THẦN MA THIÊN TÔN

Tiểu nữ hài mặc xiêm y màu đỏ, căn bản không hề sợ Thánh Ngư Vương, vừa vỗ tay vừa hát:

- Hì hì… Thánh Ngư Vương, Thánh Ngư Vương, cả ngày chỉ biết “gâu gâu gâu”, không cắn được người, không cắn được yêu, chỉ có thể tự cắn mình.

Thánh Ngư Vương chưa từng bị người khác trêu đùa như thế, cho nên thập phần tức giận, nói:

- Thanh Tước Vương, ngươi quá dung túng cho thuộc hạ của mình rồi, khinh nhục một vị Thú vương như vậy, chẳng lẽ không sợ bị Thánh Ngư tộc trả thù?

Thanh Tước Vương lộ vẻ lười biếng, nói:

- Đường đường là một vị Thú vương, vậy mà lại không có khí lượng gì gì cả, tại sao lại chấp nhặt với một tiểu nữ hài như vậy? Hơn nữa, với tu vi của Thánh Ngư Vương, cho dù là đại yêu bình thường cũng không thể đến gần thân thể ngươi được, không ngờ ngươi lại bị một tiểu cô nương hủy áo giáp, còn chấn vỡ màng nhĩ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng sẽ làm ngươi mất sạch thể diện mất thôi.

Thánh Ngư Vương lập tức đỏ mặt, bàn tay siết chặt Thánh Hỏa Kính, từng tia yêu khí từ trong cơ thể tràn ra, tựa như muốn phóng thích Chí Tôn Khí ra.

- Hừ!

Một tiếng hừ lạnh vang lên, đánh tan yêu khí trong cơ thể Thánh Ngư Vương, khiến cho nó lùi về sau hai bước, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Thánh Ngư Vương hoảng sợ nhìn chằm chằm sau lưng Thanh Tước Vương, toàn thân lạnh lẽo, giống như nhìn thấy quỷ, kinh hãi thốt lên:

- Liêu…

Sau lưng Thanh Tước Vương, là một đoàn yêu vân mờ mịt.

Yêu vân tựa như bao trùm lấy một bóng người già nua, tản mát ra khí tức tử vong lạnh lẽo thấu xương.

Bất luận là ánh sáng gì chiếu xạ vào trong đoàn yêu vụ kia, đều lập tức bị cắn nuốt, hóa thành hắc ám, quỷ dị tới cực điểm.

Không chỉ Thánh Ngư Vương, mà toàn bộ những đại yêu của Yêu tộc ở đây cũng đều biến sắc, không ngừng thối lui về phía sau, không dám đứng quá gần Thanh Tước Vương.

Ở đây, sinh linh duy nhất vẫn có thể giữ được bình tĩnh, chỉ có một nam tử mặc áo bào màu bạc – Chân Hống Vương.

Chân Hống Vương nhìn thấy Liêu đứng sau lưng Thanh Tước Vương, khẽ nhíu mày, nói:

- Liêu tiền bối đến Thánh Quốc Yêu tộc, không sớm thông báo một tiếng, để vãn bối tiện an bài nghi thức nghênh đón tiền bối.

Thanh Tước Vương nói:

- Liêu thúc đến Thánh Quốc Yêu tộc chính là vì nửa kiện Chí Tôn Hoàng Khí này, sau khi lấy đi nửa kiện Chí Tôn Hoàng Khí, đương nhiên sẽ lập tức rời đi.

Đồng tử của Chân Hống Vương lập tức co rút, nói:

- Nửa kiện Chí Tôn Hoàng Khí này, chính là chiến binh do Yêu Hoàng đời đầu tiên của Đại Mộng Trạch – Thiên Mộng Yêu Hoàng lưu lại, lẽ ra phải thuộc về Đại Mộng Trạch. Sau khi Yêu Hoàng xuất quan, nhất định sẽ tự tới đây thu thập nó.

Mặc dù Chân Hống Vương rất thích Thanh Tước Vương, thế nhưng bản thân hắn cũng không phải kẻ ngốc.

Bây giờ, chiến binh mạnh nhất của Đại Mộng Trạch, cũng chỉ là một kiện Chí Tôn Vương Khí, nằm trong tay Phạm Hống Yêu Hoàng, có thể uy chấn toàn bộ sinh linh trong phương viên mấy trăm vạn dặm lãnh thổ.

Nếu để Phạm Hống Yêu Hoàng đạt được nửa kiện Chí Tôn Hoàng Khí, thực lực nhất định sẽ tiến một bước dài, sau này lãnh thổ thống trị sẽ càng rộng lớn hơn, thậm chí còn có khả năng trở thành Bắc Cương đệ nhất Yêu Hoàng.

Cho nên, nửa kiện Chí Tôn Hoàng Khí này, tuyệt đối không thể để cho Liêu lấy đi.

- Nửa kiện Chí Tôn Hoàng Khí này, bổn tọa nhất định phải lấy, kẻ nào dám cản ta, chỉ có một con đường chết.

Thân hình của Liêu được một đám yêu vân bao trùm, trên người tản mát ra khí tức băng hàn lạnh thấu xương, nhanh chóng tiến về phía trước, đi vào trong màn sương mù.

Chân Hống Vương muốn tiến lên ngăn cản, thế nhưng, Liêu chỉ duỗi ra một ngón tay, dẫn động yêu vân, liền đánh bay Chân Hống Vương ra ngoài.

Thanh Tước Vương và hai tiểu cô nương cũng theo sát sau lưng Liêu, tiến vào trong màn sương mù.

Chân Hống Vương ôm ngực, cảm thấy cốt cách toàn thân tựa như bị đánh gãy, đau đớn không thôi, cắn răng tức giận nói:

- Thánh Ngư Vương, ngươi ở đây trông coi Trấn Nhân tháp, bổn vương bây giờ sẽ đi bẩm báo với Phạm Hống Yêu Hoàng, thỉnh Yêu Hoàng sớm xuất quan.

Dứt lời, Chân Hống Vương liền hóa thành tàn ảnh, rời khỏi Trấn Nhân tháp, tiến về nơi Phạm Hống Yêu Hoàng bế quan.

Lúc Liêu hiện thân, Ninh Tiểu Xuyên đã biết đại sự không ổn, mặc dù ba người bọn họ có Chí Tôn Hoàng Khí, thế nhưng tuyệt đối không thể ngăn chặn được Liêu.

Vì vậy, bọn hắn lập tức thu hồi Thiên Đế Nhận, xông lên Trấn Nhân tháp tầng thứ mười.

Thế nhưng, bọn hắn vừa mới lên tầng thứ mười thì Thanh Tước Vương cũng đuổi theo, chặn đường ba người lại.

- Ninh Tiểu Xuyên, tại sao ngươi cũng trốn tới đây?

Thanh Tước Vương khí thế dọa người, hai tay chống nạnh, tức giận nói:

- A Di Đà Phật…

Đàn Càn hòa thượng lập tức lên tiếng.

Thanh Tước Vương trừng mắt nhìn Đàn Càn hòa thượng một cái, mắng:

- Hòa thượng, tại sao ngươi cũng ở đây?

- A Di Đà Phật! Bần tăng cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên lại xuất hiện trong Trấn Nhân tháp này, đại thiên thế giới thật kỳ diệu.

Đàn Càn hòa thượng không ngừng lắc đầu thở dài, cảm thán thiên nhiên thần kỳ, cảm thán bản thân gặp phải kỳ ngộ không thể tưởng tượng nổi.

- Phụ thân!

Một tiểu nữ hài chừng ba, bốn tuổi, chạy tới ôm lấy ống quần Ninh Tiểu Xuyên, đôi mắt to không ngừng chớp chớp, lộ vẻ vui sướng không gì sánh được.

Chính là Tiểu Linh Nhi vẫn luôn theo bên cạnh Thanh Tước Vương tu luyện.

Tiểu nữ hài mặc xiêm y đỏ tươi còn lại, bay lên không trung, hạ xuống vai Ninh Tiểu Xuyên, ôm lấy đầu hắn, không ngừng hôn lên mặt Ninh Tiểu Xuyên.

- Ngươi là… Tiểu Hồng?

Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm tiểu nữ hài áo đỏ, vừa mừng rỡ vừa giật mình.

Không ngờ Tiểu Hồng cũng có thể hóa thành hình người, rốt cuộc cũng mở ra linh khiếu rồi.

Chẳng qua, Ninh Tiểu Xuyên lại không ngờ Tiểu Hồng là một tiểu mẫu long, hơn nữa còn thập phần dễ thương, thập phần tinh nghịch, ngồi trên vai hắn, không ngừng nhăn mặt.

Tiểu Hồng chính là trứng được ấp từ trứng Thần Long, có ẩn chứa huyết mạch Thần Long, một khi mở ra linh khiếu, tốc độ tu luyện sẽ vượt xa những sinh linh khác, trong cơ thể ẩn chứa lực lượng cuộn trào.

Tiểu Linh Nhi và Tiểu Hồng có mệnh cách giống nhau, thế nhưng nàng lại không phải là Long tộc, mà là hậu đại của một sinh linh cổ xưa khác, có thể gọi là thiên địa linh chủng.

Bịch bịch…

Liêu từ phía sau đi tới, trên người không có chút mùi vị nhân tình gì, thanh âm khàn khàn vang lên:

- Trong Trấn Nhân tháp ẩn chứa hung hiểm rất lớn, ba người các ngươi mau rời khỏi đây đi! Thanh cô nương, ngươi hãy dẫn bọn họ ra ngoài, để lão hủ ở lại là được rồi.

Thanh Tước Vương nói:

- Liêu thúc, ta cũng phải rời khỏi đây sao?

Liêu khẽ gật đầu, nói:

- Mặc dù Trấn Nhân tháp đã không còn trọn vẹn, thế nhưng thi thể của Thiên Mộng Yêu Hoàng đang ở trong tháp, tuy rằng nàng đã chết nhiều năm, nhưng yêu khí trên người lại quá cường hoành, các ngươi căn bản không thể ngăn chặn được. Hơn nữa, trong tháp còn có một vài hung vật viễn cổ khủng bố, tùy tiện một cái đi ra ngoài, cũng đủ giết chết các ngươi rồi.

Ninh Tiểu Xuyên không hề cho rằng Liêu đang hù dọa bọn hắn, dù sao thì lúc trước bọn hắn cũng đã gặp được một cái hung vật viễn cổ, chính là tăng nhân không đầu kia.

Nếu không phải trong tay bọn hắn có Thiên Đế Nhận, nhất định đã bị sóng âm của tăng nhân không đầu kia giết chết rồi.

Thế nhưng, tại sao Liêu lại khẳng định thi thể của Thiên Mộng Yêu Hoàng đang ở trong Trấn Nhân tháp?

Ninh Tiểu Xuyên bạo gan hỏi:

- Liêu tiền bối làm thế nào biết được thi thể của Thiên Mộng Yêu Hoàng đang ở ngay trong tháp?

Liêu nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái thật sâu, ánh mắt mang theo lực lượng xuyên thấu linh hồn người khác, cũng không hề giải thích, chỉ điểm một chỉ vào hư không.

Vụt...

Hư không vỡ ra, hình thành một bức kính tượng hình ảnh.

Mọi người chỉ thấy trong không gian hắc ám mênh mông, chợt lưu động vô số luồng hàn khí, hơn một ngàn viên Yêu nguyên lơ lửng trong không gian, tản mát hào quang chói lọi, tựa như một mảnh tinh không rực rỡ.

Tại trung tâm của những Yêu nguyên này, có một tòa băng sơn khổng lồ, cao tới vạn trượng, hàn khí dày đặc, giống như đã trải qua ức vạn năm mà không hề thay đổi.

Tại trung tâm tòa băng sơn này, có một nữ tử tóc trắng đang ngồi xếp bằng.

Thân thể của nàng sáng ngời không gì sánh được, tản mát yêu khí khủng bố, làm lu mờ cả tinh quang của những ngôi sao đầy trời.

Bầu không khí trong không gian này rất trầm lặng, không hề có bất kỳ sức sống nào, kể cả nữ tử trong tòa băng sơn kia, cũng đã biến thành một phần của tòa băng sơn, mất đi toàn bộ dấu hiệu sinh mệnh trên cơ thể.

Thế nhưng, loáng thoáng có thể trông thấy có mấy chục đạo hư ảnh màu trắng đang phi hành xung quanh tòa băng sơn, tựa như từng đạo quỷ hồn, trọn đời bất diệt.

Trong đó, có một đạo hư ảnh màu trắng thoáng nhìn qua đám người Ninh Tiểu Xuyên, chỉ một cái liếc mắt đã đánh tan kính tượng do Liêu ngưng tụ ra, tất cả mọi người đều cảm thấy toàn thân đau nhức, tựa như bị lôi điện đánh trúng người.

- Đó là quỷ vật gì? Cách cả một không gian, chỉ liếc mắt một cái đã khiến chúng ta trọng thương rồi.

Đàn Càn hòa thượng giật mình nói.

Sắc mặt Hoa Thanh Liên cũng rất ngưng trọng, lập tức lên tiếng:

- Có lẽ là sau khi Thần vẫn lạc, vẫn còn lưu lại một tia tàn hồn, tàn niệm. Cho dù là Thứ Thần sau khi chết thì ý niệm trong đầu vẫn có thể ngưng tụ thành hình người, dễ dàng giết chết chúng ta.

- Xem ra Thiên Mộng Yêu Hoàng quả thật đã tu luyện thành Thứ Thần, hơn nữa còn để lại mấy chục đạo ý niệm. Tùy tiện thả ra một ý niệm, e rằng cũng sẽ trở thành đại họa.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Liêu tiền bối, địa phương trong cảnh tượng vừa rồi, chính là bên trong Trấn Nhân tháp sao?

- Trấn Nhân tháp tầng thứ mười sáu.

Liêu đáp.

Thanh Tước Vương nói:

- Đi thôi, chúng ta trước hết hãy lui ra khỏi Trấn Nhân tháp, ở đây rất hung hiểm, chúng ta không thể ứng phó được. Cho dù với tu vi của Liêu thúc, cũng chưa chắc có thể đến được tầng thứ mười sáu mà nhìn thấy thi thể của Thiên Mộng Yêu Hoàng.

Thanh Tước Vương, Ninh Tiểu Xuyên, Đàn Càn hòa thượng, Hoa Thanh Liên, Tiểu Hồng, Tiểu Linh Nhi, tất cả đều lui ra khỏi Trấn Nhân tháp, bay về phía xa, không dám tiếp cận.

Thánh Ngư Vương dẫn theo đại yêu các tộc, đứng ở một nơi khác nhìn chằm chằm đám người Thanh Tước Vương, thế nhưng lại không chủ động công kích.

Dù sao thì Liêu cũng đang ở trong Trấn Nhân tháp, một khi chọc giận đối phương, cho dù là mười Thánh Ngư Vương cũng không đủ cho hắn giết.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Thanh Tước Vương, rốt cuộc ngươi biết được bao nhiêu về nơi này? Đây chẳng lẽ chỉ là nơi mai táng thi thể của Thiên Mộng Yêu Hoàng thôi sao?

Thanh Tước Vương chớp chớp đôi tinh mâu, trong mắt chợt lóe sáng, cười nói:

- Quả thực ẩn giấu một bí mật rất lớn, nhưng cho dù có nói với ngươi thì cũng vô ích. Tu vi của ngươi còn quá thấp, không có bao nhiêu tác dụng trong chuyện này.

Ninh Tiểu Xuyên vẫn tiếp tục truy hỏi:

- Rốt cuộc là bí mật gì?

Đàn Càn hòa thượng và Hoa Thanh Liên đều dựng thẳng lỗ tai, rất muốn biết trong không gian này còn cất giấu đại bí mật gì?

Tiểu Hồng nói:

- Như vậy mà cũng không biết ư? Có nhìn thấy tinh cầu màu tím kia không? Đó không phải là một khối tinh cầu thực sự, mà là Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ - “Tử Hà Tâm Cung”.

- Tử Kim Hoàng Chủ được mai táng tại Táng Thần Sơn, lập nên bố cục Âm Dương, tụ tập sinh mệnh chi tuyền, muốn nghịch thiên trọng sinh, sống lại một kiếp.

- Vốn dĩ khả năng thành công của Tử Kim Hoàng Chủ rất lớn, thế nhưng Thiên Mộng Yêu Hoàng lại xông vào Táng Thần Sơn, lấy đi Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ, phong ấn cả đời tại mảnh không gian này.

- Thiên Mộng Yêu Hoàng vì muốn trấn áp Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ, cho nên mới phong ấn cả bản thân, cuối cùng tọa hóa trong Trấn Nhân tháp. Ai mà ngờ được, sau vô số thời đại, Thánh Quốc Yêu tộc lại một lần nữa mở cánh cửa dưới lòng đất ra. Thứ mà hai vị Thứ Thần viễn cổ che giấu, cuối cùng cũng trồi lên khỏi mặt nước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi