THẦN MỘ II



Thái cổ nam tử hùng mạnh mặc huyết y rách nát, cầm thanh đồng cổ mâu, cưỡi thêm mã nhuộm đỏ huyết tích, đứng sừng sững trên không hóa thạch, không hề có dao động năng lượng truyền ra.
Nhưng từ chung quanh vô tận thiên địa nguyên khí rung động, đổ về phía y như vạn lưu quy tông.
Y không hề có dao động năng lượng, không có ý tụ tập thiên địa nguyên khí nhưng thảo mộc tinh khí và nhật nguyệt tinh hoa lại không chịu khống chế, tự động đổ về.
Hoa đảo vỡ tan, hoa cỏ trên bề mặt điêu linh, thoáng chốc hóa thành từng dòng sáng bay lên không, nhập vào thể nội nam tử.
Ngoài xa, Tử Kim thần long than oán: “Long Hoàng trên cao, đây… đây là bậc thầy phạm tội.

Có chặt hết trúc cũng không ghi nổi, bao nhiêu là thiên tài địa bảo, trời ơi, cho lão long một nửa, không, hai thành là được rồi.

Trời ạ, tên khốn trời đánh.”
“Thần dạy, ta khó chịu quá… vừa nãy ta nên ăn nhiều một chút.” Long Bảo Bảo lẩm bẩm với vẻ tiếc nuối.
Không chỉ tiên quả viên mà cả hoa đảo không còn nữa, hoàn toàn biến mất khỏi mặt biển phẳng lặng.
Thần Nam không thể đoán ra nam tử dùng năng lượng gì mà không có dao động xuất ra, chỉ có vô tận thiên địa nguyên khí tràn tới rồi hải đảo sụp đổ.
Đến giờ, Phiêu Diêu phong và mọi cổ trận pháp trên đó đều tan biến, tinh không rực rỡ và mặt biển vô tận lộ ra dưới sắc trời đêm.
Lúc này biển động ầm ầm, sóng dâng ngút trời, thiên địa nguyên khí kịch liệt dao động nên mặt biển không còn yên ả.
Nam tử hệt như một hắc động không đáy, điên cuồng hút lấy nguyên khí chung quanh, cuối cùng tạo thành biển động.
Cường giả siêu tuyệt.
Chỉ đứng bất động cũng tạo thành phong vân biến ảo, thiên địa thất sắc.
Long Vũ lau khô nước mắt: “Hắn đang điên cuồng hút thiên địa nguyên khí, từ Thái cổ đến nay, hắn vẫn không ngừng tu luyện mà thể nội trống không, khó mà tưởng tượng được phải hút bao nhiêu thiên địa tinh khí.”
Nàng nói không sai, Thái cổ nam tử như một tòa động không đáy, vĩnh viễn không thể lấp đầy.
Sau cùng mặt biển cuộn sóng cũng bị ảnh hưởng, từ lãng hoa xạ ra đạo đạo thần mang, tinh khí trong nước biển cũng bị hút lên điên cuồng.

Trong nước biển có ngàn vạn sinh vật, giờ bị hủy diệt, thoáng chốc đã mất đi nguồn sống tinh khí nên dần ngột ngạt rồi nổ tung.
Mọi sinh vật đều thành đối tượng cướp đoạt của Thái cổ nam tử, vô tận sinh mệnh chi năng từ hải dương bay lên, nhanh chóng tụ tập vào chỗ y đứng.
Cảnh tượng dưới biển lại không nỡ nhìn, nhỏ như tôm của cho đến những con cá, hải giao to lớn cả trăm trượng, đều nổi tử thi lên mặt biển, huyết nhục khô cạn, sinh mệnh chi năng mất sạch, trôi nổi trên mặt nước.
Nhìn từ xa, mặt biển bị tử thi bao phủ, hải vực ngàn dặm đã thành một vùng biển chết chóc.
Khung cảnh đáng sợ.
Mặt biển không còn tí sinh khí nào.
Ngoài xa, bọn Thần Nam, Long Vũ, Long Bảo Bảo nếu không nhờ tu vi trác tuyệt, chắc sinh mệnh chi năng cũng bị cướp đoạt.
Cổ Tư hoảng sợ: “Nhân vật cỡ này đáng sợ thật, không cảm ứng được năng lượng dao động nhưng lại cảm thụ thấy chỗ đáng sợ của hắn.”
Mặt biển không đủ đáp ứng Thái cổ nam tử, tinh không thành đối tượng cướp đoạt của y.

Ánh tinh quang rực rỡ rải xuống, vốn khiến cho hải vực đượm vẻ nhu hòa, nhưng giờ đây cũng bị cướp đoạt.
Tinh quang bị bẻ cong, toàn bộ ánh sáng tập trung vào phương vị có Thái cổ nam tử.
Từ xa nhìn lại, khung cảnh quả thật tà dị mà đáng sợ.
Mấy trăm trượng tinh không rực rỡ rải ánh sáng xuống mặt biển tan biến sạch, tụ vào nam tử, tầng không thấp trở nên hắc ám.
Thái cổ nam tử bá đạo khủng khiếp, ngay cả tinh quang không thoát khỏi tay y.
Lúc đó, bọn Thần Nam đứng hoàn toàn trong bóng đêm bởi mọi tia sáng bị nam tử hút hết.

Tinh quang rợp trời tụ thành một quang trụ khổng lồ, nối liền với thân thể y, vô tận tinh thần chi lực chảy vào thể nội.
Thần Nam không tưởng tượng nổi nam tử mạnh đến mức nào, bất quá hắn biết y đủ tư cách đấu với Ma Chủ nên rất mong chờ có ngày hai cao thủ đạt đỉnh cao đấu nhau một phen, đương nhiên đó là một trận chiến thiên cổ.
Tiếc rằng hiện tại Ma Chủ đã ở đệ tam giới.

Dưới màn đên, mặt biển dần bình tĩnh lại, tôm tép cua cá phơi xác đầy trên biển, tử khí trầm trầm khiến vùng biển này thật sự trở thành tử hải.
Tinh thần chi lực hùng hậu vô biên, suốt cả đêm Thái cổ nam tử bất động, đứng trên hư không như hóa thạch mặc cho vô tận tinh quang tiến vào thể nội.
Mãi lúc lê minh tràn đến, tia tinh quang sau cùng tan đi, nam tử mới động đậy.

Y ngồi trên lưng Thiên mã, mở bừng mắt, trong nháy mắt hai đạo sét màu tím chẻ đôi mặt biển thành hai rãnh sâu hoắm, nước biển dạt sang hai bên.
Tử điện tan đi, hai mắt nam tử trở lại bình thường.
Ngoài xa, bọn Thần Nam thầm kinh dị, lần đầu tiên họ nhìn thấy trong mắt đối phương: màu tím sẫm, sâu hun hút, dù cách rất xa vẫn cảm nhận được sức mạnh thần dị.
“Hiện tại chúng ta không địch nổi y, căn bản không phải địch thủ.” Thần Nam cảm thán, song phương chênh nhau quá xa.
Những họ không dám đấu với Thái cổ nam tử, không có nghĩa người khác không dám.
Không ít đệ tử trẻ tuổi của Phiêu Diêu phong không đào tẩu, đứng ngoài xa quan sát đối phương, mấy lần định lao tới nhưng bị thiên địa tinh khí cực mạnh cản lại.

Hiện tại mười mấy người lao tới nhanh như chớp.
Long Vũ và Thần Nam cùng lắc đầu, dũng khí là tốt nhưng giờ không phải lúc nhiệt huyết xung động.
Mười mấy người nhanh chóng tới trước mặt Thái cổ nam tử, nhưng lần này y không khai sát giới, chỉ lạnh lùng liếc nhìn đám người của Phiêu Diêu phong, trong mắt thương tang nhìn về lục địa phía xa, đoạn cưỡi Thiên mã toan bay đi.
Đệ tử Phiêu Diêu phong kích nộ liễu, cảm giác bị coi thường, đồng loạt phát ra kiếm khí.
Thái cổ nam tử vẫn không thèm nhìn tới, cưỡi Thiên mã tiến lên, mặc cho trăm đạo kiếm mang chém vào người.

Thiên mã lướt qua như tia chớp, tan biến vào cuối chân trời.
Năm đệ tử bị Thiên mã đạp thành tương thịt, bốn người khác trọng thương, chỉ có ba người không sao.

Đó… hoàn toàn ơ hờ mà thực hiện, nam tử cơ hồ coi họ là mấy ngọn cỏ bên đường, trực tiếp giục ngựa lướt qua.
Quả là tuyệt đối cường giả, không buồn để ý những thứ nhỏ xíu như kiến cỏ, có coi đám đệ tử Phiêu Diêu phong ra gì.
Thậm chí, Tử Kim thần long ở xa bị Thái cổ nam tử liếc qua mà cũng có cảm giác tượng tự.

Lão du côn giận dữ kêu ầm lên: “Tên Thái cổ lão hỗn đản, nhãn thần kiểu gì vậy, lại coi ta như không, lẽ nào ngươi coi ta thật sự là ngọn cỏ, con cá?”
“Có bản sự thì đuổi theo mà nói, gào hét sau lưng người ta thì có ra thể thống gì.” Thần Nam đả kích.
“Ta không đuổi được, con ngựa kia nhanh quá.”
Thần Nam lại nhìn về hướng lục địa: “E rằng Nhân gian sẽ có đại biến phát sinh, chúng ta về thôi.”
Nhưng họ vẫn phải chậm lại hai ngày, bởi Long Vũ cảm thương, muốn tế bái sư môn, cùng an bài cho các sư huynh muội sống sót.
Sau biến cố này, tinh anh cao thủ của Phiêu Diêu phong tổn thất hết.
Hai ngày sau, Long Vũ mới dẹp nỗi đau cùng Thần Nam lên đường.
Lúc họ vào lục địa liền thấy ngay quái sự.
Chỉ trong hai ngày mà xảy ra những việc động trời.
Bảy vị thần bí cao thủ tung hoành thiên địa, không ai chống nổi.
Bảy người không đi cùng nhau mà xuất hiện phân tán khắp nơi.
Không ai hiểu họ nói gì nhưng một vài cao thủ tu luyện giới căn cứ vào thần thức dao động mà hiểu được.
Bảy người cùng muốn tìm một tàn phá thế giới!
Họ không hề có dao động năng lượng, chỉ như võ giả bình thường múa may binh khí, ban đầu các nhân sĩ tu luyện giới không coi họ vào đâu, thậm chí có người đến gây hấn.

Kết quả, bảy Huyền giới tan tành, gây thành sự kiện thảm khốc, mọi năng lượng của Huyền giới vỡ tan đều bị họ hấp thu.

Nơi Huyền giới tọa lạc hóa thành sa mạc, thảo mộc khô kiệt, động vật bỏ mạng, trở thành một vùng tử địa.
Thần Nam nghe xong liền biết ngay không ổn, trên đời có mấy tàn phá thế giới? Không phải phụ thân hắn từng lấy được một sao? Hiện tại đã hóa thành một phiến đại thiên địa, liên thông với Thiên giới và Nhân gian.
Bảy Thái cổ nhân vật gấp rút tìm kiếm, thật ra vì bí mật gì? Lẽ nào tàn phá thế giới ẩn chứa sức mạnh khiến họ động tâm?

Thần Nam không thể đoán được ý nghĩ thật sự của họ, bởi lúc đó họ đang gây loạn trên Thiên giới.
“Những người Ma Chủ dự cảm sẽ xuất hiện, có bảy người này không?” Thần Nam nghĩ tới liền lẩm bẩm: “Bảy người mạnh như vậy mà Ma Chủ lại đến đệ tam giới trước, bỏ qua những nguy hại bảy người tạo ra, lẽ nào tại đệ tam giới còn có việc quan trọng hơn?”
Hắn đưa Long Vũ đến Côn Luân Huyền giới rồi một mình rời đi, không mang theo cả Long Bảo Bảo và Tử Kim thần long.

Hắn muốn chạm vào bảy Thái cổ nhân vật, có Thần Vương dực rồi, nếu cẩn thận một chút ắt được bình an.
Nhưng hắn chưa bay khỏi Yêu tộc thánh địa, chưa ra khỏi Côn Luân sơn đã phải dừng lại trên tàng không một tòa trà hoa cốc.
Trong cố bốn mặt là núi, cảnh sắc ưu mĩ, một dòng suối xanh trọng chảy róc rách vui tai ra phía ngoài cốc.

Khắp nơi nở đầy hoa trà, từng đóa hoa lấp lánh như ngọc, hương thơm ngào ngạt, thấm vào tâm tì khiến người ta say mê.
Nhưng Thần Nam không có thời gian say sưa, hắn thấy Thái cổ nam tử cưỡi Thiên mã, cầm thanh đồng cổ mâu rỉ sét đứng bất động trên không, đang nhìn hai nữ tử trẻ tuổi trong trà hoa cốc.
Hai vị tiên tử dung mạo thanh lệ thoát tục, được hoa trà ánh xạ càng tô thêm vẻ xuất trần, chính thị Vũ Hinh và Đạm Đài Tuyền.
Vì bảy vị cường giả xuất thế, thiên địa bất an mà hai người kết thúc kế hoạch viễn du, vừa về Côn Luân Huyền giới, thấy nơi đây cảnh sắc tú mĩ, định vào thưởng hoa không ngờ gặp ngay nam tử cầm mâu.
Cũng may họ gặp nam tử ở đây, bằng không đối phương sẽ dựa vào linh thức cảm ứng tìm đến Côn Luân Huyền giới, ắt hủy diệt hết Yêu tộc thánh địa.
Nam tử nói bằng ngôn ngữ không ai nghe được, nhưng Đạm Đài Tuyền và Vũ Hinh dựa vào thần thức dao động mà hiểu ý tứ.
“Nói, các ngươi có biết tàn phá thế giới?”
Hai tiên tử là nhân vật cỡ nào, hai ngày nay đã biết tin tức về bảy vị bất thế cường giả, đương nhiên đoán ra thân phận nam tử.
“Thế giới tàn phá liên thông với Nhân gian, Thiên giới, đi về phía tây ngươi sẽ thấy một vùng thiên địa rộng lớn, đó từng là tàn phá thế giới.”
Mái tóc đen nhánh của Thái cổ nam tử tung bay cuồng loạn, đôi mắt sáng lên kinh nhân, thể phách cường kiện màu đồng cổ lóe lên bảo quang, ẩn dưới lớp huyết y rách nát càng sáng chói hơn.
“Hoàng Thiên ở đâu?” Y hỏi tiếp, ngôn ngữ tựa hồ phi thường kích động.
“Cái gì mà Hoàng Thiên?” Hiển nhiên hai nữ tử không biết y muốn hỏi gì.
“Thương Thiên đã chết, Hoàng Thiên phải được lập, chúng ta đã giết Thương Thiên, để Hoàng Thiên lại cho mấy kẻ đó phong ấn…”
Đạm Đài Tuyền và Vũ Hinh nhìn nhau, tuy không hiểu ngọn ngành nhưng cảm giác được đó là đại sự kiện chấn kinh thiên cổ sắp được nam tử thố lộ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi