THẦN MA THIÊN TÔN

Trong phủ đệ của Tư Đồ tộc, truyền ra một luồng nguyên khí chấn động cường đại.

Tâm thần của Ninh Tiểu Xuyên cảm giác được luồng chấn động này, liền ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào sâu trong phủ đệ của Tư Đồ tộc, liền nhìn thấy một cái hư ảnh màu trắng bay lên, ngưng tụ thành hư ảnh hình người.

Hư ảnh hình người này bộc phát khí thế cường đại, khiến cho người khác gặp phải áp lực cực lớn, hít thở không thông, đột nhiên lên tiếng:

- Bắc Lăng, xem ra ngươi đã đột phá đến Thiên Nhân cảnh rồi, quả thật là chuyện vui của Tư Đồ tộc ta. Nếu như thương thế của ngươi đã khỏi hẳn, vậy thì tiếp tục đảm nhiệm vị trí Tộc Vương Tư Đồ tộc đi.

Dám gọi thẳng tục danh của Tư Đồ Tộc Vương, xem ra là vị lão tổ tông của Tư Đồ tộc đã đích thân ra mặt rồi.

Ngay cả lão tổ tông của Tư Đồ tộc cũng tự mình lên tiếng, còn người nào dám không phục nữa?

Tư Đồ Tộc Vương lại lần nữa quay trở về Tư Đồ tộc, không hề thanh tẩy đẫm máu, chỉ xử tử mấy kẻ thân cận nhất bên cạnh Tư Đồ Nam Liệt. Rất hiển nhiên, Tư Đồ Tộc Vương cũng không muốn làm hao tổn nguyên khí của Tư Đồ tộc, muốn giải quyết bằng phương pháp chuyện lớn hóa nhỏ.

Tư Đồ Cảnh tất nhiên cũng được phóng thích khỏi nhà tù, chỉ thay đổi một bộ y phục đơn giản, liền chạy tới tìm mọi người, cười nói:

- Đại sư, Ninh huynh, Thiền Thừ huynh, đa tạ các ngươi đã chữa trị cho gia gia, nếu không phải có các ngươi xuất thủ tương trợ, e rằng ta và gia gia đều đã chết trong tay Tư Đồ Nam Liệt rồi.

Đàn Càn hòa thượng đưa mắt nhìn sau lưng Tư Đồ Cảnh, nhìn cả buổi mới mở miệng nói:

- A Di Đà Phật, Tư Đồ thí chủ, gia gia của ngươi hứa hẹn sẽ dùng Huyền thạch để đáp tạ chúng ta, ngươi có biết chuyện này không?

Đại hòa thượng ngược lại không hề khách khí, không ngờ chủ động yêu cầu Huyền thạch, quả thật da mặt dày như tường thành.

Tư Đồ Cảnh bật cười, lập tức sai người mang Huyền thạch tới, khoảng chừng hai rương lớn.

Tư Đồ Cảnh mở hai rương lớn ra, hào quang Huyền thạch bạo phóng, đủ mọi màu sắc, Huyền Khí nồng đậm. Chỗ Huyền thạch này gồm Huyền thạch thượng phẩm, Huyền thạch trung phẩm, hào quang sáng chói giống như tinh quang, chiếu rọi đến mức người khác không mở mắt nổi.

- 800 vạn Huyền thạch, này, gia gia nói là dâng tiền hương khói cho Phật môn.

Tư Đồ Cảnh nói.

Một thiếu nữ mặc áo trắng bưng một khay phỉ thúy tới, đứng bên cạnh Tư Đồ Cảnh.

Tư Đồ Cảnh mở cái khay phỉ thúy ra, bên trong có tám viên Huyền thạch địa phẩm, mỗi một viên đều có kích thước đạt tiêu chuẩn, phát tán Huyền Khí nồng đậm, giống như muốn biến không khí thành trạng thái dịch.

- Ninh huynh, ta biết ngươi cần Huyền thạch địa phẩm, 8 viên Huyền thạch địa phẩm này tặng cho ngươi. Đa tạ.

Tư Đồ Cảnh ra hiệu với thiếu nữ trẻ tuổi, thiếu nữ trẻ tuổi liền đưa 8 viên Huyền thạch địa phẩm tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên.

Huyền thạch địa phẩm dù sao cũng rất trân quý, có thể lấy ra 8 viên, cũng đủ chứng tỏ thành ý rất lớn rồi.

Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên sẽ không khách khí, liền thu nhận 8 viên Huyền thạch địa phẩm này.

- A Di Đà Phật, tại sao lại đưa cho Ninh thí chủ Huyền thạch địa phẩm, lại đưa cho lão nạp Huyền thạch bình thường? Thực ra, việc cứu chữa Tư Đồ Tộc Vương, lão nạp xuất lực lớn nhất.

Đàn Càn hòa thượng có chút không cam lòng, mặt dày đi tới chỗ Tư Đồ Cảnh, muốn cò kè mặc cả.

Tư Đồ Cảnh nói:

- Đại sư, ngươi cần tiền hương khói, cũng không nhất thiết phải là Huyền thạch địa phẩm a. Ngươi dùng một viên Huyền thạch địa phẩm lừa gạt 500 vạn Huyền thạch từ chỗ Ninh huynh, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục lừa gạt Ninh huynh?

- A Di Đà Phật, lão nạp tất nhiên không phải loại người thô tục như vậy, Huyền thạch bình thường thì Huyền thạch bình thường vậy. Đồ nhi, mau thu Huyền thạch lại cho vi sư.

Đàn Càn hòa thượng cũng biết rằng, dù có Huyền thạch địa phẩm thì cũng không thể bán giá cao cho Ninh Tiểu Xuyên nữa, cho nên cũng không tiếp tục cò kè mặc cả với Tư Đồ Cảnh.

Thiền Thừ thu hồi hai rương Huyền thạch, sau đó vỗ vai Tư Đồ Cảnh, nói:

- Tư Đồ huynh đệ, gia gia của ngươi đạt tới Thiên Nhân cảnh, chắc chắn sẽ không tiếp tục đảm nhiệm vị trí Tộc Vương Tư Đồ tộc nữa đâu, có lẽ không bao lâu nữa, ngươi sẽ trở thành Tộc Vương tân nhiệm của Tư Đồ tộc rồi.

Sau khi Võ giả đạt tới Thiên Nhân cảnh, gần như sẽ không còn để ý đến tranh đấu lợi ích trong tộc nữa, mà bắt đầu dốc lòng tu luyện. Gia gia của Tư Đồ Cảnh sau khi khống chế tốt cục diện của Tư Đồ tộc, tám chín phần mười sẽ chuyển giao vị trí lại cho Tư Đồ Cảnh.

Tư Đồ Cảnh lắc đầu, nói:

- Chuyện này, lúc trước gia gia đã đề cập với ta, thế nhưng, ta sẽ không tiếp quản Tư Đồ tộc đâu. Ta dự định sẽ đến Thiên Đế Sơn một chuyến, tham gia “Thiên Môn khảo thí”. Nếu như có thể vượt qua Thiên Môn, trở thành đệ tử nội môn của Thiên Đế Sơn, tương lai thành tựu Võ Đạo mới có thể tiến xa hơn.

- Thiên Môn khảo thí?

Ninh Tiểu Xuyên và Thiền Thừ đều lộ vẻ kinh ngạc.

- Cứ cách trăm năm, Thiên Đế Sơn lại cử hành sát hạch Thiên Môn, toàn bộ Bắc Cương sẽ tuyển chọn đệ tử có thiên phú xuất chúng. Nếu như có thể thông qua sát hạch là có thể trở thành đệ tử nội môn của Thiên Đế Sơn, như vậy thì muốn đạt tới Thiên Nhân cảnh cũng nắm chắc trong tầm tay. Chín đại Tộc Vương đều đã thu được Chuẩn Khảo lệnh tham gia khảo thí Thiên Môn, mỗi một tộc chỉ có hai danh ngạch mà thôi.

Tư Đồ Cảnh lại nói:

- Chẳng qua, có thể đạt được hai cái danh ngạch cũng đã không tệ rồi, dù sao thì Thiên Đế Sơn chủ yếu là tuyển chọn đệ tử Đạo môn, rất ít tuyển chọn đệ tử tu võ. Ta đoán rằng, danh ngạch của bốn đại Đạo quán, nhất định nhiều hơn chín đại tộc chúng ta.

Được Tư Đồ Cảnh giải thích, Ninh Tiểu Xuyên cũng đại khái hiểu được ý tứ của “Thiên Môn khảo thí”.

Chính là Thiên Đế Sơn tuyển nhận đệ tử bên ngoài.

Đến lúc đó, phàm là thiên tài tuấn kiệt của những văn minh nhân loại do Thiên Đế Sơn quản lý đều sẽ tập trung lại. Tu sĩ của 12 ngũ phẩm văn minh, hơn một ngàn tứ phẩm văn minh và những văn minh cấp thấp không thể thống kê nổi đều tập trung, sẽ chính thức trở thành một hồi phong vân tụ hội.

Ngoại trừ văn minh nhân loại thuộc quyền quản lý của Thiên Đế Sơn ra, tu sĩ của văn minh nhân loại tại Bắc Cương đại địa cũng sẽ tiến đến tham gia khảo hạch. Bởi dù sao thì lãnh địa quản hạt của Thiên Đế Sơn tại Bắc Cương cũng chỉ là một góc nhỏ. Trong Bắc Cương vẫn còn một số hậu đại của Thần Linh thành lập nên đại tộc hoặc là Tông môn đã từng sinh ra Thần Linh, địa vị cũng không kém gì Thiên Đế Sơn.

Đương nhiên, chỉ cần có thể nổi danh trong Thiên Môn khảo thí, là có thể dương danh toàn bộ Bắc Cương rồi.

Thiên Đế Sơn cũng không phát ra Chuẩn Khảo lệnh nhiều lắm, mỗi văn minh đều hạn chế số lượng. Ví dụ như: Cửu Việt Cương thuộc về ngũ phẩm văn minh trung cấp, tổng cộng nhận được không đến 100 cái Chuẩn Khảo lệnh.

Những tứ phẩm văn minh khác, có lẽ toàn bộ nền văn minh cũng chỉ có một, hai cái danh ngạch mà thôi.

Danh ngạch Chuẩn Khảo lệnh, chủ yếu là giao cho những ngũ phẩm văn minh cao cấp dưới sự quản hạt của Thiên Đế Sơn, cũng là đệ tử ngoại môn do Thiên Đế Sơn tự mình bồi dưỡng được.

Số lượng thiên tài của những ngũ phẩm văn minh cao cấp này, tuyệt đối gấp mấy chục lần ngũ phẩm văn minh trung cấp như Cửu Việt Cương, cho dù đạt được hơn một ngàn danh ngạch Chuẩn Khảo lệnh thì cũng không có gì kỳ quái.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều tán tu có thiên phú cường đại cũng muốn gia nhập Thiên Đế Sơn, nhất định sẽ nhân dịp Thiên Môn khảo thí, thể hiện ra thiên phú cường đại, nếu được tiền bối của Thiên Đế Sơn chọn trúng, sẽ trở thành đệ tử nội môn trong Thiên Đế Sơn.

Lúc đám người Ninh Tiểu Xuyên thảo luận về Thiên Môn khảo thí, Tử Hàm Yên cũng không cao hứng nổi, ngược lại ngồi im trong góc, không nói một câu nào.

- Ninh huynh, với thiên tư của ngươi, nếu như tham gia Thiên Môn khảo thí, nhất định danh chấn Bắc Cương, cho dù là hào quang trên người ba vị vương giả và hai vị tiên tử thế hệ trẻ của Thiên Đế Sơn, e rằng bọn họ cũng sẽ bị ngươi đè ép xuống dưới. Đúng rồi, Ninh huynh, tiếp theo ngươi có dự tính gì không? Nếu như muốn tham gia Thiên Môn khảo thí, ta có thể thương lượng với gia gia, đem cái danh ngạch còn thừa của Tư Đồ tộc cho ngươi.

Tư Đồ Cảnh nói.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn về phía Tử Hàm Yên, nói:

- Tử cô nương, ngươi đang suy nghĩ chuyện phụ thân của ngươi ư?

Tư Đồ Cảnh, Thiền Thừ cũng đều nhìn về phía Tử Hàm Yên, bọn họ tất nhiên cũng nhìn ra được Ninh Tiểu Xuyên và Tử Hàm Yên có quan hệ không bình thường, không khỏi liếc nhìn nhau một cái, trên mặt lộ ra nụ cười ngầm hiểu.

Tư Đồ Cảnh nói:

- Tử cô nương, chuyện của ngươi, ta cũng đã nghe nói rồi. Lệnh tôn rơi vào tay tên Nam Cung Vô Nguyệt kia, quả thật là khó xử lý, một khi động thủ với hắn, nhất định sẽ khiến Ma Liêu Điện nổi giận, cho dù Tư Đồ tộc chúng ta muốn giúp ngươi, nhưng cũng hữu tâm vô lực rồi.

Tử Hàm Yên mím môi, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ sâu sắc, nói:

- Ta cũng hiểu rõ chuyện này, ngay cả Tử tộc cũng không dám đắc tội với Ma Liêu Điện, ta làm sao dám hi vọng xa vời Tư Đồ tộc có thể giúp ta. Các ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này, ta sẽ tự mình đi tìm Nam Cung Vô Nguyệt.

- Đừng đừng, nghe ta nói xong đã.

Tư Đồ Cảnh thoáng nhìn qua Ninh Tiểu Xuyên, cười nói:

- Một mình người đi tìm Nam Cung Vô Nguyệt thì chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp hay sao? Mặc dù Tư Đồ tộc không thể chính diện đối kháng với Ma Liêu Điện, thế nhưng, Tư Đồ Cảnh ta lại có thể vì bằng hữu mà không tiếc mạng sống, cho dù xông vào Nam Cung phủ thì cũng có gì đáng sợ?

Thiền Thừ nói:

- Tính luôn cả ta nữa, Ninh huynh đệ, Tử cô nương có tình có nghĩa với ngươi như vậy, ngay cả chúng ta cũng đã bày tỏ thái độ rồi, chẳng lẽ ngươi lại không có gì muốn nói?

Rất hiển nhiên, Thiền Thừ và Tư Đồ Cảnh đều nể mặt Ninh Tiểu Xuyên, cho nên mới đứng ra làm việc nghĩa không chùn bước, cùng muốn xông vào Nam Cung phủ để giải cứu phụ thân của Tử Hàm Yên.

Bây giờ, bọn họ nói ra những lời này, thực ra là muốn tác hợp cho Ninh Tiểu Xuyên và Tử Hàm Yên, để Tử Hàm Yên thiếu nợ Ninh Tiểu Xuyên một cái nhân tình, sau này cũng sẽ không chạy theo nam nhân khác, trong lòng Thiền Thừ chính là nghĩ như vậy.

Ninh Tiểu Xuyên đi tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, dùng ánh mắt tự tin mà kiên định nhìn nàng, nói:

- Yên tâm đi, có chúng ta ở đây, đừng nói là phụ thân ngươi bị giam trong Nam Cung phủ, cho dù bị giam trong Ma Liêu Điện, chúng ta vẫn có thể cứu được ông ta ra ngoài.

- Cảm ơn.

Tử Hàm Yên khẽ cúi đầu, trong lòng cảm động không gì sánh nổi, trong mắt lấp lánh lệ quang, thiếu chút nữa là rơi lệ.

- Hòa thượng, chúng ta phải cùng nhau xông vào Nam Cung phủ, ngươi có đi không?

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Đàn Càn hòa thượng cau mày, vẻ mặt có chút không tình nguyện, nói:

- Tại sao lại đi? Một đám trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, có biết Nam Cung phủ là nơi nào không? Chủ nhân của Nam Cung phủ là Thiên Nhân, còn là Phó điện chủ của Ma Liêu Điện, các ngươi muốn chịu chết thì cũng không nên kéo ta theo cùng. A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai.

- Mặc kệ lão lừa trọc đó, chúng ta đi là đủ rồi, nhất định phải giết cho Nam Cung phủ chó gà không tha. Chẳng qua, ta nhớ hình như 800 vạn Huyền thạch của lão lừa trọc kia vẫn đang ở trên người ta.

Thiền Thừ lẩm bẩm.

Nghe nói như vậy, sắc mặt Đàn Càn hòa thượng liền biến đổi, cuối cùng cũng không bình tĩnh được nữa, liền vội vàng đuổi theo, hô lớn:

- Huyền thạch của ta…

Đàn Càn hòa thượng cuối cùng vẫn đuổi theo bọn hắn, vẻ mặt nhăn như mướp đắng, lải nhải:

- Các ngươi cứ tìm hiểu rõ ràng rồi động thủ cũng không muộn, tuyệt đối không thể đắc tội với Ma Liêu Điện, lỡ như kinh động Liêu đang tu luyện, e rằng toàn bộ Cửu Việt Cương sẽ không yên bình nổi.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Hòa thượng, Phật gia không phải thường nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa Phù Đồ ư? Tạo Phù Đồ cho bản thân, tích thiện tích đức, kiếp sau mới có thể làm người tốt.

- Cứu người? Lão nạp cảm thấy các ngươi đi giết người thì đúng hơn. A Di Đà Phật, lão nạp cố ý độ hóa các ngươi thành Phật, lại bị các ngươi liên lụy thành Ma. Nếu Phật tổ biết được, nhất định sẽ giáng tội mất thôi.

Đàn Càn hòa thượng lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Đoàn người tiến thẳng đến Nam Cung phủ, không lâu sau đã tới bên ngoài Nam Cung phủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi