THẦN MA THIÊN TÔN

Không ngờ đối phương lại là quan giám khảo Thiên Môn khảo thí.

Ninh Tiểu Xuyên âm thầm điều động Thiên võ nguyên khí trong cơ thể, cũng không vì thân phận của đối phương mà buông lỏng cảnh giác, cẩn thận hỏi dò:

- Ngươi họ Lục?

- Đúng vậy.

- Ngươi biết Lục Nhân không?

Ninh Tiểu Xuyên lại hỏi.

- Ta là thúc phụ của hắn.

Lục Khánh Nguyên cũng không hề giấu diếm.

Ninh Tiểu Xuyên lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Lục Nhân và Ninh Tiểu Xuyên đều là thiên tài Dưỡng Tâm Sư, vì muốn Lục Nhân có được địa vị tại Thiên Đế Sơn, Lục gia nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào diệt trừ Ninh Tiểu Xuyên.

Diệt trừ Ninh Tiểu Xuyên trong Thiên Môn khảo thí, đây chính là cơ hội tốt nhất.

- Quan giám khảo cũng không thể tùy ý giết thí sinh a?

Ninh Tiểu Xuyên trực tiếp lật bài ngửa, bởi vì Lục Khánh Nguyên lúc này đã không còn che giấu sát khí trên người nữa.

Lục Khánh Nguyên nói:

- Ta đương nhiên không thể tùy ý trấn sát thí sinh. Thế nhưng, ngươi giết chóc quá nhiều, hơn mười tu sĩ thiên tài thế hệ trẻ đã chết trong tay ngươi, ta phải tiến hành theo lẽ công bằng, diệt trừ ngươi, tránh cho càng nhiều thí sinh khác chết trong tay ngươi.

- Ta giết hơn mười thí sinh thiên tài thế hệ trẻ lúc nào?

Ninh Tiểu Xuyên ngạc nhiên thốt lên.

Lục Khánh Nguyên phất ống tay áo một cái, tám bộ thi thể xếp thành một hàng rơi xuống trước mặt Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên liền thấy rõ dung mạo của những người này, chính là tám tên tâm nô Vân Kỷ, Tạ Y Phàm, Hạng Phi Vũ,… đã truy sát Đông Phương Thắng.

Tám người này, tu vi thấp nhất cũng là Tứ Bộ Thiên Thê, không ngờ lúc này, tất cả đều đã chết sạch.

Đông Phương Thắng đã bị trọng thương, tất nhiên không có khả năng giết được bọn họ.

Ninh Tiểu Xuyên cười nói:

- Các hạ vì muốn quang minh chính đại giết ta, cho nên đã nhọc lòng không ít a.

- Giết ngươi thì phải giết một cách hợp tình hợp lý, bằng không chính là lạm sát kẻ vô tội, lúc đó chưởng giáo Chân Nhân nhất định sẽ trách tội.

Lục Khánh Nguyên nói.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Vậy hôm nay ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ?

- Ngươi giết chóc quá nhiều, nhất định phải nhận trách phạt, ta thân là quan giám khảo, tất nhiên phải thanh lý mầm tai họa như ngươi, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ tên cuồng ma giết người nào trở thành đệ tử nội môn. Ninh Tiểu Xuyên, ngươi tốt nhất hãy tự sát đi, đừng làm bổn giám khảo khó xử, bổn giám khảo thật sự không hạ thủ với tu sĩ trẻ tuổi được a.

Lục Khánh Nguyên nói.

Người có thể được đảm nhiệm làm quan giám khảo, tất cả đều là thí sinh khóa trước.

Nói cách khác, bản thân Lục Khánh Nguyên là thiên tài đỉnh cấp, đã tu luyện ở Thiên Đế Sơn hơn trăm năm, là lão nhân trên trăm tuổi, Ninh Tiểu Xuyên sử dụng lực lượng của Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung mà cũng không thể dò xét ra được trình độ tu vi của hắn, quả thực thâm bất khả trắc.

Ninh Tiểu Xuyên nhanh chóng suy nghĩ sách lược ứng phó, thế nhưng, tu vi của Lục Khánh Nguyên thật sự rất cao, hoàn toàn khóa chặt hắn, ngay cả cơ hội đào tẩu cũng không có.

Chẳng lẽ hôm nay thật sự phải chết tại nơi này?

Grào...

Một tiếng gầm thét của bạo long vang lên.

Ầm ầm ầm...

Thân hình khổng lồ của Lục Tí Bạo Long từ đồng cỏ rất xa lao tới, mỗi một bước chân đạp lên mặt đất, đều chấn cho mặt đất lay động.

Ngoại trừ Lục Tí Bạo Long ra, còn có Song Đầu Thạch Thú, Kỳ Lân Quỷ Bức thú, Bạch Đầu Cửu Trảo Ưng, Thái Tuế thú, theo sau còn có rất nhiều Huyền thú cuồn cuộn không dứt, dày đặc chằng chịt, khắp núi đồi đều là bóng dáng của Huyền thú.

Grào...

Âm thanh của Huyền thú liên tiếp kêu vang, tựa như khiến toàn bộ Đăng Thiên thế giới đều trở nên sôi trào.

Toàn bộ cuồn cuộn tràn tới, phát động công kích với Lục Khánh Nguyên.

Chúng có thể cảm nhận được sát khí từ trên người Lục Khánh Nguyên phát ra, cho nên, căn bản không cần Ninh Tiểu Xuyên hạ lệnh, bọn chúng đã trực tiếp xông lên công kích.

Sắc mặt Lục Khánh Nguyên hơi đổi, căn bản không ngờ những hung thú này lại có quan hệ với Ninh Tiểu Xuyên, thậm chí hắn còn tưởng rằng trong Đăng Thiên thế giới xảy ra thú triều.

Mỗi lần thú triều phát sinh, quả thực chính là một hồi tai kiếp, cho dù tu vi cường đại hơn những Huyền thú đó, thì vẫn có nguy hiểm vẫn lạc.

- Chạy!

Ninh Tiểu Xuyên nắm lấy cơ hội này, liền chụp lấy Củ cải đỏ ở trên mặt đất, cấp tốc thi triển thân pháp nhanh nhất, bỏ chạy về phía Quy Nhân Sơn.

Muốn đào tẩu từ trong tay nhân vật cấp bậc như Lục Khánh Nguyên thì nhất định phải xông vào cấm địa và bí cảnh, đẩy bản thân vào chỗ chết mà cầu sinh. Bằng không, căn bản không có khả năng sống sót.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không ngờ Lục Tí Bạo Long và năm đầu Huyền thú trong Huyền Thú Giám lại có thể kêu gọi được nhiều Huyền thú như vậy, ngay cả cao thủ như Lục Khánh Nguyên cũng bị một màn trước mắt hù dọa, cho nên hắn mới có cơ hội đào tẩu.

Thật ra, Lục Tí Bạo Long và năm đầu Huyền thú trong Huyền Thú Giám đều bị Ninh Tiểu Xuyên thả ra ngoài thu thập Huyền dược.

Thế nhưng, bọn chúng sau một phen thương lượng, liền cảm thấy với lực lượng của sáu đầu Huyền thú, căn bản không thể thu thập được bao nhiêu Huyền dược.

Vì vậy, cũng liền dựa vào lực lượng cường đại của bản thân, điều động Huyền thú trong phạm vi mấy ngàn dặm, để bọn chúng hỗ trợ đi thu thập Huyền dược.

Nếu như người nào không phục, thì đánh cho đến khi kẻ đó khuất phục mới thôi.

Trong thế giới Huyền thú, lực lượng vi tôn, đẳng cấp sâm nghiêm, không mất bao lâu, Lục Tí Bạo Long và năm đầu Huyền thú cửu phẩm đỉnh cấp, đã khống chế toàn bộ Huyền thú trong phạm vi ngàn dặm đi hái dược.

Mà cảnh tượng vừa rồi, thực ra là do bọn chúng hái thuốc trở về, chứ không phải phát sinh thú triều.

Phành...

Tu vi của Lục Khánh Nguyên cường hoành, thân hãm trong đàn thú, nhưng vẫn vô cùng thong dong lão luyện, một chưởng đánh lui Lục Tí Bạo Long, sau đó xoay người nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, cười lạnh nói:

- Tốc độ thật nhanh, xem ra Đông Phương Thắng thật sự không lừa gạt ta, hắn đã đạt tới Thiên Nhân cảnh rồi. Mới chỉ hai mươi tuổi đã có tu vi Thiên Nhân cảnh, còn là Đại Dưỡng Tâm Sư, thiên phú như vậy cũng quá cao rồi. Loại người này, tuyệt đối không thể lưu.

Sau khi biết Ninh Tiểu Xuyên có thiên phú nghịch thiên, Lục Khánh Nguyên càng thêm bức thiết muốn giết Ninh Tiểu Xuyên, diệt trừ hậu hoạn.

Vụt...

Thân pháp của Lục Khánh Nguyên cực nhanh, giống như một đạo thiểm điện, đuổi về phía Quy Nhân Sơn.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua phía sau, phát hiện Lục Khánh Nguyên càng đuổi càng gần, khoảng cách càng ngày càng rút ngắn.

Mặc dù thân pháp của Ninh Tiểu Xuyên cao minh, thế nhưng tu vi của đối phương lại cao hơn hắn rất nhiều, tốc độ hiển nhiên cũng nhanh hơn hắn.

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi trốn không thoát đâu!

Lục Khánh Nguyên hét dài một tiếng, cố ý muốn chấn nhiếp Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Quy Nhân Sơn, hắn càng lúc càng gần Quy Nhân Sơn, khoảng cách chỉ còn không đến mười dặm.

Mặc dù bây giờ trời vẫn còn tối, là thời điểm Quy Nhân Sơn nguy hiểm nhất, nhưng Ninh Tiểu Xuyên cũng không thể quan tâm nhiều như vậy, nếu không chạy vào Quy Nhân Sơn, vậy thì tuyệt đối chỉ có một con đường chết.

Lục Khánh Nguyên tất nhiên cũng từng nghe đồn về Quy Nhân Sơn, biết rõ nơi này là một nơi đại hung chi địa.

Hắn cũng nhìn ra được mục đích của Ninh Tiểu Xuyên, cho nên khóe miệng khẽ nhếch lên, trở tay lấy ra một tấm phù dán lên chân, tốc độ lập tức tăng lên năm thành, thoáng cái đã tiếp cận Ninh Tiểu Xuyên.

Vụt...

Lúc Ninh Tiểu Xuyên còn cách Quy Nhân Sơn chừng trăm mét, một thanh trường thương chợt xẹt qua đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên, đâm về phía trước.

Thanh trường thương màu xanh này tản mát hào quang rực rỡ, hóa thành một đầu Long ảnh, móng vuốt chộp về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Đây là Huyền Khí do Lục Khánh Nguyên ném ra, mục đích là muốn ngăn chặn Ninh Tiểu Xuyên trong giây lát, để hắn có thể đuổi kịp.

Ninh Tiểu Xuyên vì muốn tránh thoát trường thương, cho nên tốc độ mới chậm đi nửa nhịp.

Chỉ nửa nhịp này, cuối cùng cũng khiến Lục Khánh Nguyên có thể đuổi kịp, hắn nhe răng cười, hóa chưởng thành đao chém về phía cổ Ninh Tiểu Xuyên.

Nếu Ninh Tiểu Xuyên tiếp tục xông tới, nhất định sẽ bị một đao của hắn chém chết.

Ầm...

Hai chân của Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên trầm xuống, bỗng chốc dừng bước, thân thể đổ vào trong ngực Lục Khánh Nguyên, khủy tay đánh về phía yết hầu của đối phương.

Lực lượng thân thể của Ninh Tiểu Xuyên hiện nay, so với Thiên Nhân bình thường còn cường đại hơn vài phần, nếu như Lục Khánh Nguyên thật sự bị hắn đánh trúng yết hầu, sẽ gãy cổ ngay lập tức.

Lục Khánh Nguyên cũng thoáng kinh hãi, không ngờ dưới tình huống nguy cơ như vậy mà Ninh Tiểu Xuyên còn có năng lực phản kích.

Thế nhưng, phản kích của Ninh Tiểu Xuyên ở trong mắt hắn, lại chỉ giống như khoa chân múa tay, căn bản không thể làm hắn thương tổn được chút nào.

Lúc khuỷu tay của Ninh Tiểu Xuyên va chạm, bên trong huyết nhục của Lục Khánh Nguyên chợt bay ra một tòa bảo tháp màu xanh, phát ra bảo quang lấp lánh trùng thiên, trực tiếp đánh tới chỗ Ninh Tiểu Xuyên.

Phành...

Khoảnh khắc nguy cấp, Ninh Tiểu Xuyên cũng gọi ra chín thanh chiến kiếm Cụ Tượng Thần Thông, ngạnh kháng tòa bảo tháp màu xanh đó.

Chín thanh chiến kiếm Cụ Tượng Thần Thông bị va chạm, liền bay ra chín hướng, rơi rụng lả tả trên mặt đất.

Thế nhưng, cũng nhờ có chín thanh chiến kiếm Cụ Tượng Thần Thông này ngăn cản trong chốc lát, Ninh Tiểu Xuyên mới có thể chạy trốn, bằng không thì lúc này đã bị bảo tháp của Lục Khánh Nguyên đánh cho tan thành mây khói rồi.

Ninh Tiểu Xuyên thối lui hơn mười bước mới có thể đứng vững thân hình, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều bị chấn cho đau nhức.

Lục Khánh Nguyên tay cầm bảo tháp cũng không khỏi kinh ngạc, nheo mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Không hổ là thiên tài đỉnh cấp, không ngờ có thể tu luyện được chín thanh chiến kiếm Cụ Tượng Thần Thông, khó trách ngay cả lão tổ tông cũng muốn ta diệt trừ ngươi.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm bảo tháp màu xanh trong tay Lục Khánh Nguyên, nói:

- Chí Tôn Khí? Ngươi đem Chí Tôn Khí luyện thành Cụ Tượng Thần Thông?

- Xem như ngươi có chút nhãn lực, chẳng qua, Thanh Hãn tháp hiện nay còn chưa thể xem là Chí Tôn Khí, chỉ có thể tính là Bán Chí Tôn Khí mà thôi.

Lục Khánh Nguyên nói tiếp:

- Không ngờ ngươi có thể khiến cho ta phải sử dụng bổn mạng chiến khí, từ đó có thể thấy được ngươi tài ba xuất chúng như thế nào. Chết trong tay ta, cũng có thể xem là kết thúc huy hoàng, cũng không cần không cam tâm làm gì.

- Đương nhiên là không rồi.

Khoảnh khắc Ninh Tiểu Xuyên nói ra chữ “không”, lập tức thi triển một chiêu “Diệt Thế Vô Kiếm” cường đại nhất trong Diệt Thế Kiếm Đạo.

Phốc…

Không hề có bất kỳ kiếm quang nào, thế nhưng, cánh tay trái của Lục Khánh Nguyên lại bị chặt đứt, vòi máu từ vết thương trào ra, còn cánh tay của hắn thì rơi xuống đất.

Lục Khánh Nguyên nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên với vẻ không thể tin nổi, không ngờ trên đời này lại có loại kiếm quyết nhanh đến mức đó.

Ninh Tiểu Xuyên thở dài một hơi, vốn dĩ vừa rồi hắn thi triển Diệt Thế Vô Kiếm, muốn chém trúng cổ Lục Khánh Nguyên, thế nhưng, tu vi của Lục Khánh Nguyên thật sự quá cao, đã tránh thoát được một kích tất sát đó của hắn, cuối cùng chỉ có thể chặt đứt một cánh tay của đối phương mà thôi.

Nếu như một chiêu đã không thể giết chết được hắn, vậy thì tiếp theo hắn nhất định sẽ có phòng bị. Với tu vi của hắn, cho dù Ninh Tiểu Xuyên có sử dụng lại Diệt Thế Vô Kiếm thì cũng không thể thương tổn được đối phương.

Mặc dù Diệt Thế Vô Kiếm rất lợi hại, thế nhưng nếu như đối phương đã có phòng bị, cho dù Ninh Tiểu Xuyên có thi triển lại chiêu này thì cũng khó có thể khiến đối phương bị thương được.

Ninh Tiểu Xuyên thu hồi chín thanh chiến kiếm Cụ Tượng Thần Thông, lập tức xông vào trong Quy Nhân Sơn, biến mất trong màn đêm.

- Đi chết đi!

Lục Khánh Nguyên triệt để phẫn nộ, gầm lên một tiếng giận dữ.

Thanh Hãn tháp bành trướng hơn trăm mét, tựa như một ngọn núi kim loại, thân tháp bị hỏa diễm màu xanh bao trùm, tản mát ra chấn động khủng bố của Chí Tôn Khí, đánh thẳng về phía Quy Nhân Sơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi