THẦN MA THIÊN TÔN

Tề Thiên Nhi trước đó nhìn trận đại chiến của hai người, đã cảm thấy tu vi của hai người này mạnh đến khó tin.

Khi biết hai người đó chính là Tiêu Ly và Ninh Tiểu Xuyên thì lại thấy bình thường. Nếu là hai Võ giả bình thường khác thì cô mới thật sự bị đả kích mạnh.

Cô nghĩ bụng, hôm nay coi như đã tận mắt chứng kiến nhân phẩm và tu vi của thiên hạ đệ nhất tình si, quả nhiên không hổ là nhân kiệt một đời, khiến người ta khâm phục!

Trên vách núi là ngọn lửa vĩnh hằng bất diệt, giống như ngọn linh đăng khảm trên vách vậy, phát ra những tiếng phừng phực trong gió.

Tề Thiên Nhi ngồi đó giống như ngọn u lan trên vách núi, mỹ lệ hấp dẫn, thanh tân thoát tục, vẫn thấy có chút hiếu kỳ, hỏi:

- Vậy ngươi và Ngọc Ngưng Sanh rốt cuộc gặp nhau thế nào? Tại sao lại yêu sâu đậm vậy?

Ninh Tiểu Xuyên cũng lười trả lời câu hỏi này.

- Nữ nhân đều tò mò vậy sao?

Tề Thiên Nhi đáp.

- Nếu ngươi cho ta biết thì ta có thể không cần bảo vật trong tổ Kim Sí Quỷ Vương Hạt nữa.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Chắc chắn?

- Chắc chắn.

- Không hối hận?

- Không hối hận.

- Thôi được, ta cho ngươi biết. Ta và Ngọc cô nương chỉ là bình thủy tương phùng. Cô ấy từng cứu ta một lần, nên ta đã hứa sẽ giúp cô ấy chuộc thân và nhập học Thiên Đế Học Cung, chỉ đơn giản vậy thôi.

Ninh Tiểu Xuyên đáp.

Đương nhiên Tề Thiên Nhi sẽ không tin, ánh mắt phát ra sự ngưỡng mộ, mắt chớp chớp, nói:

- Nói vậy thì là mỹ nhân cứu anh hùng nên anh hùng động lòng mỹ nhân rồi?

- Không khoa trương như vậy, khi đó cô ấy chỉ tiện đường đi qua.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Hắn vốn tưởng Tề Thiên Nhi là người thông minh, lúc này xem ra cô ta cũng chỉ là thiếu nữ thích mơ tưởng, đánh giá cao cô ta rồi!

Để cô ta có thể hiểu được triệt để hắn không phải thiên hạ đệ nhất tình si gì cả, Ninh Tiểu Xuyên bèn dứt khoát kể lại mọi việc diễn ra giữa mình và Ngọc Ngưng Sanh.

Nghe xong, Tề Thiên Nhi thất vọng đến cực điểm, lông mày nhăn tít lại.

- Nói vậy ngươi căn bản không phải thiên hạ đệ nhất tình si? Chuyện tình giữa ngươi và Ngọc Ngưng Sanh đều là do người ta thêu dệt?

Ninh Tiểu Xuyên gật đầu.

- Cuối cùng thì cô cũng hiểu. Thật ra ta là một người phàm tục, chẳng phải tình si gì cả. Nếu có nữ tử chủ động quyến rũ ta thì chưa biết chừng ta cũng sẽ không kìm lòng được.

Tề Thiên Nhi nghe xong thì vội vàng dịch người ra, đề phòng Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu cười, rồi tiếp tục trị liệu vết thương.

Ninh Tiểu Xuyên cũng có sự đề phòng với Tề Thiên Nhi, vì thế không lấy hộp Kim Ti Tử Mộc ra tu luyện mà dùng “Thiên Địa Huyền Khí” câu thông với Huyền Khí tự nhiên, hấp nạp vào cơ thể.

Tốc độ hấp thụ gấp bốn lần!

Thân thể Ninh Tiểu Xuyên được bao quanh bởi một tầng Huyền Khí đỏ rực, vô số tia Huyền Khí tựa sương mù chui vào người hắn.

Số Huyền Khí đó không ngừng chui vào vết thương của hắn, kích thích miệng vết thương khép lại.

- Tốc độ hấp thụ bốn lần, không phải hắn tu luyện Thiên Địa Huyền Khí chứ?

Tề Thiên Nhi không bỏ đi mà đứng ở phía xa, mái tóc bay phấp phới trong gió, dáng người thẳng tắp, trong đôi mắt mỹ lệ là thần sắc vô cùng hiếu kỳ.

Cô biết bảo điển lợi hại nhất của Kiếm Các Hầu Phủ là Tâm Lô Thần Điển, có thể gọi là khoáng thế kỳ công, dù chỉ tu luyện tầng thứ nhất của Tâm Lô Thần Điển cũng đã có tốc độ hấp thụ mười lần rồi.

Thiên tài trẻ tuổi trong Kiếm Các Hầu Phủ cũng không tu luyện Tâm Lô Thần Điển mà tu luyện thứ bí tịch cấp thấp nhất là Thiên Địa Huyền Khí, điều này khiến cô thấy rất khó hiểu.

Mất liền hai ngày thương thế của Ninh Tiểu Xuyên mới khỏi hoàn toàn, hồi phục đến trạng thái đỉnh cao.

Hai ngày này đều là Tề Thiên Nhi đi giết Huyền thú rồi nướng thịt chúng đem về cho Ninh Tiểu Xuyên. Đồng thời cô cũng ngồi cách chỗ Ninh Tiểu Xuyên không xa tuy luyện một thứ võ pháp huyền diệu, vừa tu luyện vừa bảo vệ Ninh Tiểu Xuyên.

- Ngươi nói là giữ lời thật chứ?

Ninh Tiểu Xuyên đã hoàn toàn hồi phục, hoạt động gân cốt một chút, tay đánh Thái Cực, vô số vòng điện quang quấn quanh cánh tay hắn, có tiếng sấm phát ra từ trong xương tủy.

Tề Thiên Nhi đứng thẳng tắp, khí chất cao quý mà nhã nhặn.

- Ta đã nói là bảo vệ ngươi đến khi vết thương hồi phục hoàn toàn thì đương nhiên giữ lời. Không chỉ có ngươi là nhất ngôn cửu đỉnh.

- Giờ vết thương của ta đã lành, ngươi đi hay ở lại?

Ninh Tiểu Xuyên hỏi.

Tề Thiên Nhi lưỡng lự trong chốc lát, nói:

- Ta muốn xem trong tổ Kim Sí Quỷ Vương Hạt rốt cuộc có những bảo vật gì.

Vẫn là một nữ tử vô cùng tò mò!

Ninh Tiểu Xuyên bảo Tề Thiên Nhi lùi lại rồi lấy tổ của Kim Sí Quỷ Vương Hạt trong túi Càn Khôn ra.

Đường kính của cái tổ đến 12 mét, được kết thành từ cây cỏ độc. Khi vừa lấy nó ra cả một mảng khói độc tràn ra.

Tề Thiên Nhi đứng cách đó mười trượng cũng cảm nhận được tính xâm thực khủng khiếp của nó, vội dùng huyền cương hộ thể bọc thấy toàn thân mới miễn cưỡng chống lại được độc khí.

Trong tổ phát ra ánh sáng chói lóa, Huyền thạch, thanh kim, Thông Linh Ngọc cỡ lớn, trong đó còn có sáu viên hỏa châu màu đen.

Sáu viên Hắc Hỏa Mộc Châu.

Thấy một lượng lớn bảo vật như vậy, còn cả Hắc Hỏa Mộc Châu vô cùng quý giá, Tề Thiên Nhi lập tức hối hận.

Cô phải khổ sở vô vàn mới có được một viên Hắc Hỏa Mộc Châu, còn bị rất nhiều Võ giả tranh đoạt, nhưng chỉ trong tổ Kim Sí Quỷ Vương Hạt đã có sáu viên. Điều này đối với một Võ giả trẻ tuổi tham gia sát hạc thì đúng là kho tàng khổng lồ.

Biết thế này thì đã không vì sự hiếu kỳ nhất thời mà từ bỏ nhiều thứ thế này, vốn chỗ này cũng có của cô một phần.

Nhưng thế gian làm gì có thuốc hối hận!

Ninh Tiểu Xuyên cầm một viên Hắc Hỏa Mộc Châu trong tay, nhiệt độ cực cao, cảm giác như cầm một viên sắt bị nung nóng vậy. Một luồng khí tức như có như không chui vào đầu Ninh Tiểu Xuyên, tụ lại thành một cảnh tượng quỷ dị.

Uỳnh!

Cảnh tượng đó có một ngọn núi khổng lồ đỏ rực, đỉnh núi xuyên tầng mây, một ngọn thác đổ xuống từ đám mây đen.

Trên đỉnh của ngọn thác thấp thoáng có thể thấy một tòa ma cung đổ nát! Ma cung chỉ lộ ra một góc nhưng cũng đã khiến người ta kinh tâm động phách, tim không ngừng run rẩy.

Cũng không biết ma cung có bao nhiêu năm lịch sử, đã đổ nát gần hết nhưng vô cùng rộng lớn, giống như một tòa cung điện Ma Thần từng ở vậy.

Cảnh tượng đó có một ngọn núi khổng lồ đỏ rực, đỉnh núi xuyên tầng mây, một ngọn thác đổ xuống từ đám mây đen.

Trên đỉnh của ngọn thác thấp thoáng có thể thấy một tòa ma cung đổ nát! Ma cung chỉ lộ ra một góc nhưng cũng đã khiến người ta kinh tâm động phách, tim không ngừng run rẩy.

Cũng không biết ma cung có bao nhiêu năm lịch sử, đã đổ nát gần hết nhưng vô cùng rộng lớn, giống như một tòa cung điện Ma Thần từng ở vậy.

Trán Ninh Tiểu Xuyên toát đẫm mồ hôi, sợ hãi mở mắt ra, trừng trừng nhìn viên Hắc Hỏa Mộc Châu trong tay mình rồi nhìn về phía trung tâm Hỏa Ma sơn mạch.

Hắn có một suy nghĩ cổ quái, hắn cảm thấy cảnh tượng nhìn thấy trong đầu ở sâu trong Hỏa Ma sơn mạch.

Có lẽ nơi đó thực sự tồn tại.

Ngọn núi lớn màu máu, ngọn thác đổ xuống từ trên trời, Ma Cung đổ nát… Những cái này tập hợp lại đã khơi gợi sự tò mò của Ninh Tiểu Xuyên. Hắn rất muốn mạo hiểm đi tìm nơi đó.

- Ngươi cũng cảm nhận được đúng không?

Tề Thiên Nhi hỏi.

- Ngươi cũng thấy?

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Tề Thiên Nhi gật đầu.

- Hắc Hỏa Mộc Châu được tập hợp từ địa tinh chi khí trong Hỏa Ma sơn mạch. Có thể coi là linh căn của Hỏa Ma sơn mạch. Nếu ta đoán không nhầm, những Võ giả nào có được Hắc Hỏa Mộc Châu đều nhìn thấy nơi đó ở sâu trong Hỏa Ma sơn mạch. Đó là Hắc Hỏa Mộc Châu chỉ dẫn họ.

Ninh Tiểu Xuyên trầm tư, nói:

- Thiên Đế Học Cung bảo chúng ta tới Hỏa Ma sơn mạch tìm Hắc Hỏa Mộc Châu, đó là nội dung sát hạch. Những người có Hắc Hỏa Mộc Châu lại có thể thấy nơi đó. Lẽ nào nơi đó cũng là khảo nghiệm với chúng ta? Hoặc có thể nói là một loại cơ ngộ?

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

Tề Thiên Nhi nói.

- Những người tham gia sát hạch mà có Hắc Hỏa Mộc Châu thì chắc chắn sẽ đi tiếp tới ngọn núi đó. Chưa biết chừng ở đó có cơ ngộ lớn.

Hai người thương lượng xong quyết định đồng hành cùng vào sâu trong Hỏa Ma sơn mạch.

Tu vi của họ đều đã là Thần Thể cảnh, có thể xem như cường giả trong số những người sát hạch, cùng đi sẽ có thể trợ giúp lẫn nhau.

Càng gần vào sâu trong Hỏa Ma sơn mạch thì càng nguy hiểm, gần như không thấy Huyền thú nhất phẩm nữa, thấp nhất cũng là Huyền thú nhị phẩm.

- Những Võ giả dưới Huyền Khí Cảnh đệ tầng thứ chín nếu xông tới đây chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Ninh Tiểu Xuyên và Tề Thiên Nhi tiến lên được hơn trăm dặm, môi trường càng trở nên nguy hiểm, lửa dưới đất cũng cháy mạnh hơn, cây cối giống như cây sắt vậy, thậm chí có một số lùm cây còn tỏa ra chướng khí quanh năm, căn bản không cho ai xông vào.

Chướng khí có năm màu, trong rừng thì đầy xương trắng.

- Đây là Ngũ Sắc Độc Chướng, có thể nói là loại chướng khí lợi hại nhất. Võ giả dưới Thần Thể tầng thứ ba tiến vào thì chỉ có chết.

Ninh Tiểu Xuyên đã đọc rất nhiều sách nên cũng hiểu một chút về thứ độc này.

Ngũ Sắc Độc Chướng đương hiên không uy hiếp tới Ninh Tiểu Xuyên, muốn xông vào trong không khó, nhưng hắn không mạo hiềm mà vào trong.

Hắn cùng Tề Thiên Nhi nấp gần khu rừng chướng khí, phát hiện được khu rừng chướng khí này có không ít Huyền thú kịch độc.

Đại xà đầu mọc sừng, rết dài hơn mười mét, thậm chí trên đỉnh núi lớn trong này còn có một con Kim Sí Quỷ Vương Hạt trưởng thành!

Nơi này đúng là sinh mệnh cấm khu, dù ngươi bách độc bất xâm thì cũng chưa chắc thoát được ra.

Cuối cùng họ không tiến tiếp nữa, định đi vòng qua khu rừng bị chướng khí này. Nhưng khu rừng ngũ sắc này lại là một vòng khép kín, không tìm được điểm tận cùng, bọc lấy cả trung tâm Hỏa Ma sơn mạch.

- Xem ra muốn vào sâu trong này bắt buộc phải xuyên qua rừng Ngũ Sắc Độc Chướng. Giờ phải làm sao đây?

Tề Thiên Nhi nhìn Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn về phía sau, nói:

- Có người tới đây rồi, có lẽ là người tham gia sát hạch khác, chúng ta tránh đi một chút.

Ninh Tiểu Xuyên và Tề Thiên Nhi nhanh chóng trèo lên một ngọn cây, dùng lá cây ngụy trang.

Không lâu sau, một toàn Võ giả mặc cẩm y đi về phía này. Tất cả có bốn mươi người.

Ruỳnh ruỳnh!

Trong đó, một Võ giả trẻ tuổi đứng hàng đầu vô cùng tuấn lãng, lông mày rậm rạp, ánh mắt có thần, thân măc khải giáp màu kim, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, đứng trên lưng một con Huyền thú tam phẩm Lục Túc Sư.

Tay hắn cầm một chiếc Thất Tinh Cấm Thú Huyền Tỏa, đầu kia của huyền tỏa cắm trên chiếc sừng duy nhất của Lục Túc Sư, trấn áp con Lục Túc Sư dưới chân, đến rìa khu rừng Ngũ Sắc Chướng Khí thì dừng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi