THẦN MỘ II



Tin Đỗ gia Huyền giới phát sinh dị biến lập tức truyền khắp Thiên giới và Nhân gian, tạo thành chấn động không nhỏ.

Ai cũng biết nơi đó trở thành ma quật, sáu Thái cổ nhân vật được coi như vạn ma chi vương!
Trời biết được khi nào họ quay lại.
Một tiểu Huyền giới cạnh đó phát giác tình huống đầu tiên, gần đây họ cảm giác được có dao động đáng sợ phát ra từ lối vào Đỗ gia Huyền giới.

Chủ nhân tiểu Huyền giới này vội dẫn mọi người trốn ngay.
Người Thần gia trên Nguyệt lượng hành động đầu tiên, họ và mấy Thái cổ nhân vật oán cừu sâu nặng nên lập tức phái cao thủ tới điều tra, liền đó các phái ở Thiên giới và Nhân gian đều phái nhân mã tới.
Nhưng tất cả đều thất vọng, lối vào Đỗ gia Huyền giới đã bị phong bế, chỉ cảm giác được dao động vô cùng đáng sợ liên tục phát ra, tựa hồ có siêu cấp đại ác ma sắp xuất thế, hiện tại đang tích tụ sức mạnh.
Không ai điều tra rõ ràng được, nhân mã các phái đành ôm thất vọng quay về, chỉ lưu lại một bộ phận tiếp tục giám thị.
Trên một đỉnh núi cách lối vào Đỗ gia Huyền giới mười dặm, một thanh y thiếu nữ mắt ngập lệ, bi thương vô hạn nhìn về Huyền giới.
Thanh âm run rẩy, đau thương bật lên tiếng khóc: “Phụ thân, mẫu thân, tổ phụ, tổ mẫu …mọi thân nhân, toàn thể tộc nhân năm vạn người đều chết hết.

Không còn ai sống sót….

Trời ơi, mối thù này ta báo sao đây? Ta làm cách nào đánh bại được sáu tên ma quân?”
Từ thể nội nàng vang lên giọng nói khác, là dao động tinh thần của một nam tử, cũng vô cùng bi phần, gầm vang: “Chỉ cần Đỗ Hạo ta còn một hơi thở, tất phải báo cừu.

Hiện tại tu vi của ta thấp kém, không thể làm gì được chúng nhưng ta thề nhất định phải sống, phải tận mắt thấy Thái cổ lục nhân diệt vong! Nếu có thể ta nguyện làm một cọng cỏ, dùng chút sức mọn đè chết chúng vào phút cuối.”
Thanh y thiếu nữ chính là muội muội của Đỗ Hạo, họ là những kẻ may mắn sống sót của Đỗ gia Huyền giới, lúc đó đang ở ngoài tôi luyện nên tránh thoát trường huyết tinh đại đồ sát.

“Ca ca, làm sao đây?”
“Đến Tội Ác chi thành, dựa vào Thần Phong học viện có thể tạo ra thần, ta muốn có thân thể riêng rồi đi tìm sức mạnh, nếu giết được sáu kẻ đó mà phải bán linh hồn, ta cũng nguyện ý.” Đỗ Hạo là đệ nhất nhân lớp trẻ Đỗ gia, buông lời thề thảm liệt rồi cùng muội muội chung thân thể bay đi.
Tử Kim thần long há mồm, tựa hồ thấy mình mà nói ra ắt quá tàn nhẫn, sau cùng thở dài.

Thần Nam biết nó định nói gì, nhìn về phía xa: “Họ thật đáng thương, nếu không nhắm vào ta, tất cả cứ để qua hết đi.”
Hắn biết Đỗ gia huynh muội và mình là người thuộc hai thế giới, tu vi cách biệt một trời một vực, về sau chắc không còn gì gặp gỡ.
Phía sau hắn, Tiềm Long, Huyền Trang, Nam Cung Tiên Nhi, Lý Nhược Lan, Đông Phương Trường Minh, Hỗn Thiên tiểu ma vương đứng trên không, ngoài xa nữa, một vài thần linh Tây phương cũng đứng trên mây.
Thần Nam gào lớn với các Tây phương thần linh: “Nguyên Tố thổ thần, nếu ta thất bại sẽ thực hiện một việc cho ngươi, nếu ta thành công, đừng quên lời hứa, ta cần mượn thổ nguyên tố thần lực của ngươi để đào đất.”
Các Tây phương thần linh này phần lớn thuộc phe Nguyên Tố thổ thần, y lớn tiếng: “Được, chỉ cần ngươi mở xong phong ấn Đỗ gia Huyền giới, tìm ra bí mật trong đó là được.”
Nguyên Tố thổ thần rất thoải mái, vì dù thua cuộc, y cũng không mất mát gì, hơn nữa y là đại biểu của Tây phương thần linh, cũng muốn biết trong Đỗ gia Huyền giới đã xảy ra chuyện gì.
Nơi Đỗ gia Huyền giới tọa lạc xanh om một màu, núi non miên miên bất tuyệt, cảnh sắc phi thường ưu mĩ.
Bọn Thần Nam bay đến gần Huyền giới, tức thì cảm giác dao động đáng sợ tràn ra như sóng biển.
Lối vào đã phong bế mà còn ảm ứng như vậy, thanh thế đương nhiên kinh hồn.
Thần Nam đứng trên đỉnh núi có lối vào Đỗ gia Huyền giới, lớn tiếng ngâm tụng: “Hỏa nguyên tố trong thiên địa, xin hãy nghe lời triệu hoán của ta…”
Trong đám Tây phương thần linh ngoài xa, một đại biểu của Hỏa Thần hệ suýt nữa phun lửa ra mũi.

Chủ thần Kì Mạn của Hỏa Thần hệ bị hại thảm thiết.
“Thổ nguyên tố trong thiên địa, xin hãy nghe lời triệu hoán của ta…”
Nguyên Tố thổ thần tối sầm mặt mũi nhìn Thần Nam, đến giờ các Tây phương thần linh đều nhận ra đó không phải Tây phương triệu hoán ma pháp, càng không phải đại triệu hoán thuật trong truyền thuyết được các tiền bối nhiều đời nghiên cứu phát hiện, mà giống như một loại Đông phương cổ lão bí chú.
“Ầm, ầm, ầm.”
Sắc trời ẩm đạm, vô tận hắc vân che kín Đỗ gia Huyền giới, quỷ khí trùng trùng che hết tầm nhìn, không ai thấy rõ cảnh vật lối vào Huyền giới.

Trong không gian thông đạo tôi om, Thiên Quỷ thò chiếc đầu nanh ác vô cùng ra, gần lên bi phẫn cùng cực, dao động tinh thần phát ra cực kì không tình nguyện: “Thiên Quỷ đợi lệnh.”
Thần Nam ra lệnh: “Mở phiến Huyền giới này cho ta, bất kể từ lối vào hay chỗ nào cũng được.”
“Ta…” Thiên Quỷ phẫn nộ, định vung quỷ trảo vồ lấy Thần Nam nhưng nhớ tới phản lực của Tử mẫu thiên quỷ chú, đành thu lại, bực dọc đáp: “Được.”
“Ầm.”
Sức mạnh thiên gian điên cuồng đập vào cửa Huyền giới bùng lên dao động kinh hồn, hai ngọn núi cạnh đó sụp xuống, sức mạnh cực hạn tác dụng vào một điểm nhưng dao động hùng hồn vẫn bị thoát ra ngoài một phần.
“Đây…” Thiên Quỷ hít một hơi khí lạnh: “Sức mạnh phong ấn này quá mạnh, tựa hồ người phong ấn còn lợi hại hơn ta.”
Trong lòng Thần Nam rúng động, biết chắc do Thái cổ lục nhân, họ đã quay lại chưa? Nếu họ ở trong, mà tiến vào thế này, coi như tìm chết.
“Ngươi là thiên giai cao thủ, có thể vượt qua Huyền giới, cảm ứng cảnh tượng bên trong không? Thử xem người phong ấn có trong đó không.”
Thiên Quỷ lần đầu tiên có vẻ e ngại, cẩn thận đẩy thần niệm xuyen vào Huyền giới, cảm nhận mọi thứ trong đó.

Hồi lâu sau, nó mới thở phào, tựa hồ phí lực quá lớn, mệt mỏi lên tiếng: “Trong đó không có nhân vật nào đáng sợ nhưng có vô số sinh hồn gào khóc, dao động sinh mệnh hùng hậu hình như đang cung cấp năng lượng cho một loại tà ác trận pháp.”
“Mau mở Huyền giới cho ta, rồi tiến vào.” Thần Nam nóng lòng, đại khái đoán ra tình hình.
Lúc sáu Thái cổ nam tử quay về đệ ngũ giới từng đồ sát hơn năm vạn người, tụ tập dao động năng lượng cực lớn để đả thông thời không chi môn bị phong bế đã lâu.

Hiện tại, e rằng họ cũng đang làm thế để đả thông một đường không gian thông đạo.
Bạch cốt trảo như ngọn núi của Thiên Quỷ liên tục oanh kích nhưng hiệu quả không thu được bao nhiêu, phong ấn chi môn từ từ bị phá nhưng phải mất rất lâu mới hoàn thành được.
Thần Nam không muốn Thái cổ lục nhân quay lại thật nhanh nên triệu hoán thiên cổ hung binh trong nội thiên địa, vừa xuất hiện khiến sát khí dâng lên cuồn cuộn, cả quỷ khi âm u của Thiên Quỷ cũng gần như bị tiêu tan.
Ngoài xa, dù là Tiềm Long, Nam Cung Tiên Nhi hay các tầh linh Tây phương đều cảm giác được sát khí chấn nhiếp lòng người, đồng thời qua màn sát khí mờ mờ thấy được một khô lâu cự nhân khiến tất cả đều rùng mình.
Quỷ khí âm u tụ lại, Thiên Quỷ thi triển chướng nhãn pháp ngăn cản thị tuyến mọi người.

Thần Nam cầm phương thiên họa kích quát vang với Thiên Quỷ: “Đẩy sức mạnh của ngươi vào tay ta.”
Thần Nam do dự, đồng thời có cảm giác bực bội, vô hình trung dao động tinh thần tố cáo tất cả, nó lên tiếng: “Ta là thiên giai cao thủ, ngươi chỉ là Thần Vương, không sợ sức mạnh của ta làm nổ tung sao? Ta không muốn chết, nếu ngươi tịch diệt, ta cũng chung số phận.”
Thần Nam đại nộ: “Tên mao đầu tiểu quỷ, tưởng mình vô địch chắc? Quên lúc trước ta đánh bại ngươi cách nào rồi sao? Ngay cả sức mạnh hơn ngươi nhiều ta còn chịu được.

Thiên giai so với nhau còn cách biệt vô vàn, hiện tại chẳng qua thằng chột làm vua xứ mù nên mao đầu tiểu quỷ ngươi được tạm xưng đại vương.

Nhưng ngươi có lợi hại nữa cũng mau thực hiện lệnh ta.”
Lời lẽ phủ đầu khiến Thiên Quỷ nổi giận.
Đương nhiên sức mạnh của nó không so được với bát hồn, Thần Nam tự do vận dụng, lúc đại lực nhập vào hai tay khiến hắn máy móc làm theo: bổ mạnh xuống
Hung binh phương thiên họa kích được sức mạnh thiên giai đổ vào, đáng sợ cùng cực, “Thế” phát ra khiến ai nấy lạnh buốt xương tủy.

Hung kích như cổ ma đang ngủ tỉnh giấc, phát ra tràng ma khiếu hướng vào cửa Huyền giới.
Sát khi quét qua thiên địa, vùng núi non phụ cận như chìm trong tiết hàn đông, trăm hoa úa tàn, cây cối đổ gãy, vô số chim thú nổ tan xác.
Sát ý đáng sợ trực tiếp lấy đi sinh mệnh chi năng của chúng.
Bọn Tiềm Long, Nam Cung Tiên Nhi vội lui về chỗ các Tây phương thần linh.

Tuy họ không bị ảnh hưởng nhiều nhưng đón đầu phong mang không dễ chịu gì.
Phương thiên họa kích quả xứng danh với hai từ “kinh hoàng.”
Hai thời thần sau, Đỗ gia Huyền giới liên tục vang lên tiếng va chạm, sát khí kinh hồn dần thu liễm, một tiếng nổ vang lên.

Lối vào Huyền giới bị phá.
Thần Nam hạ lệnh, Thiên Quỷ rống lên khiến ai nầy lạnh gáy, xông lên đi đầu.

Hắn cầm phương thiên họa kích theo sau, Long Bảo Bảo, Tử Kim thần long cũng nối gót.

Lúc vào trong Thần Nam mới chú ý thấy ở cửa Huyền giới có một thạch trụ bị gãy, bề mặt khắc đầy chú văn, sắc mạnh phong ấn từ đó mà ra.
Hắn toát mồ hôi lạnh khắp người, Thái cổ nam tử từ đệ ngũ giới chỉ bày một trụ đá đã tạo thành phong ấn đáng sợ như vậy, thực lực quả thật khủng khiếp.
Trong Huyền giới vẫn như trước, thây người rải khắp nơi, cảnh tượng thê thảm, nhưng khắp Huyền giới đầy những hồn ảnh, tiếng quỷ khiếu chói tai vang lên không ngớt.
Đồng thời, vô tận sinh mệnh chi năng từ phía trước dồn lại.
“Mau.”
Thần Nam quát vang, đoán được dao động sinh mệnh từ không gian chi môn trong vùng sâu Huyền giới truyền ra.

Không hiểu hiện giờ còn kịp ngăn cản tình hình xấu đi.
Bọn Tiềm Long, Nam Cung Tiên Nhi, Huyền Trang, Đông Phương Trường Minh thấy quỷ khí ngút trời tiêu tan, lối vào Huyền giới mở rộng liên nhanh chóng lao vào.

Nhóm Tây phương thần linh cũng không do dự, nhất nhất tiến vào.
Thiên Quỷ đi đầu tiên mở đường.
Thần Nam bay qua thi sơn cốt hải, nắm chắc phương thiên họa kích chỉ về phía trước, phát ra sát khí vô hạn, mấy con thần thú theo sát hai bên.
Bay qua mấy chục ngọn núi, ba đại bình nguyên, sau cùng hắn cũng thấy địa vực phát ra dao động đáng sợ, vùng đại mạc hoang lương cô tịch có một ngọn núi đá do máu tươi tạo thành đứng sừng sững, gọi thi sơn mới đúng.
Ngọn núi này do sinh mệnh tạo thành, nhiễm đỏ máu người Đỗ gia, lúc này vô số oan hồn đang kêu gào, ai nghe thấy cũng rợn người.
Lưng chừng núi có một không gian chi môn ảm đạm huyết quang, lóe sáng hào quang tà dị.
Bạch quang nóng rãy không ngừng phun ra, dao động sinh mệnh hùng hậu bắt nguồn từ đây.
“Thiên Quỷ, mau dánh tan ngọn núi này cho ta, cả không gian chi môn nữa.” Thần Nam gấp rút kêu lên.
Thần Nam chưa quát xong, Thiên Quỷ chưa kịp động thủ, trong không gian chi môn phát ra tiếng hú vang vang, một thân ảnh cao lớn lao ra.
“Mẹ nó.

Vẫn chậm bước.” Thần Nam nổi giận, bật ra tiếng mắng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi