THẦN MA THIÊN TÔN

- Tiểu Xuyên, ta sẽ truyền Tử Hà kinh cho ngươi.

Tử Hàm Yên nói:

- Tử Hà kinh chính là võ kinh giúp Tử Kim Hoàng Chủ tu luyện thành Thứ Thần. Ở Thiên Đế Sơn mặc dù cũng có một quyển Thần kinh, thế nhưng thường nhân căn bản không có cách nào tu luyện, cho dù có thể may mắn tu luyện thì cũng không có khả năng nhất cử đạt được thần kinh nguyên vẹn.

Ninh Tiểu Xuyên vốn muốn cự tuyệt, dù sao thì hắn cũng đã có Thiên Địa kinh và Diệt Thế kinh, không hề kém hơn Tử Hà kinh chút nào.

Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên không khỏi suy nghĩ, Thiên Địa kinh và Diệt Thế kinh mặc dù cao thâm khó dò, nhưng chỉ có bản thân có thể tu luyện, còn người khác thì không thể tu luyện được.

Nếu như có được Tử Hà kinh, hắn có thể truyền cho Hinh nhi và Thiến Thiến.

Thần kinh là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Tại toàn bộ Bắc Cương này, có lẽ cũng chỉ có vài quyển Thần kinh như vậy mà thôi, Tử Hà kinh chính là một trong số đó, nếu như giao cho các nàng tu luyện, tất nhiên sẽ có chỗ tốt rất lớn đối với các nàng.

- Tốt lắm, ngươi hãy truyền Tử Hà kinh cho ta, Tử Kim Hoàng Chủ dù sao cũng đã từng là Thứ Thần, thống nhất toàn bộ Bắc Cương, võ kinh mà ông ta luyện thành, nhất định bác đại tinh thâm, có lẽ ta có thể tìm hiểu được một ít chân lý Võ Đạo từ trong đó.

Tu luyện Võ Đạo chính là “Biển chứa trăm sông, chứa được cho nên mới rộng lớn”, mặc dù mình tu luyện “Diệt Thế kinh” và “Thiên Địa kinh”, thế nhưng vẫn có thể tìm hiểu được những võ kinh khác, tăng cường kiến thức võ học của mình, đồng thời gia tăng lý giải của bản thân đối với Võ Đạo.

Tử Hàm Yên khắc Tử Hà kinh lên một khối ngọc thạch màu xanh, biến thành “ngọc sách”, sau đó giao cho Ninh Tiểu Xuyên.

Ngọc thạch này chính là ngọc bội đeo trên người Tử Hàm Yên, trên ngọc thạch tản mát mùi hương nhàn nhạt, có ý nghĩa không bình thường.

Lúc nàng đưa ngọc thạch cho Ninh Tiểu Xuyên, đột nhiên nhịp tim đập rất nhanh, giống như giao bản thân cho Ninh Tiểu Xuyên vậy, vừa vui sướng vừa thấp thỏm không yên.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên đang nghĩ tới chuyện khác, cho nên cũng không chú ý tới những chi tiết này, liền tiện tay thu lấy ngọc sách, nói:

- Còn một chuyện ta phải nói cho ngươi biết.

- Chuyện gì?

Trong lòng Tử Hàm Yên có chút thất vọng, mình đem hai thứ đồ vật quý giá nhất giao cho hắn, vậy mà hắn lại không coi trọng chút nào, chỉ tiện tay ném vào trong túi Càn Khôn.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Ta đã từng vào mộ địa của Tử Kim Hoàng Chủ, Thứ Thần Cốt cũng là tìm được trong mộ địa. Ta cảm nhận được một luồng lực lượng tâm thần rất khủng bố trong mộ địa, nên ta đoán rằng, Tử Kim Hoàng Chủ rất có thể sẽ nghịch thiên trọng sinh. Lúc Táng Thần Sơn xuất thế lần nữa, nói không chừng cũng là lúc tổ tiên của ngươi phục sinh.

Tử Hàm Yên khiếp sợ tột đỉnh, ngay cả hô hấp cũng đình chỉ, nói:

- Làm sao có thể? Lão tổ tông sao có thể nghịch thiên sống lại được? Cho dù… Cho dù là Thần Linh cũng không có khả năng phục sinh sau khi chết, huống hồ lão tổ tông đã qua đời không biết bao nhiêu vạn năm rồi…

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Có một vị tiền bối đã từng nói với ta rằng, một đại thời đại sắp đến, bất kể là chuyện không có khả năng như thế nào xảy ra, thì ở đại thời đại này, tất cả vẫn có thể xảy ra. Hơn nữa, đây cũng chỉ là suy đoán của ta, ngươi không cần nghĩ nhiều làm gì.

Nhạc Minh Tùng cầm một cây quạt trong tay, gác tay cầm quạt sau lưng, ưỡn ngực nói:

- Ai da ai da, Ninh huynh, không phải ta khiển trách gì ngươi, nhưng hôm nay dù sao cũng là Thiên Môn khảo thí, cần phải tiết kiệm thể lực một chút a.

Ninh Tiểu Xuyên thoáng nhìn qua Nhạc Minh Tùng, hỏi:

- Ngươi có ý gì?

- Ngươi đừng nói với ta là đêm hôm qua ngươi ở trong rừng trúc cùng Tử sư muội đàm luận nhân sinh, nghiên cứu triết học thảo luận mà không làm chuyện gì khác? Hắc hắc…

Nhạc Minh Tùng thu quạt xếp lại, thấp giọng cười nói:

- Ta hiểu rồi, mỗi nam nhân đều có khát vọng trở lại nơi mình đã từng sinh ra, thế nhưng, làm chuyện đó ở sâu trong rừng trúc, mà hôm nay còn là lúc bắt đầu Thiên Môn khảo thí… Các ngươi… các ngươi thật là thương phong bại tục a.

Trên trán Ninh Tiểu Xuyên lập tức nổi đầy gân xanh.

Tử Hàm Yên khó hiểu hỏi:

- Cái gì? Cái gì mà mỗi nam nhân đều khát vọng trở lại nơi hắn đã từng sinh ra?

- Cái này… Hắc hắc… các ngươi hiểu rồi đấy…

Nhạc Minh Tùng cười híp mắt.

Ninh Tiểu Xuyên đứng che trước mặt Tử Hàm Yên, lập tức chuyển chủ đề, nói:

- Nhạc Minh Tùng, ngươi cầm quạt trong tay làm gì? Chẳng lẽ muốn làm thư sinh?

- A, không phải, mỗi đệ tử của Vạn Kiếm Cung đều có một cái quạt xếp, dùng làm tiêu ký thống nhất, miễn cho lúc Thiên Môn khảo thí ngộ thương. Hắc hắc, đây chính là do ta đề nghị với sư phó, lúc đó sư phó còn khen ta thông minh nữa.

Nhạc Minh Tùng lại nói:

- Đúng rồi, thiếu chút nữa là quên mất chính sự, nên xuất phát đến nơi bắt đầu Thiên Môn khảo thí thôi, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, chỉ chờ hai người các ngươi nữa mà thôi.

- Sao ngươi không nói sớm?

Tử Hàm Yên hung hăng trợn mắt với Nhạc Minh Tùng một cái, sau đó vượt qua Ninh Tiểu Xuyên, rất nhanh đã biến mất bên ngoài sơn môn.

Nhạc Minh Tùng đuổi theo sau lưng, không ngừng hét lớn:

- Đợi chút, ta còn chưa đưa quạt cho các ngươi.

Lần này tiến đến địa phương Thiên Môn khảo thí, chính là do ba vị Trưởng lão và Lục cung chủ đích thân dẫn đội, chia thành ba đội xuất phát.

Những thiên tài đỉnh cấp như Lạc Vũ, Ninh Tiểu Xuyên, Tử Hàm Yên, Tư Đồ Cảnh, Hàn Lực, Hạ Minh Viên đều do Lục cung chủ đích thân dẫn đường, ngồi trên lưng một đầu Đại Phong thú, phi hành trên tầng mây, tiến về phía Thánh Thổ Thiên Đế Sơn.

Những thiên tài tuấn kiệt của Vạn Kiếm Cung đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Ninh Tiểu Xuyên và Tử Hàm Yên, thỉnh thoảng lại có người mỉm cười gật đầu với Ninh Tiểu Xuyên, cũng không biết là có ý gì?

Nhạc Minh Tùng giật giật góc áo của Ninh Tiểu Xuyên, cười nói:

- Chuyện của ngươi và Tử sư muội, ta đã nói cho tất cả mọi người biết, bọn họ cũng cảm thấy ngươi rất xứng đôi với Tử sư muội, về phần đại sư tỷ, haizz, ngươi cũng biết nàng là truyền nhân của Lạc tộc a, người bình thường cũng khó mà theo đuổi được, vẫn là Tử sư muội tốt nhất, tựa như con chim non nép vào người, rất có vị nữ nhân a.

Ninh Tiểu Xuyên triệt để im lặng, biết rõ Nhạc Minh Tùng lại sắp nói hươu nói vượn một phen.

Ninh Tiểu Xuyên nhắm hai mắt lại, bắt đầu điều tức.

Ngoại trừ Nhạc Minh Tùng ra, những đệ tử ngoại môn khác cũng đều ngồi xếp bằng điều tức.

Vì vậy Nhạc Minh Tùng liền chen đến ngồi bên cạnh Lục cung chủ, nói gì đó bên tai Lục cung chủ, sau đó còn không ngừng nhìn qua mấy vị nữ đệ tử, trong miệng phát ra tiếng cười khanh khách, khiến Lục cung chủ không khỏi cau mày.

Nếu không phải hôm nay là Thiên Môn khảo thí, nói không chừng Nhạc Minh Tùng đã bị ném bay ra ngoài rồi.

Hai canh giờ sau, Đại Phong thú từ trên mây hạ xuống, đáp xuống một bãi đất trống trải.

Trên mặt đất có rất nhiều đệ tử ngoại môn tập trung, người đông nghìn nghịt, trong đó có một số thì tập trung thành cụm, đứng dưới một cây cờ lớn, Vương Tôn Phủ, Phần Kiếm Tông, Toàn Chân Quán, Yêu Nguyệt Cung,… Đây là những tổ chức do đệ tử hạch tâm của Thiên Đế Sơn thành lập, những tổ chức này lớn nhỏ bất đồng, thậm chí có đến mấy chục cái.

Hơn nữa, đây chẳng qua chỉ là một phần tổ chức của Thiên Đế Sơn mà thôi, còn có không ít tổ chức đệ tử ngoại môn vẫn đang lần lượt chạy đến.

Thánh Thổ đã thành lập hơn vạn năm như Thiên Đế Sơn, dưới sự thúc đẩy của lợi ích, nội bộ không có khả năng không xuất hiện những tổ chức nhỏ.

Vương Tôn Phủ, Vạn Kiếm Cung, Yêu Nguyệt Cung,… Những tổ chức này trải qua mấy ngàn năm, đã dần dần sản sinh ra, hơn nữa còn cắm rễ sâu tại Thiên Đế Sơn, đồng thời còn được cao tầng của Thiên Đế Sơn ngầm đồng ý.

Tựa như những viễn cổ thế gia khác, nội bộ cũng sẽ phân hóa thành rất nhiều mạch hệ và lợi ích tập đoàn.

Lúc nhân khẩu của một thế lực quá nhiều, chỉ dựa vào lực lượng của một chưởng giáo, một gia chủ thì không có khả năng quản lý được, nếu như cứ một mực ước thúc, thì chỉ tạo thành trở ngại cho sự phát triển của thế lực mà thôi.

Cho nên, Thánh Thổ như Thiên Đế Sơn, bình thường sẽ ngầm đồng ý xuất hiện tổ chức nội bộ, cạnh tranh và hợp tác lẫn nhau, càng có lợi cho việc sản sinh ra cường giả hơn.

Ngoại trừ tổ chức nội bộ của Thiên Đế Sơn ra, còn có rất nhiều thí sinh cũng không phải là đệ tử ngoại môn của Thiên Đế Sơn, mà là những Võ giả hoặc tu sĩ Đạo môn từ các nền văn minh khác đến đây.

- Không tệ a, không ngờ lần này Vạn Kiếm Cung lại có hơn 400 thí sinh, xem ra có ý định vượt qua Phần Kiếm Tông chúng ta, tranh đoạt vị trí thứ sáu rồi.

Một trung niên nhân có hai chòm râu xanh, nói với giọng điệu âm dương quái khí.

Trên lưng người trung niên này cõng một thanh cổ kiếm, ánh mắt sáng ngời hữu thần, chính là Mộc tông chủ của Phần Kiếm Tông, cũng là một vị đệ tử hạch tâm lợi hại của Thiên Đế Sơn.

Lục cung chủ đi tới, đứng sóng vai với trung niên nhân lưng cõng chiến kiếm, cười nói:

- Vạn Kiếm Cung chúng ta không có hứng thú với vị trí thứ sáu a, mục tiêu của chúng ta, ít nhất là phải tiến vào trước năm a.

- Khẩu khí thật lớn, như vậy chẳng phải là không để Phần Kiếm Tông chúng ta vào mắt hay sao?

Lục cung chủ cười đáp:

- Đúng vậy.

- Hừ, đừng cho rằng chúng ta tổn thất một thiên tài tám ngàn năm khó gặp thì các ngươi thắng chắc. Đợi đến lúc Thiên Môn khảo thí, nhất định sẽ cho ngươi giật mình kinh ngạc một phen.

Mộc tông chủ cười nói.

- Ta đang chờ đây.

Lục cung chủ thản nhiên đáp.

Thiên Môn khảo thí còn chưa bắt đầu, những thế lực khắp nơi đã bắt đầu âm thầm phân cao thấp.

Phần Kiếm Tông và Vạn Kiếm Cung đều là tổ chức lấy kiếm tu làm chủ, đối địch hơn ngàn năm, mỗi lần Thiên Môn khảo thí, đều sẽ phân cao thấp, so đấu lẫn nhau.

Thiên Môn khảo thí lần trước, Phần Kiếm Tông xếp thứ sáu, hơn Vạn Kiếm Cung một bậc.

Cho nên, một trăm năm qua, có rất nhiều kiếm tu trẻ tuổi đều bái nhập làm môn hạ của Phần Kiếm Tông, khiến cho thế lực của Phần Kiếm Tông tăng tiến mạnh mẽ.

Thiên Môn khảo thí lần này, Phần Kiếm Tông có tổng cộng hơn 600 thí sinh, còn nhiều hơn Vạn Kiếm Cung 200 người.

Mặc dù tổn thất một thiên tài thiên phú tám ngàn năm khó gặp, thế nhưng Mộc tông chủ vẫn thập phần tự tin, có thể thấy được Phần Kiếm Tông nhất định vẫn còn lá bài tẩy nào đó chưa lộ ra.

Lúc thế lực cao tầng khắp nơi đang phản pháo, hằm hè lẫn nhau, Ninh Tiểu Xuyên lại tìm kiếm bóng dáng của Ninh Hinh Nhi và Ngự Thiến Thiến ở khắp nơi.

Thế nhưng, thí sinh đến tham gia Thiên Môn khảo thí thật sự quá đông, đầu người nhung nhúc, người đông nghìn nghịt, còn có một luồng lực lượng vô hình áp chế tâm thần của tu sĩ, căn bản không thể đem tâm thần phát tán ra ngoài để dò xét, vì vậy việc tìm người lại càng gian nan hơn.

Lúc tất cả thí sinh tham gia Thiên Môn khảo thí đã đến đông đủ…

Trên bầu trời chợt xuất hiện một dòng sông trắng cực lớn, sương mù mênh mông, sóng nước mãnh liệt, rộng vài trăm mét, từ phía đông chảy qua phía tây.

Dòng sông này, không ngờ lại xuất hiện trên bầu trời.

Đây là Thiên Hà trong truyền thuyết ư?

Ầm ầm ầm...

Bỗng nhiên, một đầu sông treo lơ lửng trên bầu trời chợt trút xuống hàng loạt quang vũ màu trắng, quả thực tựa như một cái “thác nước thần” từ trên chín tầng trời đổ xuống mặt đất, tạo thành một tấm màn lớn trải dài mười dặm.

Như thác nước, như Thiên Môn, như mặt kính, như núi cao.

Đây là một cánh cửa khổng lồ do quang vũ màu trắng hội tụ thành, vượt qua nhận thức của thường nhân, chỉ cần cẩn thận quan sát, có thể thấy trên cánh cổng ánh sáng này có một đạo quy tắc dài hẹp lưu động, quả thực giống như một chuỗi xiềng xích vô hình.

- Thiên Môn giáng thế.

Một thanh âm vang dội mênh mông phát ra, trầm hùng không gì sánh được, cách ngoài trăm dặm cũng nghe thấy rõ ràng.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, chỉ thấy một đạo nhân tóc trắng lơ lửng trên bầu trời, đứng bên bờ dòng sông trắng, trong tay cầm một quyển sách thẻ tre màu vàng. Giống như một vị Trích Tiên đang đứng trên Thiên Hà, quan sát chúng sinh bên dưới.

Ngay cả những nhân vật cấp bậc như Lục cung chủ và Mộc tông chủ cũng đều lộ ra thần sắc sùng kính nghiêm túc, có thể thấy được vị đạo nhân đứng trên Thiên Hà, tuyệt đối là một tồn tại không hề đơn giản.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi