THẦN MỘ CHI HUYẾT ĐẾ

- Tiểu tử thì ra ngươi vẫn còn sống. Vậy thì bổn đại gia đại phát từ bi lần nữa tiễn ngươi lên đường!!

Tên hắc y nhân vừa rồi xuất thủ giết chết Tiểu Trường Minh vừa thấy hắn đứng dậy thì quát lên một tiếng lao về phía đối thủ.

- Ầm!

Đông Phương Trường Minh nhìn thấy tên hắc y nhân lao về phía mình thì hai mắt trừng lớn, một cổ lệ khí khí như hung thần từ trong mắt hắn bắn ra.

Người ngoài có thể không phát giác được nhưng mà tên hắc y nhân đang lao đến có thể cảm nhận được lúc này như là có một cự đại Ma Thần thân cao nghìn trượng đang nhìn chằm chằm hắn vậy.

- Grao!

Ma Thần gầm lớn một tiếng một cỗ ý chí kinh khủng từ trong mắt nó bắn ra trùng kích thẳng vào cơ thể hắc y nhân khiến hắn ầm ầm té ngã xuống mặt đất sau đó không còn đứng lên được nữa.

- Tê!

Đám sát thủ đứng ở phía xa thấy vậy không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh. Chỉ dùng một ánh mắt đã có thể giết chết một tên Tứ Giai cao thủ, đây là ý chí cường đại đến mức nào? Bọn họ tự hỏi dù là Giáo Luyện trước đây của bọn họ Ngũ Giai đỉnh cấp sát thủ Sát Thần cũng không thể làm được như vậy. Vậy tại sao một thiếu niên trước mặt lại làm được chứ??

Trong lòng đám sát thủ kinh hãi thầm nghĩ.

Nhưng mà còn chưa đợi bọn họ có phản ứng gì sau khi giải quyết xong hắc y nhân Đông Phương Trường Minh đã chậm rãi bước ra một bước.

Một bước này vừa bước ra hắn lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh lướt đi như bóng ma khi đi đến đâu sinh mạng ngã gục đến đó.

Tàn ảnh kia thật sự quá nhanh, nhanh đến mức người ta chỉ có thể nhìn thấy mái tóc trắng tung bay trong gió cùng với một bộ bạch y bất nhiễm huyết.

Sau một lúc lâu cuối cùng trăm tên tinh anh sát thủ cũng đã hoàn toàn ngã xuống Đông Phương Trường Minh cũng dừng lại.

- Nhất Tuyến Sinh Cơ Đại Pháp quả nhiên thần kỳ! Không uổng công ta đã bỏ ra đại giá để trao đổi nó chỉ là không biết Y Tư Kỳ và Vi Vi An có may mắn như ta hay không?

Chỉ nghe Đông Phương Trường Minh thấp giọng lẩm bẩm vào lúc này hắn đã không chỉ đơn giản là Tiểu Hầu Gia của Đông Phương Hầu Phủ - Đại Sở Đế Quốc nữa rồi mà đã thức tỉnh ký ức kiếp trước trở lại thành Bạch Phát Ma Hoàng uy chấn Thiên Giới của một vạn năm trước!!

- Cha Gia gia xin thứ lỗi cho Minh nhi bất hiếu con chỉ vừa mới thức tỉnh còn chưa khôi phục lại lực lượng cho nên không thể phục sinh cho hai người chỉ có thể để hai người bình an vào luân hồi mà thôi!!

Sau khi kiểm tra tất cả thân thể mình Đông Phương Trường Minh bước tới trước thi thể của Đông Phương Lăng Thiên và Đông Phương Lăng Vân trầm giọng nói một tiếng sau đó quỳ xuống cung kính lạy ba lạy.

- Vút!

Tiếp theo chỉ thấy hắn vung tay lên trên thi thể của hai người đột nhiên toát ra hai đạo ánh sáng màu xanh có hình dạng rất giống Đông Phương Lăng Thiên và Đông Phương Lăng Vân, đúng là linh hồn của bọn họ.

- Ừm!!

Linh hồn của Đông Phương Lăng Thiên và Đông Phương Lăng Vân nhìn Đông Phương Trường Minh trịnh trọng gật đầu một cái sau đó cùng lúc tiến vào luân hồi thông đạo có được một phần khí vận của Đông Phương Trường Minh bảo vệ bảo đảm bọn họ có thể bình an thuận lợi chuyển thế đây cũng là chuyện duy nhất mà hiện tại hắn có thể làm được.

- Phù!

Sau khi làm xong tất cả Đông Phương Trường Minh nhìn hai bàn tay đẫm máu của mình thở nhẹ một tiếng một tiếng sau đó lại phóng mắt nhìn về phía xa như đang chờ đợi gì đó.

- Lọc cọc lọc cọc lọc.....

Sau một lúc lâu ở phía xa bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa tiếp đó trong chớp mắt có gần ngàn binh sĩ giáp bạc phóng tới trước mặt Đông Phương Trường Minh.

- Bọn thuộc hạ cứu giá chậm trễ xin Tiểu Hầu Gia thứ tội!!

Tướng lĩnh chỉ huy đoàn quân giáp bạc nhìn thấy Đông Phương Trường Minh thì lập tức quỳ xuống cung kính nói.

- Liên Sơn đây không phải là lỗi của ngươi, đứng lên đi!!

Đông Phương Trường Minh phất tay một cái trầm giọng nói. Vị tướng quân tên Liên Sơn này là một trong những tâm phúc do cha và gia gia của hắn bồi dưỡng bên trong quân đội đối với gia tộc Đông Phương rất là trung tâm.

- Vâng Tiểu Hầu Gia!

Liên Sơn nghe vậy cung kính kêu lên một tiếng sau đó đứng lên đưa mắt quan sát xung quanh.

- Tiểu Hầu Gia đây là... Hầu Gia và Lão Hầu Gia... bọn họ... bọn họ...

Khi nhìn thấy thi thể của Đông Phương Lăng Thiên và Đông Phương Lăng Vân thì Liên Sơn kinh hãi kêu lên một tiếng.

- Liên Sơn chỗ này không phải là nơi nói chuyện trước tiên ngươi hãy thu lại thi thể của bọn họ trước đã.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp nói xong đã bị Đông Phương Trường Minh lên tiếng ngăn cản.

- Vâng Tiểu Hầu Gia!!

Liên Sơn nghe vậy trầm giọng kêu lên một tiếng rồi chỉ huy các binh sĩ dưới trướng bắt đầu thu lại các thi thể trên mặt đất sau đó cùng với Đông Phương Trường Minh quay về Lâm Nguyên Thành.

....

Nửa ngày sau trong phủ thành chủ của Lâm Nguyên Thành.

- Liên Sơn lần này cha và gia gia ta không may bị tặc nhân hại chết phiền ngươi chuẩn bị cho bọn họ hai cỗ quan tài ta muốn mang bọn họ về nhà còn có số hộ vệ kia ngươi cũng chuẩn bị trao cho gia đình bọn họ mỗi người một trăm kim tệ cho ta, bọn họ vì Đông Phương gia tộc ta mà chết. Ta không thể để gia đình bọn họ thiệt thòi được!!

Chỉ thấy Đông Phương Trường Minh đem mọi chuyện đã xảy ra kể lại một lần rồi nhìn Liên Sơn trầm giọng nói một tiếng.

- Vâng cứ giao cho thuộc hạ!

Đối với chuyện này Liên Sơn tự nhiên không có ý kiến nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Tiếp theo hai người lại thảo luận thêm một số chuyện sau đó Liên Sơn lại cáo từ ra ngoài để lại một mình Đông Phương Trường Minh ở lại bên trong phòng.

- Thân thể kiếp này thật sự là quá yếu xem ra phải nhanh chóng tu luyện a!!

Sau khi Liên Sơn rời đi chỉ thấy Đông Phương Trường Minh liếc mắt nhìn qua thân thể của mình nhàn nhạt cảm thán một tiếng sau đó lập tức tiến vào bên trong mình khoanh chân ngồi xuống bắt đầu im lặng tu luyện.

....

Ba tháng sau nhờ vào sự trợ giúp của Liên Sơn cuối cùng Đông Phương Trường Minh cũng đã đem được thi thể của Đông Phương Lăng Thiên và Đông Phương Lăng Vân quay về Đông Phương Hầu Phủ ở Sở Đô tiến hành tang lễ.

Tuy đối với việc tang lễ này bản thân Đông Phương Trường Minh chủ trương tổ chức trong im lặng không muốn làm kinh động đến quá nhiều người nhưng mà do thân phận của Đông Phương Lăng Thiên và Đông Phương Lăng Vân thật sự quá mức to lớn muốn dấu cũng không thể dấu được cho nên trong lúc nhất thời có vô số người đến viếng Đông Phương Hầu Phủ.

Trong số những người này có một bộ phận là thật lòng đến đưa tiễn Đông Phương Lăng Thiên và Đông Phương Lăng Vân còn một bộ phận khác là đến để thăm dò tình hình của Đông Phương Trường Minh để dự tính bước tiếp theo của mình.

Cũng may Đông Phương Trường Minh đối phó với những người này cũng có một vài thủ đoạn cho nên không gây ra cảnh ồn ào huyên náo quá lớn khiến cho tang lễ có thể thuận lợi tiến hành.

- Cọc cọc...

Đến tối ngày thứ bảy khi Đông Phương Trường Minh đang ở trong phòng tu luyện thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

- Là ai?

Hắn nhẹ nhàng mở mắt ra nhàn nhạt hỏi.

- Tiểu Hầu Gia là thuộc hạ!

Một trung niên nhân từ bên ngoài đẩy cửa bước vào phòng nhìn Đông Phương Trường Minh nói.

Người trung niên này tên Trương Phúc là quản gia của Đông Phương Hầu Phủ cũng là người hầu hạ Đông Phương Trường Minh từ nhỏ đến lớn.

- Ngươi đến đây có việc gì?

Đông Phương Trường Minh nhàn nhạt hỏi.

- Bẩm Tiểu Hầu Gia đại công chúa Sở Ngọc muốn gặp người ạ!!

Trương Phúc cung kính nói.

- Được! Ngươi dẫn ta đi gặp nàng ta đi!!

Đông Phương Trường Minh nghe được cái tên Sở Ngọc thì nhíu nhíu mày suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói.

- Vâng!

Trương Phúc cung kính gật đầu một cái sau đó quay đầu bước ra ngoài thì Đông Phương Trường Minh cũng nhanh chóng đuổi theo ông ta.

Khi hai người đi tới đại sảnh thì chỉ thấy ở đó có một thiếu nữ tuyệt sắc thân mặc phượng bào đang đợi sẵn bọn họ nàng ta chính là Đại công chúa của Đại Sở Đế Quốc - Sở Ngọc!!

- Thần Đông Phương Trường Minh tham kiến Đại Công Chúa!!

Đông Phương Trường Minh bước tới trước mặt cung kính thi lễ nói.

- Không cần đa lễ đứng lên đi!!

Sở Ngọc thấy vậy khẽ cười một tiếng nói.

- Lần này ta phụng mệnh phụ hoàng đến đây thứ nhất là để thắp một nén nhang cho Đông Phương thúc thúc và Lão Hầu Gia thứ hai là muốn hỏi xem Đông Phương Trường Minh ngươi sắp tới có dự định thế nào là kế thừa chức vị Đông Phương Hầu hay là có dự định gì khác! Dù ngươi có dự định thế nào Đại Sở chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực ủng hộ ngươi!!

Đợi sau khi Đông Phương Trường Minh đứng lên Sở Ngọc không thèm che dấu chút nào lập tức đem mục đích của mình nói ra.

- Cái này? Thần xin đa tạ ý tốt của Hoàng thượng và Công chúa hiện tại thần tạm thời không muốn kế thừa chức vị của Phụ thân mà chỉ muốn tiến vào quân đội của Đế Quốc xin công chúa thành toàn!!

Đông Phương Trường Minh suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói.

- Gia nhập quân đội? Ngươi làm vậy là có ý gì??

Sở Nguyệt nghe vậy kinh ngạc hỏi.

- Bẩm công chúa trải qua chuyện lần này thần đã hiểu được tầm quan trọng của thực lực cho nên muốn vào quân đội hảo hảo tu luyện một phen!!

Đông Phương Trường Minh trầm giọng nói một tiếng.

- Nếu như ngươi muốn tu luyện thì ta có thể sắp xếp để ngươi tiến vào trong Kỳ Sĩ Phủ không cần tiến vào trong quân đội đâu! Dù sao lấy thân phận của ngươi tiến vào trong quân đội cũng không thích hợp lắm!!

Sở Nguyệt nghe vậy thì nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói.

- Không cần đâu Công chúa các vị Kỳ Nhân trong Kỳ Sĩ Phủ tuy lợi hại nhưng con đường họ đi chưa chắc thích hợp với thần. Ngược lại Gia gia khi còn sống từng có lời dạy là chiến trường mới là nơi rèn luyện tốt nhất cho nam nhi cho nên ta mới muốn tiến vào chiến trường một phen. Xin công chúa thành toàn!!

Đông Phương Trường Minh nghe vậy lắc đầu nói.

- Được! Có chí khí lắm không hổ danh là con cháu gia tộc Đông Phương. Như vậy ta liền thành toàn cho ngươi hy vọng ngươi không làm ta thất vọng!!

Sở Nguyệt thấy hắn dứt khoát như vậy thì cũng không khuyên nữa mà gật đầu nói.

- Đa tạ công chúa!

Đông Phương Trường Minh nghe vậy cảm kích nói.

Tiếp theo hai người lại cùng nhau thảo luận thêm một số chuyện nữa liên quan đến việc kế thừa chức vị Đông Phương Hầu sau đó Sở Nguyệt liền cáo từ ra về.

- À phải rồi! Có một chuyện ta quên nói cho ngươi biết ở chỗ phụ hoàng đã tìm được một số manh mối liên quan đến đám sát thủ ám sát Đông Phương Hầu rồi ngươi có cần chúng ta giúp ngươi tìm kẻ chủ mưu ra báo thù cho bọn họ không??

Khi ra đến cổng chính Sở Nguyệt đột nhiên nhìn Đông Phương Trường Minh hỏi.

- Đa tạ Công chúa quan tâm! Chuyện của Gia gia thần hy vọng có thể tự mình giải quyết không cần người phải quan tâm!!

Đông Phương Trường Minh nghe vậy sắc mặt khẽ biến một chút rồi lại âm trầm nói.

Đối diện với chuyện này hắn đã nghĩ kỹ từ lâu nếu đối phương đã dám ra tay với Đông Phương Hầu Phủ bọn hắn tất nhiên là phải sở hữu một thế lực cực kỳ khổng lồ nếu bây giờ bứt dây động rừng chưa chắc thật sự tìm được kẻ chủ mưu mà còn có thể nguy hại đến hắn!!

Sở Nguyệt nghe vậy im lặng gật đầu một cái sau đó bước chân đi khỏi Đông Phương Hầu Phủ.

- Vút!

Khi nàng ta bước lên chiếc kiệu của mình thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện bóng đen.

- Ảnh ngươi thấy Đông Phương Trường Minh này thế nào??

Sở Nguyệt nhìn thấy bóng đen xuất hiện không chút kinh hãi mà chỉ trầm giọng hỏi một câu.

- Bẩm Công chúa thuộc hạ thấy Đông Phương Trường Minh là một người có tâm cơ rất âm trầm bởi vì khi người nói chuyện với hắn nhịp tim của hắn luôn duy trì ở mức năm mươi tám nhịp trên một giây chưa từng thay đổi mãi đến khi người đề cập đến chuyện đã tìm ra kẻ chủ mưu sát hại Đông Phương Lăng Thiên và Đông Phương Lăng Vân nhịp tim của hắn mới tăng lên mức sau mươi nhịp một giây nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại mức trước đây!!

Bóng đen trầm giọng nói.

- Ừm! Khởi giá đi!!

Sở Nguyệt nghe vậy im lặng gật đầu một cái sau đó lên tiếng nói.

Dưới hiệu lệnh của nàng bốn tên kiệu phu nhanh chóng tiến về phía Hoàng cung Sở Quốc. Bản thân Sở Nguyệt ngồi bên trong kiệu nhìn ngắm bầu trời sao qua khung cửa sổ hai mắt lấp lánh tinh quang không có ai biết trong lòng nàng thật ra đang suy nghĩ điều gì!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi