THẦN MA THIÊN TÔN

Tin tức Ninh Tiểu Xuyên và Tử Hàm Yên ẩn thân ở nơi này, tất nhiên là do Yến Minh Châu âm thầm thông tri cho Lôi tộc và Tư Đồ tộc.

Nàng muốn mượn nhờ lực lượng của hai đại tộc này, diệt trừ Ninh Tiểu Xuyên.

Yến Thủy Nhất nhìn vào chiến trường xa xa, nói:

- Minh Châu, Ninh Tiểu Xuyên không phải là người mà ngươi có thể đối phó, nếu ngươi vẫn không từ bỏ báo thù, sẽ thật sự chọc giận hắn ta, đến lúc đó, e rằng sẽ dẫn tới đại họa cho Yến tộc.

- Không, chỉ là một Võ giả Thiên Thê cảnh trẻ tuổi mà thôi, chẳng lẽ lại có thể uy hiếp được Yến tộc?

Yến Minh Châu thập phần không cam lòng, nếu như không giết chết Ninh Tiểu Xuyên, tu vi Võ Đạo của nàng nhất định không thể tiến bộ, Ninh Tiểu Xuyên cũng sẽ trở thành tâm bệnh của nàng.

Yến Thủy Nhất nói:

- Thiên tài như Ninh Tiểu Xuyên, tương lai rất có khả năng sẽ bước vào Thiên Nhân cảnh. Một khi hắn bước vào Thiên Nhân cảnh, cũng chính là lúc Yến tộc đại họa lâm đầu.

Yến Thủy Nhất mất không tới 40 năm đã bước vào cảnh giới Ngũ Bộ Thiên Thê, chính là kỳ tài bất thế của Yến tộc, nhãn lực rất cao, Yến Minh Châu tất nhiên không thể so sánh được.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên cho tới bây giờ, thời gian còn chưa tới một năm, thế nhưng, tốc độ phát triển của Ninh Tiểu Xuyên lại nhanh tới kinh người, khiến cho Yến Thủy Nhất cảm thấy rung động sâu sắc.

Bây giờ, cho dù nàng đích thân ra tay, cũng không nắm chắc có thể đánh chết được Ninh Tiểu Xuyên.

Sự cường đại của Ninh Tiểu Xuyên khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi, cho nên, nàng mới nhiều lần cảnh báo Yến Minh Châu, không được đối địch với Ninh Tiểu Xuyên. Cho dù Yến Minh Châu thật sự muốn trả thù Ninh Tiểu Xuyên, nàng cũng chỉ có thể khuyên Yến Minh Châu không được tự mình ra tay, chính là vì sợ lửa giận của Ninh Tiểu Xuyên sẽ lan lên người của Yến tộc.

- Cô cô, ta không cam lòng…

Yến Minh Châu cắn chặt môi, nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên ở đằng xa.

Từ nhỏ, nàng đã được xem là viên Minh Châu trên tay, được tất cả mọi người cưng chiều, thế nhưng, nàng lại chịu nhục trong tay Ninh Tiểu Xuyên, nàng tất nhiên muốn Ninh Tiểu Xuyên phải trả giá thật đắt.

Yến Thủy Nhất nói:

- Không cam lòng cũng vô dụng, đêm nay có nhiều cường giả như vậy đến đây, vậy mà vẫn không thể chế trụ được Ninh Tiểu Xuyên. Nếu ngươi tiếp tục đối phó với hắn, e rằng sẽ chẳng khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chịu diệt vong.

- Được, nếu như đêm nay Ninh Tiểu Xuyên có thể trốn thoát, ta sẽ theo cô cô đến Thiên Đế Sơn, sẽ không tìm hắn báo thù nữa.

Yến Minh Châu nói.

Yến Thủy Nhất khẽ gật đầu, nói:

- Ngươi có thể nghĩ như vậy thì không còn gì tốt hơn, với thiên tư của ngươi, chưa chắc đã không có cơ hội trở thành môn nhân của Thiên Đế Sơn, đợi khi tu vi Võ Đạo của ngươi tăng lên, nói không chừng ngươi sẽ có cơ hội giết chết Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên cầm theo Ma kiếm, đứng trong trang viên hoang vu, ánh mắt bễ nghễ tứ phương, trầm giọng hô lên:

- Lôi tộc, Tư Đồ tộc, còn bao nhiêu cường giả thì ra chiến một trận đi, vừa vặn có thể giúp kiếm trong tay ta uống no một bụng máu tươi.

Lúc này, chiến ý trên người Ninh Tiểu Xuyên cuộn trào, máu trong cơ thể sôi sục, tựa như muốn từ trong chiến đấu mà đột phá cảnh giới.

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi quá cuồng ngạo rồi.

Một lão giả tóc bạc da điểm đồi mồi từ trong màn đêm đi ra, trong tay cầm một thanh quải trượng Tử Mộc, mỗi một bước đi, đều có cỏ non xanh mướt mọc trên dấu chân của hắn.

Mặc dù hắn đã già, nhưng tinh thần vẫn sung mãn, không hề có chút cảm giác tuổi già sức yếu nào.

- Ngươi là người của tộc nào?

Ninh Tiểu Xuyên hỏi.

Lão giả lắc đầu, nói:

- Lão hủ tên là Phượng Mộc Ông. Không phải người của Tư Đồ tộc, cũng không phải người của Lôi tộc, chẳng qua nghe nói trong tay ngươi có một kiện Huyền Khí cửu phẩm, trong lòng động tham niệm, rất muốn đoạt lấy kiện Huyền Khí cửu phẩm kia.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Thì ra là vậy, tốt nhất ngươi nên chặn đứng tham niệm trong lòng, cũng tránh cho lát nữa sẽ mất mạng.

Phượng Mộc Ông cười nói:

- Chỉ dựa vào một mình lão hủ, quả thật không nắm chắc có thể chế trụ được ngươi, nhất định phải tìm người liên thủ mới được. Tư Đồ Nam Liệt, con của ngươi bị người khác làm thịt. Cỗ hận khí này, ngươi có thể nuốt trôi được không?

- Tư Đồ Nam Liệt cũng tới?

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên có chút ngạc nhiên.

Tư Đồ Nam Liệt chính là Tộc Vương hiện nay của Tư Đồ tộc, cũng là phụ thân của Tư Đồ Liên.

Đây chính là bá chủ Cửu Việt Cương, bình thường rất ít khi lộ diện, chưởng quản một cái đại tộc đỉnh cấp, có thể điều động vô số tài nguyên, một cái dậm chân có thể khiến toàn bộ Cửu Việt Cương đều rung chuyển.

Tư Đồ Nam Liệt ngồi trên một chiếc xe ngựa hoa lệ, từ trên đường lớn chậm rãi đi ra.

Mặc dù chỉ ngồi trong xe, nhưng khí tức cường hoành mà hắn tản mát ra, vẫn khiến người khác cảm thấy như có một vầng thái dương bao trùm cỗ xe. Một khi hắn bước ra khỏi xe, nhất định sẽ bộc phát lực lượng mang tính hủy diệt.

Đằng sau xe ngựa, có hơn một trăm cường giả Võ Đạo lưng mang cung tiễn.

Mỗi một cây cung đều giống như Long cốt. Mỗi một mũi tên, đều giống như trường thương.

Chính là “Lôi Vân tiễn đội” của Lôi tộc.

Rất hiển nhiên, Tư Đồ tộc và Lôi tộc vì đối phó với Ninh Tiểu Xuyên, đã liên hợp lại.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không hề sợ hãi, nói:

- Không ngờ vì đối phó với một kẻ vô danh như ta mà ngay cả Tộc Vương của Tư Đồ tộc cũng đích thân giá lâm.

Bên trong chiếc xe ngựa truyền ra thanh âm trầm bổng, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi đã đưa tộc huynh của ta đi đâu rồi?

- Tư Đồ Nam Liệt, ngươi cũng không cần vu khống nữa, ta nào có bản lĩnh mang huynh trưởng của Tộc Vương Tư Đồ tộc đi? Ta thấy vị huynh trưởng đó của ngươi, nói không chừng đã chết trong tay ngươi rồi.

Ninh Tiểu Xuyên cười lạnh lùng, đáp.

Huynh trưởng của Tư Đồ Nam Liệt, tất nhiên chính là Tộc Vương tiền nhiệm của Tư Đồ tộc, cũng là gia gia của Tư Đồ Cảnh.

Tư Đồ Cảnh bị Tư Đồ tộc bố trí mai phục bắt giam, nhưng gia gia của hắn thì có lẽ đã đào tẩu trước, bằng không thì Tư Đồ Nam Liệt tuyệt đối sẽ không đích thân chạy tới đây đối phó với Ninh Tiểu Xuyên.

Trong mắt Tư Đồ Nam Liệt, Ninh Tiểu Xuyên chỉ là hạng tôm tép nhãi nhép, chính thức có thể uy hiếp được hắn là người có địa vị Tộc Vương, cũng là vị huynh trưởng không rõ tung tích của hắn.

Hắn hoài nghi rằng, vị huynh trưởng kia đã bị Ninh Tiểu Xuyên mang đi rồi.

Tư Đồ Nam Liệt hừ lạnh một tiếng, nói:

- Quan hệ giữa ta và huynh trưởng của ta rất tốt, một tên ngoại nhân như ngươi há có thể biết được. Ngược lại, ngươi lại châm ngòi tên tiểu tạp chủng Tư Đồ Cảnh kia, muốn khống chế Tư Đồ tộc. Lòng muông dạ thú như vậy, tội đáng giết!

Ninh Tiểu Xuyên cười lớn, nói:

- Xem ra, người có thực quyền đều là cao thủ đổi trắng thay đen a. Cho dù Tư Đồ Cảnh khống chế Tư Đồ tộc thì cũng là chuyện hiển nhiên thôi, chẳng lẽ trong Tư Đồ tộc còn có hậu bối trẻ tuổi nào ưu tú hơn hắn?

Tư Đồ Nam Liệt nói:

- Ưu tú thì đã sao? Cuối cùng cũng biến thành chó săn của Thanh Tước Vương, nếu như để hắn khống chế Tư Đồ tộc, vậy chẳng phải toàn bộ Tư Đồ tộc sẽ trở thành phụ thuộc của Thanh Tước Vương ư? Võ giả nhân loại chúng ta đều lòng mang nhiệt huyết, há có thể để cho một Yêu thú nô dịch?

Bốp bốp…

Ninh Tiểu Xuyên vỗ tay, nói:

- Nói hay lắm, nếu như Tộc Vương của Tư Đồ tộc đã là một nam tử có cốt khí như vậy, xin hãy đối phó với Ma Liêu Điện trước. Không cần Tộc Vương Tư Đồ Nam Liệt ngươi thật sự công chiếm Ma Liêu Điện, chỉ cần ngươi dám đập phá cửa lớn của Ma Liêu Điện, ta sẽ lập tức tự trói hai tay, mặc cho ngươi xử trí.

Lúc Ninh Tiểu Xuyên nói ra ba chữ “Ma Liêu Điện”, Tư Đồ Nam Liệt lập tức trầm mặc.

- Ha ha, Tư Đồ Nam Liệt chẳng qua chỉ muốn tìm cớ để đối phó với cháu trai của mình, ngươi tội gì phải vạch trần hắn, làm vậy cũng khiến cho hắn quá xấu hổ rồi.

Một thân ảnh yểu màu trắng điệu từ trong bầu trời đêm phóng ra, vừa lóe lên một cái đã hạ xuống đỉnh phòng ốc sau lưng Ninh Tiểu Xuyên.

Thân hình của người này nhỏ nhắn lanh lợi, mái tóc dài từ đỉnh đầu rủ xuống tận eo, hai cái đuôi trắng thò ra dưới váy, nhẹ nhàng lay động, trắng tuyết không có một sợi lông màu lẫn vào.

Trong trời đêm rét lạnh, bộ y phục hồng phấn trên người nàng bị thổi bay, lộ ra đôi chân thon dài nhỏ gọn, cặp đùi mượt mà không có chút thịt thừa, hoàn mỹ không chút tỳ vết.

Nàng không mang giầy mà đi chân trần, đứng trên nóc nhà, quả thực giống như một tiểu yêu tinh đứng trong bầu trời đêm.

- Đát Nguyệt công chúa.

Ninh Tiểu Xuyên liếc nhìn về phía sau, trong lòng cuối cùng cũng sinh ra một tia áp lực.

Bất luận là Phượng Mộc Ông hay là Tư Đồ Nam Liệt, Ninh Tiểu Xuyên đều không e ngại bọn họ, cho dù thật sự chiến không lại thì hắn vẫn nắm chắc có thể đào tẩu.

Thế nhưng, sự cường đại của Đát Nguyệt công chúa, Ninh Tiểu Xuyên đã được chứng kiến.

Nếu như nàng thi triển ra Huyền Khí cửu phẩm, cho dù cùng chiến đấu với ba, bốn vị cường giả Ngũ Bộ Thiên Thê, cũng chưa chắc đã bại.

Hành lông mi dài cong vút của Đát Nguyệt công chúa khẽ nhếch lên, lộ ra đôi mắt to tròn câu hồn, không ngừng nhấp nháy, cười nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, thấy bổn công chúa giá lâm, phải chăng cảm thấy áp lực cũng tăng lên gấp bội?

Ninh Tiểu Xuyên bình tĩnh nói:

- Cường giả như công chúa điện hạ, bất kể là người nào gặp phải, cũng đều sẽ cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội. Ta ngược lại rất hiếu kỳ, công chúa điện hạ rốt cuộc muốn Huyền Khí cửu phẩm trên người ta, hay là muốn kiểm tra xem trên người ta có thông linh kỳ dược không?

Huyền Khí cửu phẩm cũng không phải càng nhiều thì càng tốt, chỉ cần có thể nắm giữ một kiện Huyền Khí cửu phẩm phù hợp thì đã có thể phát huy chiến lực của bản thân đạt đến trạng thái tốt nhất.

Trong tay Đát Nguyệt công chúa đã có một kiện Huyền Khí cửu phẩm, cho nên, có lẽ cái mà nàng quan tâm hơn, chính là thông linh kỳ dược.

Bởi vì thông linh kỳ dược có thể trợ giúp nàng trùng kích Thiên Nhân cảnh.

Đát Nguyệt công chúa cười yêu mị, nói:

- Nếu như ta nói ta càng cảm thấy hứng thú với ngươi hơn thì sao? Mẹ ta nói, ngươi chính là đẳng cấp thiên phú vạn năm khó gặp, bổn công chúa rất muốn thử xem thiên phú của ngươi rốt cuộc có cao như vậy hay không? Nếu ngươi thật sự là đẳng cấp thiên phú vạn năm khó gặp, bổn công chúa quả thật rất muốn sinh cho ngươi một tiểu hồ nữ.

- Ninh Tiểu Xuyên, đừng để bị nàng ta mê hoặc.

Tử Hàm Yên có chút khẩn trương.

Ninh Tiểu Xuyên thối lui đến bên cạnh Tử Hàm Yên, bắt lấy cánh tay của nàng, đem nguyên khí trong cơ thể vận chuyển, sau đó hóa thành một đạo lưu quang bảy màu, phóng vào trong bóng đêm.

Vốn dĩ Ninh Tiểu Xuyên định mượn chiến đấu để trùng kích cảnh giới. Thế nhưng, không ngờ cường giả như Tư Đồ Nam Liệt và Đát Nguyệt công chúa đều đích thân giá lâm, nếu tiếp tục tử chiến, cho dù đột phá cảnh giới đến Tam Bộ Thiên Thê, e rằng cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Thân hình Ninh Tiểu Xuyên nhoáng lên bảy lần, mỗi lần dịch chuyển đều xa hơn mười trượng, sau bảy lần dịch chuyển, hắn đã bay xa hơn trăm trượng.

Sau khi hắn thoát khỏi vòng vây của ba đại cao thủ, trên lưng lập tức mở ra một đôi quang dực cực lớn, bay thẳng lên trời.

- Hừ, còn muốn trốn?

Trên gương mặt già nua của Phượng Mộc Ông lộ ra một nụ cười mỉm, quải trượng Tử Mộc trong tay điểm thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Vụt...

Đỉnh Tử Mộc trưởng mọc ra từng cái chồi non, hóa thành mấy chục cái dây leo màu xanh, chỉ trong nháy mắt thì bầu trời đã bị dây leo này bao phủ.

Trong đó, dây leo dài nhất đạt tới hơn ngàn mét, thô to như thùng nước, đồng thời còn phân liệt thành mấy chục cái dây leo thô to bằng cái bát, quấn về phía hai người Ninh Tiểu Xuyên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi