THẦN MA THIÊN TÔN

Đó là dãy sơn lĩnh trùng điệp dài vô tận, đâu đâu cũng là những vách đá dựng đứng.

Trên đỉnh dãy sơn lĩnh là năm ngọn núi cao vút tựa năm cột chống trời.

Cánh cửa dẫn tới tầng thứ hai của thế giới phong thần được mở ở đỉnh của ngọn núi chính giữa.

Lúc này, hai lão giả áo ghi ngồi hai bên cánh cửa lớn. Trên người họ tỏa ra yêu khí mạnh mẽ xen lẫn cả tử vong chi lực.

Thấy mấy người Ninh Tiểu Xuyên tới, cả hai lão giả đều mở mắt.

Áp lực tinh thần cường đại từ phía họ phát ra tràn đầy cả không gian vài trăm dặm.

Lão giả ngồi bên trái có vài phần ngạc nhiên nói:

- Các ngươi là bọn dân đen đến từ Đại Diêm?

- Lão già, nói chuyện với bản hoàng tốt nhất hãy lễ độ một chút. Thế nào là dân đên? Lão tử là Yêu Hoàng của Bắc Cương, Yêu Hoàng ngươi có hiểu không hả?

Ngân Giác Yêu Vương nói.

Sau khi có Thần Dụ Chí Tôn Chiến Giáp, Kim Ngân Giác Yêu Vương đều vô cùng tự tin, tự phong mình là Yêu Hoàng.

Lão giả kia cười khảy:

- Thì ra đúng là đám dân đen Đại Diêm. Trước mặt các sinh linh Cửu Thiên Thần Giới bọn ta mà các ngươi còn dám ngông cuồng như vậy, đúng là không biết sống chết. Với đám ếch ngồi đáy giếng như các ngươi, bản tọa cũng không thèm giết.

Lão giả ngồi bên phải lạnh giọng:

- Các ngươi còn không mau rút đi. Tầng thứ hai thế giới Phong Thần không phải nơi các ngươi đến được đâu. Đi cũng chỉ có đường chết.

- Hai lão già các ngươi lại dám coi thường Yêu Hoàng Bắc Cương bọn ta. Xem Ngân Giác Yêu Hoàng ta dọn dẹp ngươi!

Ngân Giác Yêu Hoàng lấy Hỏa Hồng Hồ Lô ra, kếp hợp với Tử Kim Hồ Lô của Kim Giác Yêu Hoàng.

Hai chiếc hồ lô vốn là trung phẩm chí tôn khí, hợp nhất thành một sẽ thành thượng phẩm chí tôn khí, Tử Kim Hồng Hồ Lô.

Ngân Giác Yêu Hoàng cầm Tử Kim Hồng Hồ Lô, mở nắp chĩa về phía hai lão giả có đôi cánh xương nói:

- Hai lão già các ngươi có dám báo tên tuổi?

- Sâu bọ, ngươi hãy nghe cho kỹ đây. Bản tọa tên là A Ma La.

Lão giả ngồi bên trái nói.

Ngân Giác Yêu Hoàng nói:

- A Ma La, bản hoàng gọi, ngươi có dám trả lời?

- Có gì không dám?

A Ma La nhìn Ngân Giác Yêu Hoàng chế nhạo.

Ngân Giác Yêu Hoàng gọi:

- A Ma La!

- Bản tọa ở đây...

A Ma La vừa đáp lại thì nhỏ lại như con muỗi, bị hút vào trong Tử Kim Hồng Hồ Lô.

Thấy cảnh tượng đó mọi người đều kinh ngạc.

Lão giả còn lại giật thót, nhìn chăm chăm chiếc Tử Kim Hồng Hồ Lô trong tay Ngân Giác Yêu Hoàng. Chỉ một món thượng phẩm chí tôn khí sao có thể hút được A Ma La với tu vi Vạn Cổ Cảnh tầng thứ chín?

Nhưng đợi mãi A Ma La vẫn không phá vỡ Tử Kim Hồng Hồ Lô, giống như ném viên đá xuống biển vậy, thật sự đã bị trấn áp trong Tử Kim Hồng Hồ Lô.

Ngân Giác Yêu Hoàng phun một ngụm nước bọt, khinh thường nói:

- Sinh linh từ Cửu Thiên Thần GIới cũng chỉ có vậy. Đến một món thượng phẩm chí tôn khí cũng không chống đỡ nổi. Quá yếu! Ta định mặc Thần Dụ Chí Tôn Chiến Giáp để chiến đấu với các ngươi, xem ra không có cơ hội phát huy chiến lực rồi. Có phải tất cả sinh linh từ Cửu Thiên Thần Giới đều bốc phét không?

Lão giả ngồi bên phải tức gần chết, cảm thấy chắc chắn Ngân Giác Yêu Hoàng đang che giấu thực lực, nếu không một cường giả Vạn Cổ Cảnh tầng thứ chín sao có thể bị hắn hút đi dễ dàng như vậy?

Ninh Tiểu Xuyên cũng cảm thấy khó tin, với tu vi của A Ma La sao có thể lại không phá được Tử Kim Hồng Hồ Lô?

Nhạc Minh Tùng nhìn Tử Kim Hồng Hồ Lô của Ngân Giác Yêu Hoàng, cảm thấy rất quen mắt, mí mắt giật giật mấy cái, lập tức lao tới nhắc cổ áo Ngân Giác Yêu Hoàng lên.

- Mẹ kiếp, hai quả hồ lồ trên cây Thượng Cổ Thần Đằng ở đỉnh Hư Cảnh Sơn trên đảo Vân Châu là do ngươi hái?

- Được lắm. Hôm nay cuối cùng lão tử cũng bắt được kẻ trộm. Cây Thượng Cổ Thần Đằng đó ta phát hiện được đầu tiên. Tử Kim Hồ Lô và Hỏa Hồng Hồ Lô hồi đó còn chưa chín. Ta định đợi chúng chín rồi hái. Nhưng đến khi ta quay lại đảo Vân Châu thì chúng ta bị trộm mất rồi.

Nhạc Minh Tùng nổi điên, đó là hai quả hồ lồ mọc trên Thượng Cổ Thần Đằng, có thể gọi là chí bảo trong trời đất nhưng lại bị trộm mất.

Hắn sao có thể không đau lòng?

Ngân Giác Yêu Hoàng nói:

- Nhạc trưởng lão, đừng có thấy bảo vật là nói của mình. Tử Kim Hồng Hồ Lô sao có thể là ngươi phát hiện trước? Đây là hồ lô hái từ một cây Linh Đằng ở hải ngoại do lão tổ tông của lão tổ tông của lão tổ tông bọn ta hái được. Tộc bọn ta đã truyền thừa hơn ba mươi vạn năm nay rồi.

Kim Giác Yêu Hoàng nói:

- Không sai! Cửu Vĩ Yêu Hậu cũng có thể làm chứng. Tử Kim Hồng Hồ Lô là bảo vật của tộc ta, đã truyền thừa hơn ba mươi vạn năm nay. Nhạc Minh Tùng, hai quả hồ lồ mà ngươi thấy chắc chắn không phải hai quả này.

- Mẹ kiếp!

Nhạc Minh Tùng tức đến run người:

- Thượng Cổ Thần Đằng là tinh túy của trời đất, là linh vật sinh ra từ khi xuất hiện Đại Diêm. Cả Đại Diêm chỉ có một cây, sao có thể có cây thứ hai? Khốn nạn, thứ bảo vật này các ngươi luyện chế bừa bãi nên mới thành trung phẩm chí tôn khí. Ôi trời ơi, ta nói cho các ngươi biết, chuyện này chưa xong đâu. Giờ trả lại Tử Kim Hồ Lô và Hồng Hỏa Hồ Lô cho ta. Nếu không bản trưởng lão sẽ phải cướp!

- Khụ khụ!

Ninh Tiểu Xuyên ho khan hai tiếng:

- Nhạc trưởng lão, vừa rồi ta đã có xác nhận của Cửu Vĩ Yêu Hậu, Tử Kim Hồ Lô và Hỏa Hồng Hồ Lô đúng là bảo vật truyền thừa của tộc Ngân Giác Yêu Hoàng bọn họ, đã truyền thừa hơn ba mươi vạn năm. Nếu hai quả hồ lô này là hai quả ngươi nhìn thấy năm đó thì căn bản không thể giải thích được. Chỉ có thể nói là ngươi đã nói dối mà thôi.

Thật ra trong đầu Ninh Tiểu Xuyên lại nghĩ khác, chưa biết chừng lời Nhạc Minh Tùng nói là đúng sự thật.

Vì thân phận của Nhạc Minh Tùng thực sự quá thần bí, cho dù có sống hơn ba mươi vạn năm cũng không phải không có khả năng.

Đương nhiên, như vậy thì quá đáng sợ, khả năng không lớn.

Đàn Càn hòa thượng nói:

- A Di Đà Phật, Nhạc thí chủ, tham tính như ma, sẽ khiến ngươi từng bước rơi vào hố sâu không đáy, sẽ không nhìn thấy mặt trời nữa. Phật nói, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. Buông bỏ tham niệm, lập tức thành Phật.

Nhạc Minh Tùng nhìn Đàn Càn hòa thượng, trong lòng nộ hỏa bùng nổ:

- Mẹ kiếp, con lừa trọc kia, ngươi cũng có tư cách nói ta tham?

Đàn Càn hòa thượng tỏ ra đầy chính khí nói:

- A Di Đà Phật. Đó vốn là sự thật mọi người đều thấy Nhạc thí chủ muốn bá chiếm cả bảo vật của hậu bối, thực sự khiến bần tăng cũng không thể nhìn tiếp được nữa. Bần tăng đành phải đứng ra nói cho công bằng.

Nhạc Minh Tùng thấy mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt cổ quái, có chút bối rối, buông cổ áo Ngân Giác Yêu Hoàng ra, nói:

- Thật ra... hình như bản trưởng lão bị hoa mắt thật. Hai quả hồ lô trên Thượng Cổ Thần Đằng ta thấy đều là Tiên Thiên thần vật, sao có thể chỉ là chiến khí cấp trung phẩm chí tôn khí được? Già tồi, mắt hoa rồi, mắt hoa rồi

- Nhạc trưởng lão, đã bảo ngươi nhìn nhầm mà còn không tin.

Ngân Giác Yêu Hoàng thở dài.

Ngân Giác Yêu Hoàng không dám động vào Nhạc Minh Tùng, nhìn sang vị lão giả kia, lạnh giọng:

- Lão già, ngươi tên gì?

- Bản tọa là một trong thập đại chiến tướng dưới trướng Cửu Đầu Tử Giao đại nhân, A Đạt Tây Lạc.

Lão giả đó đáp.

A Ma La và A Đạt Tây Lạc đều là một trong thập đại chiến tướng của Cửu Đầu Tử Giao, tu vi Vạn Cổ Cảnh tầng thứ chín.

Với tu vi của thập đại chiến tướng, bất cứ ai cũng có thể hoành tảo Thiên Hư Đại Lục, nhưng đáng tiếc vận khí họ không tốt lắm, lại gặp phải mấy người Ninh Tiểu Xuyên.

A Ma La bị hút vào Tử Kim Hồng Hồ Lô thì A Đạt Tây Lạc rất bất an, cảm thấy dường như đám người Ninh Tiểu Xuyên đều không hề dễ động.

Nhưng là sinh linh đến từ văn minh Thần Hà, đương nhiên có ngạo khí, coi mình là thượng vị giả, vẫn không coi mấy người bọn Ninh Tiểu Xuyên ra gì, nên hắn vẫn tự hào báo tên.

Ngân Giác Yêu Hoàng nói

- Ta gọi ngươi có dám trả lời? A Đạt Tây Lạc!

A Đạt Tây Lạc vừa tận mắt thấy A Ma La bị hút vào hồ lô, lúc này đâu dám trả lời?

- Bản tọa không chơi trò vô vị đó!

A Đạt Lạc giang cánh bay lên trời, cầm một thanh trường mâu cấp chí tôn vương khí, cách không đâm về phía Ngân Giác Yêu Hoàng.

Uỳnh!

Ngân Giác Yêu Hoàng bị oanh kích bay ra xa, miệng phun máu, trước ngực toác một miếng lớn, xương cốt toàn thân gãy mất một nửa.

Cũng may hắn đã mặc Thần Dụ Chí Tôn Chiến Giáp trước nên mới chỉ bị trọng thương. Nếu không mặc Thần Dụ Chí Tôn Chiến Giáp thì Ngân Giác Yêu Hoàng đã tan thành tương rồi.

- Thần Dụ Chí Tôn Chiến Giáp? Sao ngươi lại có bảo vật này?

A Đạt Tây Lạc sững người, khó tin nhìn Ngân Giác Yêu Hoàng.

Ninh Tiểu Xuyên nheo mắt:

- Hòa thượng, đến lúc ngươi ra tay rồi!

Đàn Càn hòa thượng gầm lên một tiếng như sư tử hống, toàn thân phát Phật Quang màu kim, sau lưng ngưng tụ hư ảnh Phật cao nghìn trượng, một chưởng đánh về phía A Đạt Tây Lạc.

Vừa rồi A Đạt Tây Lạc mới chỉ công kích mang tính thăm dò, lúc này giao đấu với Đàn Càn hòa thượng cuối cùng cũng dốc toàn lực, khí thế càng trở nên mạnh mẽ.

- Hừ, một đám sâu bọ. Hôm nay bản tọa sẽ cho các ngươi biết bản thân thấp bé đến mức nào!

A Đạt Tây Lạc khiến Ngân Giác Yêu Hoàng trọng thương, sự tự tin tăng mạnh, cầm trường mâu xông tới.

Khí linh trong trường mâu của hắn đã được đánh thức, uy lực của chí tôn vương khí được bạo phát hoàn toàn, đánh xuyên qua chưởng ấn của Đàn Càn hòa thượng.

Trường mâu xuyên qua hư không nhằm thẳng mi tâm Đàn Càn hòa thượng lao tới.

- Phật Quang Phổ Chiếu!

Đàn Càn hòa thượng chắp hai tay lại, giống như một vị Kim Cương Phật Đà hành tẩu trong nhân gian, từ mi tâm hắn mọc ra một bông Phật liên, tỏa sáng chói lòa chặn đứng trường mâu của A Đạt Tây Lạc.

Uỳnh một tiếng, hai luồng sức mạnh cường đại lao vào nhau, mặt đất nứt toác, sóng xung động tỏa ra bốn phía.

Kim Giác Ngân Giác Yêu Hoàng có phần kinh ngạc:

- Tu vi của đại hòa thượng cường đại như vậy, có thể giao đấu với cả chiến tướng đến từ thần giới, hơn nữa còn không bị yếu thế.

- Tu vi của hắn có lẽ đã là Vạn Cổ Cảnh tầng thứ chín.

Cửu Vĩ Yêu Hậu nói.

Ninh Tiểu Xuyên không hề ngạc nhiên. Đàn Càn hòa thượng có thể giao đấu với thần niệm của Thiên Mộng Yêu Hoàng, thậm chí còn thoát được khỏi tay Thiên Mộng Yêu Hoàng thì tu vi chắc chắn không hề thấp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi