiên là đã bị Ninh Tiểu Xuyên chọc giận.

Lực lượng trên thân nó không ngừng gia tăng lên. Lồng ngực, yết hầu, đầu cốt đều biến thành màu đỏ thẫm, trong miệng thai nghén ra hỏa diễm cực nóng, muốn phun ra một mảnh hỏa diễm công kích.

- Đủ rồi! Dừng lại! Thu cho ta!

Nhạc Minh Tùng kêu lên.

Ngay khi thanh âm Nhạc Minh Tùng vừa dứt, trong miệng khô lâu khẽ hít nhẹ một cái, đem hỏa diễm đã phun ra một nửa nuốt trở lại trong cơ thể.

Khô lâu cao mười hai thước liền biến thành giống như một cỗ tử vật, đứng yên không nhúc nhích.

Ninh Tiểu Xuyên cũng thu hồi bốn thanh chiến kiếm vào trong cơ thể, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm khô lâu màu đen cực lớn. Trong lòng thì lại phỏng đoán, nếu như bộ xương khô này thật sự phun ra hỏa diễm, chính mình có thể tiếp được hay không?

- Hắc hắc… Ninh huynh, cảm thấy sức chiến đấu của Huyền Thạch Nhân Ngẫu này như thế nào?

Nhạc Minh Tùng cười cười, hỏi.

Ninh Tiểu Xuyên trầm tư một lát, nói:

- Vừa rồi, nó cũng không phải đã bạo phát ra toàn bộ lực lượng phải không?

Nhạc Minh Tùng khẽ gật đầu, nói:

- Nhãn lực Ninh huynh quả nhiên không phải thường nhân có thể so sánh được! Vừa rồi quả thật Huyền Thạch Nhân Ngẫu còn chưa có thi triển ra toàn bộ lực lượng! Cũng chỉ có một nửa lực công kích cường đại nhất mà thôi!

- Chỉ thi triển ra một nửa lực công kích?

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên có chút kinh hãi.

Một cỗ khô lâu mà thôi, lực công kích không ngờ lại cường đại như vậy.

Hơn nữa, chỗ cường đại chính thức của cỗ Huyền Thạch Nhân Ngẫu này cũng không phải là lực công kích, mà là lực phòng ngự!

Dựa vào lực phòng ngự cứng rắn không thể phá của nó, chỉ sợ một ít Võ giả lĩnh ngộ đến cảnh giới Thiên Thê cũng chưa hẳn là đối thủ của nó.

Loại đồ vật này, nếu như đặt trong một Tông môn bình thường, chính là trấn tông chi bảo a!

Con mắt Nhạc Minh Tùng chớp chớp, cũng không biết trong lòng đang đánh chủ ý gì, cười nói:

- Nếu như Ninh huynh có hứng thú, ta cũng có thể bán cho ngươi a!

Ninh Tiểu Xuyên quả thật có chút tâm động, nhưng lại như cũ bất động thanh sắc, nói:

- Nhạc huynh nói cái giá đi!

- Nếu như Ninh huynh dùng toàn bộ nội dung còn lại của Kỳ Môn Khí Điển đến trao đổi, cỗ Huyền Thạch Nhân Ngẫu này liền thuộc về Ninh huynh rồi!

Nhạc Minh Tùng nói.

Ninh Tiểu Xuyên mỉm cười lắc đầu, nói:

- Ta và ngươi ước định chính là ngươi trong vòng ba năm giúp ta thành lập một Thánh địa luyện khí lớn nhất Đế quốc Ngọc Lam. Hiện tại, thời gian ba năm còn chưa tới, ta không có khả năng đem nội dung còn lại của Kỳ Môn Khí Điển đều cho ngươi! Về phần giá trị cỗ Huyền Thạch Nhân Ngẫu này, ta xem tối đa cũng chỉ trị giá một trăm quyển Kỳ Môn Khí Điển mà thôi, không có khả năng nhiều hơn nữa!

Thần sắc Nhạc Minh Tùng ngẩn ngơ, vội la lên:

- Ngươi như thế nào lại giống như ăn cướp vậy? Hiện tại Đế quốc Ngọc Lam đã lâm vào chiến loạn, Hoàng thành bất cứ lúc nào cũng có thể bị công phá, sau này còn Ngọc Lam Đế quốc nữa hay không đều rất khó nói! Như vậy làm sao thành lập Thần Kiếm Cung đây? Cái này cũng không phải là ta không muốn giúp ngươi thành lập Thần Kiếm Cung, mà là thiên tai nhân họa a! Thiên tai a! Nhân họa a! Chuyện không liên quan đến ta a!

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Thiên tai nhân họa thuộc về nhân tố không thể đối kháng, cái này cũng đã nói rõ cơ duyên của ngươi còn chưa tới, duyên phận cùng Kỳ Môn Khí Điển còn chưa đủ! Dù sao cũng chỉ một câu, cỗ Huyền Thạch Nhân Ngẫu này, ta tối đa có thể ra giá một trăm quyển Kỳ Môn Khí Điển mà thôi! Ngươi nguyện ý bán, thì ta nguyện ý mua, không muốn coi như chưa nói!

Thủ đoạn luyện khí của Nhạc Minh Tùng cao thâm khó dò, tuyệt đối không phải một nhân vật đơn giản, Ninh Tiểu Xuyên tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha hắn.

Nhạc Minh Tùng cắn chặt răng, nói:

- Được rồi! Xem như ngươi lợi hại! Chẳng qua lực lượng Huyền Thạch Nhân Ngẫu còn xa không chỉ đơn giản như hiện tại biểu hiện ra vậy đâu. Nếu như ngươi có thể tìm được một khối Huyền thạch Địa phẩm làm nguyên thạch năng lượng của Huyền Thạch Nhân Ngẫu. Nó liền có khả năng bộc phát ra lực lượng đủ để chống lại cường giả Thiên Nhân Cảnh!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi