THẦN MA THIÊN TÔN

Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm Lê Trọng Lâu đang quỳ trên mặt đất, lạnh giọng nói:

- Muội muội ta và ngươi đều là đệ tử Thiên Đế Sơn, không ngờ ngươi lại cố ý hạ sát thủ với nàng, làm ra loại chuyện tàn hại đồng môn này, nhất định phải bị sự nghiêm phạt thích đáng! Ngươi ở nơi này quỳ gối ba ngày đi! Xem như là chuộc tội!

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi dám khi dễ ta như thế, ngươi chết chắc rồi!

Lê Trọng Lâu cắn răng nghiến lợi nói.

- Ta chết chắc rồi? Nếu không phải muội muội ta vẫn chưa chết, bằng không, ngày hôm nay ngươi mới chết chắc rồi!

Tuy rằng Ninh Tiểu Xuyên rất phẫn nộ, thế nhưng hắn cũng không có mất đi lý trí. Hiện tại còn không phải lúc có thể giết chết Lê Trọng Lâu!

Cho dù muốn giết Lê Trọng Lâu, cũng không thể để cho người khác biết, kẻ giết hắn là Ninh Tiểu Xuyên!

Để cho Lê Trọng Lâu ở trước mặt mọi người quỳ xuống, đối với hắn mà nói, lại càng khiến cho hắn khó chịu và khuất nhục hơn rất nhiều so với giết chết hắn!

- Đó là… Thiên Tôn Ấn!

Thiên Hoàng Thái tử nhìn chằm chằm ấn ký tại mi tâm Ninh Tiểu Xuyên, rốt cuộc cũng đã động dung!

Cho dù Ninh Tiểu Xuyên điều động ra mười thanh chiến kiếm Huyền khí Cửu phẩm, Thiên Hoàng Thái tử không để ý chút nào! Thế nhưng, thời điểm khi Thiên Tôn Ấn xuất hiện tại mi tâm Ninh Tiểu Xuyên, cho dù là hắn cũng có cảm giác không thể tin nổi.

Từ xưa đến nay cũng đã từng có vài người tu luyện ra Thiên Tôn Ấn, mỗi một người đều là đại nhân vật kinh thiên động địa, tồn tại giống như thần thoại truyền thuyết vậy.

- Thiên Tôn Ấn! Hóa ra đây mới là át chủ bài cường đại nhất của Ninh Tiểu Xuyên!

Nhãn thần Quang Minh Thánh Nữ đặc sắc vô hạn, thế nhưng cũng có một chút thất vọng. Không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại không có giết chết Lê Trọng Lâu!

Đương nhiên, cái này cũng đã nằm trong dự liệu của nàng!

Đám thiếu niên tài tuấn của Thiên Đế Sơn cũng từng thấy qua Thiên Tôn Ấn trên Đạo Điển, đó chính là sự chấp nhận của Thiên Tôn, cũng là một trong những ấn ký thần bí nhất của Đạo Môn.

Thế nhưng, ai có thể nghĩ tới, ấn ký trước đây chỉ từng xuất hiện tại trên thư tịch, vậy mà lại xuất hiện tại mi tâm của Ninh Tiểu Xuyên?

- Quá cường đại! Không ngờ lại có thể áp bách đến mức Lê Trọng Lâu cũng phải quỳ xuống! Lẽ nào Ninh Tiểu Xuyên là Thiên Tôn chuyển thế hay sao?

- Một gã Dưỡng Tâm Sư thiên tư tuyệt đỉnh lại có ấn ký Thiên Tôn! Trời ạ! Nghịch thiên! Nghịch thiên! Xem ra hậu nhân Thiên Đế cùng Thiên Hoàng Thái tử cũng chưa chắc đã là cường giả đỉnh cao của Thiên Đế Sơn a!

- …

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Ninh Tiểu Xuyên trên chiến đài, cảm giác được khí tức mạnh mẽ từ trên người hắn phát ra.

- Lớn mật!

Trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn, huy hoàng đại khí, giống như sấm sét nổ vang!

Cuồng phong gào thét, vân phi điện thiểm! Một gã lão giả thân mặc đạo bào từ trên trời giáng xuống, hạ xuống trên chiến đài, trong mắt mang theo thịnh nộ khủng bố.

- Thái thúc! Ninh Tiểu Xuyên khinh người quá đáng, nhất định phải trấn sát hắn!

Lê Trọng Lâu vốn đang khuất nhục quỳ rạp mặt đất, sau khi nhìn thấy lão giả đạo bào, trên mặt liền lộ ra thần tình dữ tợn, rất muốn nhìn thấy cảnh Ninh Tiểu Xuyên bị giết chết.

Lão giả kia trừng mắt nhìn Lê Trọng Lâu một cái, thở dài một tiếng, xoay người lại, nhãn thần lạnh như băng nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Tiểu bối, ngươi hành xử thật sự quá đáng! Lê Trọng Lâu chính là đồng môn sư huynh đệ của ngươi, ngươi lại làm nhục hắn như vậy, đã vi phạm môn quy không thể tha thứ!

Ninh Tiểu Xuyên sớm đã nghĩ tới trưởng bối Lê Tộc sẽ hiện thân.

Tuyệt đại thiên kiêu như Lê Trọng Lâu vậy, nhất định là được Lê Tộc bồi dưỡng trở thành Tộc Vương tương lai của Lê Tộc. Tộc Vương tương lai của Lê Tộc lại bị người khác trấn áp cho quỳ rạp trên mặt đất, đối với Lê Tộc mà nói chính là một sự nhục nhã thật lớn!

Ninh Tiểu Xuyên không kiêu căng không xiểm nịnh nói:

- Ta vi phạm môn quy? Như vậy xin hỏi, Lê Trọng Lâu cố ý tàn sát đồng môn, chẳng lẽ không xem là vi phạm môn quy sao? Ta không giết hắn, đã là cho Lê Tộc các ngươi mặt mũi rất lớn rồi!

- Thật là tiểu bối cuồng vọng! Mặt mũi Lê Tộc chúng ta, cần ngươi tới cho sao? Nếu như ngươi biết rõ đã phạm sai lầm, còn không sửa lỗi, như vậy ngày hôm nay lão đạo ta dùng thân phận Phó Tôn giả Chấp Pháp Điện, phế bỏ một thân tu vi của ngươi, trục xuất ngươi ra khỏi Thiên Đế Sơn!

Lão đạo kia vừa mới tức giận, liền phong vân biến sắc, giống như là thiên địa đều tức giận cùng với hắn vậy. Thế nhưng hắn vừa mới giơ tay lên, muốn đánh ra thần thông cái thế, liền lại có một đạo thanh âm khác vang lên.

- Lê Vấn Thiên, ngươi thật to gan! Ngay cả đệ tử của ta cũng dám động thủ?

Mộc Lam đại sư vừa mới nghe được tin tức, lập tức chạy thẳng tới đây, hóa thành một đạo lưu quang, rơi xuống trên chiến đài, ngăn cản trước người Ninh Tiểu Xuyên.

- Mộc Lam đại sư, đệ tử của ngươi phạm phải tội lớn ngập trời, ta dùng thân phận Phó Tôn giả Chấp Pháp Điện, chẳng lẽ còn không xử phạt được hắn sao?

Lê Vấn Thiên thu bàn tay trở lại, khuôn mặt không vui nói.

Thái độ của Mộc Lam đại sư cũng phi thường kiên quyết, nói:

- Chấp Pháp Điện liền rất uy phong sao? Ta xem ngươi ngày hôm nay làm sao động được hắn đây?

- Ngươi giữ được hắn một lúc, có thể giữ được hắn một đời sao? Đắc tội Lê Tộc chúng ta, cho dù là Đại Dưỡng Tâm Sư Phách cấp, chúng ta cũng sẽ khiến cho hắn trả giá đắt!

Lê Vấn Thiên lạnh lùng nói.

Mặc dù Lê Tộc tôn kính một vị Đại Dưỡng Tâm Sư Phách cấp, thậm chí sẽ không tiếc bất cứ giá nào để lung lạc vị Đại Dưỡng Tâm Sư Phách cấp kia. Thế nhưng, nếu như vị Đại Dưỡng Tâm Sư Phách cấp kia dám đối nghịch cùng Lê Tộc, Lê Tộc cũng có thể dễ dàng giết chết hắn.

Lê Vấn Thiên chính là đang trắng trợn uy hiếp Mộc Lam đại sư!

- Ha ha… Tiểu bối, ngươi đang uy hiếp lão phu sao?

Mộc Lam đại sư thổi râu mép trừng lớn mắt, một cỗ lửa giận bùng phát lên.

Mộc Lam đại sư có thể trở thành Đại Dưỡng Tâm Sư Phách cấp, tự nhiên cũng có sự kiêu ngạo của chính mình, làm sao có thể cho phép có người uy hiếp hắn?

Lê Vấn Thiên cười nhạt, nói:

- Cho dù là uy hiếp thì đã sao? Nếu như Lê Tộc chúng ta nguyện ý, tự nhiên có thể quyết định sinh tử của một vị Dưỡng Tâm Sư Phách cấp!

- Lê Vấn Thiên, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm cho những gì ngày hôm nay ngươi đã nói!

Mộc Lam đại sư đột nhiên trở nên bình thản trở lại, chỉ nhàn nhạt nói.

Lê Vấn Thiên khinh thường nói:

- Mộc Lam đại sư, ngươi đã già rồi, nên nghỉ ngơi dưỡng lão tại trong Bách Thảo Viên đi, ngàn vạn lần đừng để chính mình trêu chọc phải mầm tai vạ a!

- Hừ! Khẩu khí thật lớn a! Lê Vấn Thiên, ngươi đây là đang uy hiếp Thủ Tịch Đại Dưỡng Tâm Sư của Thiên Đế Sơn phải không?

Một thanh âm già nua đột nhiên vang lên, trong thanh âm còn mang theo vài phần hàn ý, đem toàn bộ chiến đài đều biến thành một mảnh băng thiên tuyết địa.

Ngay sau đó, một nữ tử thiên tư quốc sắc mỹ lệ nâng đỡ Kim Phan đại sư đi lên chiến đài. Lời nói vừa rồi, chính là từ trong miệng Kim Phan đại sư phát ra.

Nữ tử kia, đúng là Đệ nhất thiên chi kiêu nữ của Kim Tộc, Kim Lăng!

Kim Phan đại sư đến, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lê Vấn Thiên.

Hắn có thể biểu hiện thái độ cường ngạnh với Mộc Lam đại sư, thế nhưng lại không dám làm càn trước mặt Kim Phan đại sư! Bởi vì Kim Phan đại sư chính là huynh trưởng Tộc Vương Kim Tộc, địa vị cực cao tại Kim Tộc!

Xa xa trong mây mù, cũng đang đứng rất nhiều bóng người già nua, toàn bộ đều là những lão bất tử của Thiên Đế Sơn. Thế nhưng bọn họ đều chỉ đứng ở đằng xa nhìn xem, cũng không có ý định chủ động tiến lên.

Hai lão nhân của Tam Đại Thế Gia đang đấu khẩu, bất luận kẻ nào cũng không muốn nhúng tay vào.

- Kim Phan đại sư, việc này dường như không liên quan gì đến Kim Tộc các ngươi a? Chẳng lẽ lão nhân gia ngươi còn có sở thích nhúng tay vào chuyện bao đồng hay sao?

Lê Vấn Thiên ở trước mặt Kim Phan đại sư cũng chỉ có thể tự xưng vãn bối.

Kim Phan đại sư nhàn nhạt nói:

- Như thế nào không liên quan đến Kim Tộc chúng ta? Lẽ nào ngươi không biết, lão phu rất xem trọng Ninh Tiểu Xuyên, đã cùng Mộc Lam đại sư thương lượng qua, dự định tác hợp cho hắn cùng nha đầu Kim Lăng? Một kẻ là Dưỡng Tâm Sư thiên tài, một kẻ thiên chi kiêu nữ! Nếu như hai người bọn họ có thể thành một đôi, coi như có thể giải quyết được một phen tâm sự của lão phu a!

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên nhất thời nao nao, nhìn sang phía Kim Lăng.

Kim Lăng cũng đang nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, đôi mắt đẹp khẽ nháy một cái, cặp mày liễu nhỏ dài, lông mi rung rung, khóe miệng lộ ra một tia ý cười mê người, yêu mị đến tận xương cốt.

Kỳ thật, Kim Phan đại sư đã đến đây từ lâu. Dự định ban đầu của ông ta chỉ là muốn đem một người trong bốn nữ đệ tử của mình gả cho Ninh Tiểu Xuyên, dùng chuyện này lôi kéo Ninh Tiểu Xuyên.

Thế nhưng, sau khi nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên không ngờ lại tu luyện ra Thiên Tôn Ấn, lập tức khiến cho ông ta thay đổi chủ ý! Đồng thời, cũng càng thêm kiên định quyết định trong lòng, bất luận như thế nào cũng phải lung lạc Ninh Tiểu Xuyên gia nhập Kim Tộc.

Kim Lăng, chính là nữ tử kiệt xuất nhất thế hệ trẻ của Kim Tộc, vừa có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, lại vừa có thiên tư vượt qua thường nhân, còn có một đôi Thần nhãn trời sinh, thành tựu tương lai tuyệt đối bất phàm.

Với tư chất của nàng, vốn dĩ nên gả tiến vào Hoàng tộc, hoặc là kết thông gia cùng thế lực lớn khác, dùng việc này để củng cố thế lực của Kim Tộc.

Thế nhưng, nếu như Ninh Tiểu Xuyên có thể tu luyện ra Thiên Tôn Ấn, như vậy hắn cũng hoàn toàn xứng đôi với Kim Lăng rồi.

Nếu như hắn và Kim Lăng thật sự kết thông gia, đối với Kim Tộc mà nói, chính là tương đương với việc sinh ra một vị thiên tài tiềm lực vô hạn.

Chỉ chừng trăm năm nữa, sau khi Ninh Tiểu Xuyên chân chính lớn lên, tuyệt đối có thể tu luyện tới cảnh giới Cửu Thiên Tôn Giả, thậm chí là cảnh giới Chân Nhân! Sẽ trở thành trợ lực cực lớn đối với Kim Tộc.

- Thật là một lão hồ ly! Làm việc cẩn thận! Nhìn thấy một vị thiếu niên Thần Nông xuất thế, liền lập tức lôi kéo vào Kim Tộc!

Tam Cung chủ Vạn Kiếm Cung đứng ở đằng xa, trong lòng thầm mắng một câu.

Tam Cung chủ chính là đại nhân vật của Lạc Tộc, cũng sớm đã chú ý tới Ninh Tiểu Xuyên, muốn lung lạc Ninh Tiểu Xuyên gia nhập Lạc Tộc.

Ninh Tiểu Xuyên vốn chính là thành viên của Vạn Kiếm Cung, cho nên hắn cũng không quá gấp gáp, dự định đợi đến lúc Thi đấu Tuyển chọn Đệ tử Hạch tâm kết thúc, lại trở về suy nghĩ xem sẽ dùng dạng lợi ích gì để lôi kéo Ninh Tiểu Xuyên!

Vốn dĩ tại thời điểm Ninh Tiểu Xuyên thi triển ra Thiên Tôn Ấn, trong lòng Tam Cung chủ cũng đã quyết định để cho Lạc Vũ và Ninh Tiểu Xuyên kết thân, đem gã tuyệt đỉnh thiên kiêu này buộc chặt lên trên chiến xa Lạc Tộc!

Lại không nghĩ tới, nửa đường đột nhiên giết ra một lão Kim Tam Phiên!

Tam Cung chủ tự nhiên là hối hận vô hạn, sớm biết như vậy, nên hạ thủ trước một bước thì tốt rồi!

- Hắc hắc… Được rồi! Nếu như Kim Phan đại sư đã cầu xin cho hắn, như vậy ngày hôm nay ta sẽ buông tha cho hắn một mạng!

Lê Vấn Thiên lạnh lùng trừng mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái.

Kim Phan đại sư có chút không vui nói:

- Chậm đã! Ngươi phải biết rõ ràng một việc, ta cũng không phải đang cầu tình cho Ninh Tiểu Xuyên, mà là đang thay hắn chủ trì công đạo! Ta cho rằng, từ đầu đến cuối hắn cũng không có làm sai bất cứ cái gì, ngược lại là Lê Trọng Lâu đã vi phạm môn quy, nhất định phải nghiêm trị! Ta thấy để cho hắn ở chỗ này quỳ gối ba ngày, coi như là xử phạt dành cho hắn a!

- Hình phạt này không khỏi cũng quá nặng rồi!

Lê Vấn Thiên tất nhiên là không đồng ý, sắc mặt trầm xuống, nói:

- Huống hồ, cho dù Lê Trọng Lâu có cần phải xử phạt, cũng là do Chấp Pháp Điện chúng ta đến xử trí a!

- Tốt lắm! Như vậy bây giờ chúng ta lập tức đi bái kiến Chấp Pháp Tôn Giả đi! Ta nhớ rõ, cố ý tàn sát đồng môn, chính là phải chịu hình phạt rút gân lột da a! Chỉ là không biết Chấp Pháp Tôn Giả sẽ xử trí như thế nào?

Trên mặt Kim Phan đại sư mang theo nụ cười thản nhiên, nhàn nhạt nói.

Lê Vấn Thiên cũng chỉ là Phó Tôn giả Chấp Pháp Điện. Ở trên hắn còn có một vị Chấp Pháp Tôn Giả đức cao vọng trọng nữa!

Chấp Pháp Tôn Giả vốn dĩ xuất thân từ đệ tử hàn môn, cả đời căm ghét nhất chính là nhìn thấy đệ tử Thế gia làm chuyện ác. Nếu như chuyện này nháo đến chỗ của Chấp Pháp Tôn Giả, phỏng chừng tính mạng của Lê Trọng Lâu cũng khó mà bảo vệ được.

Kim Phan đại sư lại tiếp tục nói:

- Tam Đại Thế Gia đồng khí liên chi, lão phu cũng không muốn sự tình nháo đến tình trạng không thể vãn hồi! Lê Vấn Thiên, ngươi cứ tự mình hảo hảo suy nghĩ một chút đi! Hắc hắc…

- Hừ!

Lê Vấn Thiên trừng mắt nhìn Lê Trọng Lâu một cái, hung hăng phất ống tay áo, phun ra một ngụm khí vân tức giận, sau đó liền đáp mây bay đi.

- Thái thúc! Thái thúc! Ngươi không thể bỏ lại ta, mặc kệ không đếm xỉa tới a!

Lê Trọng Lâu không ngừng gọi Lê Vấn Thiên, thế nhưng Lê Vấn Thiên sớm đã rời khỏi, giống như không nghe thấy hắn kêu gào vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi