THẦN MỘ II



Hắc phát Thần Nam lại là đại bạo phát của ma tính bị áp bức.
Hoán Ma tâm pháp mười ba năm nay vẫn ngầm vận chuyển, thật ra đã siêu thoát Hoán Ma kinh, bị Thái Thượng vong tình lục áp chế mà biến dị, cướp lấy một phần tinh túy của Thái Thượng, bằng không sao có thể biến hóa thành một ma tính Thần Nam.
“Ha ha… ha ha ha…” Hắc phát ma tính Thần Nam cười cuồng dại, ngông cuồng hơn cả bạch phát tà ác chi thể, hình như không hề sợ đối phương mà cười vang: “Ngươi lấy bản thể làm gốc, ta lấy chính ta, đương nhiên ta cao hơn một mức, bi kịch của ngươi đã định, phải trở thành bàn đạp cho ta.”
“Nằm mơ hả, Hoán Ma sao so nổi với Thái Thượng, ta thấy ngươi chỉ một con ma dị dạng.

Hừ, hóa ra là một tên hề biến đổi, hôm nay ngươi chết chắc.” Bạch phát chi thể đáp trả.
“Ha ha… nếu ngươi thành Thái Thượng thật hẵng khẩu xuất cuồng ngôn.” Hắc phát Thần Nam lộ vẻ ngông cuồng.
“Cũng thế thôi, ngày nào Hoán Ma kinh có được một chân ma, ngươi hẵng đại ngôn, giờ ngươi chẳng qua là một con rối múa may trước mắt ta.”
Dù biết đối phương cực mạnh nhưng cả hai không ngừng đả kích, định chiếm thượng phong về khí thế.

Đương nhiên cả hai khá ngang ngửa, không ai dám coi thường đối phương.
Bản thể Thần Nam lặng lẽ nhìn cả hai, thân thể suy lão của hắn và đầy sức sống của hai phân thể hoàn toàn đối lập, nhưng lúc này không ai thấy tâm linh hắn dao động, đứng bất động như nham thạch phong hóa.
Đương nhiên hắn cảm khái, nhìn hai phân thể lại nhớ đến thời kì đỉnh cao với thân thể như đồng như sắt chứa đầy sức mạnh.

Hiện tại tất cả đều xa xăm.
Bạch phát tà ác chi thể gầm lên giận dữ: “Nói nhiều vô ích.

Sinh tử quyết chiến nào.”
Hắc phát ma tính cũng cười lạnh liên hồi: “Hay lắm.”
“Thái Thượng vô tình!” Bạch phát tà ác hóa thân thể thành hư ảnh mờ mờ, nhanh chóng di động trong thần thức, kết thành đạo đạo pháp ấn, thân thể tạo ra “thế” cực mạnh, sức mạnh hùng hồn tràn ra như biển gầm.
“Chân ma vô tướng!” Hắc phát ma tính cũng quát vang, hóa thành ngàn vạn hư ảnh, toàn thân mông lung rồi tụ lại, liên tục di động như ảo ma, nhanh đến cảnh giới khó tưởng tượng nổi.


Sau cùng y biến mất khỏi thần thức hải.
Không chỉ bạch phát tà ác chỉ thể mà bản thể Thần Nam cũng biết tốc độ của ma tính quá nhanh nên không nhìn rõ.
Vô tình đối vô tướng!
Lần này Thái Thượng vong tình lục đấu với Hoán Ma công.
Động tác của bạch phát tà ác càng lúc càng chậm, thân thể thực hiện những động tác phức tạp, pháp ấn hùng mạnh từ tâm sinh ra, do thân mà thành.
Động tác của hắc phát ma tính lại nhanh dần, triệt để tan vào trong mênh mang, tung tích bặt tăm.
“Bình.”
Hắc phát Thần Nam phát động công kích trước với tốc độ tột cùng, chưởng hóa thành đao bổ xuống.

Bạch phát tà ác tuy động tác chậm nhưng ở đâu cũng thấy chưởng ấn chặn đứng chưởng dao lại.
Thần thức gầm gào, ánh sáng mênh mang chiếu ra, dao động tinh thần hùng hồn tràn lan.
Bản thể Thần Nam ở xa quan sát nên không nguy hại gì.

Nhưng cỗ dao động tinh thần hùng hồn từ bạch phát tà ác chi thể lan cả ra ngoại giới.
Áp lực thần thức đáng sợ che kín thần đảo trên không.
Đó là nơi Pháp Tổ tu luyện, chỉ vài người lên được, lúc này trừ Thần Nam, chỉ còn Pháp Tổ và Đức Mãnh.
Hai người tuy cách bạch phát Thần Nam xa nhưng cảm ứng thấy tinh thần dao động đầu tiên, tức thì sửng sốt, bởi họ cảm ứng được chiến ý cực mạnh, như thế Thần Nam gặp đại địch.
Hai đại thiên giai cao thủ nhanh chóng lao tới, khiến Thần Nam gặp khó khăn chắc chỉ có cường địch từ đệ ngũ giới.

Nhưng đúng đến gần mới thấy không phải thế, chỉ mình Thần Nam tà ác đang tĩnh tọa.
“Ngươi có biết hắn sao không? Sao ta lại thấy trong thân thể hắn có hai cỗ dao động tinh thần cực mạnh.” Pháp Tổ hỏi, trong mắt lóe hàn quang, rất muốn tung ra thiên giai cấm chú ma pháp, triệt để diệt luôn đại địch.


Nhưng Đức Mãnh rất xem trọng Thần Nam, quyết không cho y hạ thủ.
Đức Mãnh lộ vẻ suy tư, sau cùng thở dài: “Thần huynh quả nhiên thiên sinh kì tài, đang chiến đấu với mình.

Pháp môn này, ta không biết, chắc huynh ấy đang tu luyện đến lúc khẩn yếu quan đầu, không nên quấy nhiễu.”
Trong thân thể Thần Nam tà ác, hai Thần Nam đối lập nhau đều nghe rõ những lời bên ngoài, chỉ hắc hắc cười lạnh, đây mà là tu luyện sao, rõ ràng sinh tử đại chiến, ai dư hơi đi chiến đấu với chính mình.
Bản thể Thần Nam đã già nua cũng tỏ vẻ nghĩ ngợi, lời Đức Mãnh nói khiến hắn sa vào trầm tư.
Bạch phát tà ác và hắc phát ma tính, một dùng động tác chậm kết pháp ấn đối quyết, một cực nhanh, thân hóa vô hình, chìm vào bóng tối.
Nhanh đấu chậm.
Chậm chống lại nhanh.
Chợt bạch phát tà ác quát vang: “Dùng tinh thần đối quyết kiểu này không thú vị, chúng ta ra ngoài đại chiến thật sự quyết sinh tử.”
“Ngươi nói ngon lành nhỉ, ta chưa luyện thành thể phách.” Hắc phát Thần Nam hừ lạnh.
“Phế vật!” Bạch phát chi thể cười khinh miệt.
“Ngươi nói gì, tim chết hả.” Trong bóng tối chợt dấy lên thiên phong, một bàn tay khổng lồ bổ xuống, che kín phạm vi ngàn trượng trên đỉnh đầu bạch phát Thần Nam.
“Ta bảo ngươi là phế vật, còn chưa tu luyện xong thể phách.

Hừ, vậy càng dễ, ta ép ngươi phải ra.

Thể nội ta không dung được ngươi.


Cửu thiên thập địa - Thái Thượng khu ma!”
Thái Thượng vong tình lục yêu cầu cực kì hà khắc với tinh thần tu luyện, quyết không cho ngoại địch xâm nhập vào tâm hải.

Cùng với tiếng quát, thần thức hải dấy lên sóng lớn, bóng dáng hắc phát Thần Nam trong bóng tối hiển hiện ngay.
Y bị một cỗ sức mạnh trói lại, bàn tay bị giữ trên không, lộ rõ thân ảnh đáng sợ đỉnh thiên lập địa.

Cực hạn tốc độ không phát huy được, đại lực vượt ngoài tưởng tượng đang kéo y xuống, định xé tan xác.
Y biết không thể tiếp tục thế này, bằng không sẽ bị hủy diệt, bèn tụ hết sức mạnh toàn thân, gầm lên chói lói, thân thể nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành mũi kim đột phá phong tỏa của thần thức hải, ra khỏi thể phách bạch phát Thần Nam.

Một đại hào quang hỗn độn xuất hiện trên tòa thần đảo, hắc phát ma tính không có thân thể, nên chỉ hiện hình được thế này.
“Ha ha… ha ha ha…” Bạch phát tà ác bật cười mở bừng mắt, búng mình lên, lạnh lùng nhìn dải sáng hỗn độn: “Ngay thân thể ngươi còn chưa tu luyện xong, đấu sao nổi với ta? Hôm nay phải khiến ngươi tịch diệt.”
“Hắc hắc …Ngươi quá coi thường ta rồi, có thân thể cực tốt cho ta tạm dùng.”
“Thân thể người khác thì sao, chỉ là hạ thừa.”
Hắc phát ma tính cười lạnh: “Là bản thể thì, ha ha…” Hào quang hỗn độn lóe lên, biến mất khỏi thần đảo.
Bạch phát chi thể gào lên không ổn, nhanh chóng bám theo.
Pháp Tổ và Đức Mãnh trên đảo đều tỏ vẻ hồ nghi, họ vừa nghe thấy tiếng gầm, tựa hồ thật sự có cường địch.
Trong tiên viên, không khó vô cùng vui vẻ, các thần linh liên tục cạn chén, thiên sứ thị giả không ngừng đi lại, phục vụ họ.
Ở trong tâm tiên viên và trên không, vô số thiên sứ đang múa, nhiều Tây phương thần linh cũng tham gia, khung cảnh bình thường hiếm thấy nên hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Không ai chú ý đến một đạo hào quang hỗn độn mờ mờ tiến vào tiên viên, rồi thân thể Thần Nam già nua rúng động, mở bừng mắt, bắn ra thần quang lấp lánh, vẻ mờ đục khi nãy tan sạch, phát ra sức mạnh kinh hồn.
Bàn ghế quanh đó bị áp lực chấn tan.

Bọn Long Vũ, Long Nhi cũng bị hất bay đi, các thần linh chung quang bị ép liên tục thoái lui.
Thần Nam tóc trắng chậm rãi đứng dậy, toàn thân phát ra khí thế như núi non, không còn vẻ gì già nua nữa, phảng phất như ma thể được thép đúc thành.
Ai nấy trong tiên viên đều cảm giác được hắn hùng mạng mà đáng sợ, rung rẩy từ đáy lòng, nhiều thần tiên hoảng sợ, toàn bộ ánh mắt đặt hết lên mình hắn.
“Thần …huynh…”Long Vũ kinh hoảng nhìn hắn.

“Lão gia gia, sao vậy?” Long Nhi cũng kinh ngạc, lộ vẻ không hiểu.
“Ha ha … ha ha ha…” Lúc này ma tính đang khống chế thân thể già nua, ngửa mặt cười vang rồi chậm rãi bay lên, đối diện với một bóng người trên đó.
Tất cả đều kinh hãi, bạch phát lão nhân thân phận bất minh này lại dám đối chiến với “Thần Nam” mất tích mười ba năm trở về.

Ai cũng thấy tình hình song phương vô cùng khẩn trương.
“Cha… lão gia gia …”Long Nhi ở dưới kêu lên nhưng không ai nghe, hiện tại họ chỉ tính cách dồn hay vào tử địa.
Tiềm Long và Long Vũ nhìn nhau, tỏ vẻ lo lắng.
Những người khác lại càng không hiểu, lão già tóc bạc là thần thánh phương nào lại đạt đến thiên giai chi cảnh!
Hiện tại sức mạnh của bát hồn bị hai Thần Nam chia đều, chiến lực của cả hai ngang nhau.
Thần thức của bản thể Thần Nam tựa hồ tách làm đôi, một phần quay về ma tính, một phần ở lại với tà ác.

Thoáng chốc, hắn có thể thông hiểu cả hai, trạng thái cực kì huyền diệu.
“Thái Thượng tuyệt tình!” Tà ác chi thể quát lớn.
Ma tính cười lạnh liên hồi: “Vô tình vô dụng, đổi sang tuyệt tình, ta thấy ngươi nên đổi qua vong tình, bằng không sao là đối thủ của ta được.”
Thoáng chốc hai người kịch chiến, làn này động tác của tà ác chi thể không còn chậm chạp và nhanh không kém ma tính, lưu lại đạo đạo tàn ảnh trên không, nhanh đến độ không ai nhìn rõ.
Các thần linh chỉ nghe được tiếng quyền chưởng không ngừng va chạm, từng đạo năng lượng đáng sợ xé toang hư không, sau cùng trời cao sôi lên, đại chiến giữa lưỡng đại thiên giai cao thủ biến nơi đó thành một vòng xoáy năng lượng kinh hồn.
Nhưng thiên sứ không cẩn thận bị cuốn vào liền hóa thành bụi cát, hoàn toàn tan biến.
“Thái Thượng phục ma!” Tà ác Thần Nam thi triển huyền học, tinh không lấp lánh hiện lên giữa ban ngày, một bóng hình cao lớn thánh khiết như bậc thánh nhân lao vút vào tinh hải.
Từ chân trời bay về, một bàn tay ngàn trượng bổ vào ma tính.
Các thần linh trong tiên viên cả kinh, họ mẫn cảm nhất với bàn tay này, trận diệt thế vạn năm trước cũng thế, khiến những thần linh thời kì đó gần như chỉ biết đợi chết.
Trận biến cố đó có một thú trảo vô biên dấy lên, giờ trên không tuy là bàn tay người nhưng vẫn khiến họ kinh hoàng.
“Ha ha … ha ha ha…Thái Thượng sao? Có tồn tại đó thật à?” Ma tính không hề sợ hãi, ngược lại ngửa mặt cười vang, chú thị vào thân ảnh mỗi lúc một ca, sau cùng quát lớn: “Hoán - ngã - chân - ma!”
Một ma ảnh cực lớn chợt hiện lên sau lưng ma tính, to lớn như ngọn núi, bàn tay xòe ra dài liên miên.
Tiếng ma khiếu chấn nhiếp thiên địa, ma ảnh bay lên nghênh đón “Thái Thượng” từ chân trời lao tới.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi