THẦN MỘ II



Uy thế của Thiên Long tràn ra khiến cả Huyết hải bình tĩnh lại, Thiên Long thân tỏa ra kim mang vạn trượng như một dải núi hoàng kim vô tận, hai cánh xòe ra che kín chân trời.
Đó là một bức tranh cực kỳ ấn tượng.
Tràng long khiếu vang vang, phảng phất như từ thời thái cổ, xuyên qua thời gian truyền tới, chấn động màng tai mọi người.
Thần thánh Thiên Long Lan Tư Khải tái hiện thực lực đỉnh cao từ thời thái cổ.
Thiên Long kị sĩ Thụy Tư Mạn được coi là cường giả tuyệt đỉnh trong hàng ngũ những Thiên Long kị sĩ, thân thể hùng vĩ đứng trên đầu Thiên Long tỏa ra sức sống mãnh liệt, ẩn chứa sức mạnh vô hạn như thủa xưa, mái tóc dài vòng óng tung bay như nhọn lửa.
Nhưng trong mắt y ngập tang thương, mất mát vô tận, hiện rõ nét tuyệt vọng khiến người ta có cảm giác anh hùng mạt lộ.
Bá phách hùng hồn phát ra từ Thiên Long kị sĩ Thụy Tư Mạn.
Trong lòng Thần Nam rúng động, phát giác khí tức quen thuộc trên mình Thụy Tư Mạn, hệt như y hồi mười ba năm trước, cơ hồ buông cho sinh mệnh đi đên cuối con đường.
Nỗi đau của anh hùng mạt lộ! Thụy Tư Mạn muốn chết, định mượn cơ hội này kết thúc sinh mệnh.
Hắn há miệng định lên tiếng nhưng sau cùng không biết nói gì bởi hắn hiểu tâm tình của Thụy Tư Mạn, y muốn giải thoát trong trận chiến vinh quang, dùng phương thức đặc thù của võ giả mà chiến tử.
Câu nói “Hi vọng ngươi đừng làm ta thất vọng” của Thụy Tư Mạn lặp lại ba lần, với mỗi người lại mang hàm nghĩa khác nhau.
Thần Nam im lặng tiễn y, đó là kính lễ với bậc cường giả, là điểm Thiên Long kị sĩ đáng được tôn kính.
Nhưng Đức Mãnh nghe thấy lại như lời trào phúng, cho rằng Thụy Tư Mạn coi thường mình.

Y đại nộ, đường đường đệ ngũ giới quân vương, tuy chiến lực không phải thiên hạ đệ nhất nhưng cũng là quân vương một cõi, Hắc Khởi còn không dám coi thường.
“Thụy Tư Mạn, đừng tưởng sống lại là thiên hạ vô địch, ngươi phải đem mạng ra trả vì đã ngạo mạn vô lễ với ta.” Đức Mãnh tuốt thần kiếm, chỉ vào Thiên Long kị sĩ trên cao.
“Huyết dịch của ta không dễ chảy ra đâu, hi vọng ngươi đủ mạnh.” Thụy Tư Mạn cao lớn đứng trên đầu Thiên Long, hoàng kim chiến mâu trong tay bắn ra hào quang nóng bỏng, y và Thiên Long cơ hồ hợp lại thành một thể, phát ra thần quang sáng lóa, như dải thiên hỏa rực cháy giữa thế gian, bốc lên tận trời cao.
“Quân vương nổi giận, trăm vạn thi thể ngã gục.” Đức Mãnh gầm vang lao lên, thần kiếm trong tay chém vào Thụy Tư Mạn.
“Thiên Long kị sĩ động, trời sập đất nứt.” Thụy Tư Mạn cũng rống lên, hoàng kim chiến mâu trong tay đột nhiên lớn lên ngàn trượng như một cây cột xuyên qua đất trời, phá toái hư không, chém mạnh xuống, đập thẳng thừng vào thần kiếm của Đức Mãnh.
“Choang!” Tiếng động vang dội đất trời bùng lên trên tầng không Huyết hải tức thì bấy lên sóng máu ngút trời.
Thần kiếm và chiến mâu tuy thể tích khác hẳn nhau nhưng nằm trong tay thiên giai cường giả nên uy lực gần ngang ngửa, thân thể hai thần linh trên không đều rung lên.
Thiên giai đại chiến bùng nổ.
Hoàng kim chiến mâu dài ngàn trượng được Thụy Tư Mạn nắm chắc trong tay, không hề có cảm giác nặng nề mà như một tia chớp vàng rực xé tan từng phiến hư không, mũi mâu sắc lẹm phát ra ánh sáng chói lòa, vây chặt Đức Mãnh.
Đức Mãnh bị dồn ép luống cuống chân tay, mấy lần suýt bị mũi mâu đâm trúng, thân thể bị cương phong đáng sợ làm rỉ ra những sợi máu.

Đó quả là sỉ nhục với Đức Mãnh, vốn đã cho rằng đối phương khinh thị mình, hiện tại sa xuống hạ phong khiến y không nhẫn nại nổi, gầm lên chói tai, thần kiếm dấy lên ngàn tầng kiếm ảnh, ảo hóa ra kiếm mang vô tận sáng chói, chấn bay mũi mâu khổng lồ.

Y phá toái hư không, trực tiếp xuất hiện phía trên Thiên Long.
Y cười lạnh liên hồi, cho rằng long kị sĩ thái quá ngu xuẩn, chỉ cần đột phá đến gần, muốn làm gì chẳng được.
Nhưng tất cả không như y tưởng, chưa kịp hành động gì đã kinh ngạc phát hiện ra hoàng kim Thiên Long dưới chân Thụy Tư Mạn biến hóa.
Nó phát ra vô tận hào quang sáng lóa, thân thể hóa thành cây kim đảng cực lớn: long dực lưu kim đảng!
Bàn tay khổng lồ do Thụy Tư Mạn ảo hóa ra nắm lấy, bổ mạnh lên không.

Đức Mãnh cả kinh tránh đi, nhưng long dực lưu kim đảng là vật sống, nhanh chóng chuyển hướng, hung hãn chém ngược lại, cắt Đức Mãnh đang luống cuống thành hai đoạn.
Sỉ nhục!
Đức Mãnh hổn thẹn rống lên, nhanh chóng hợp lại thân thể, xuất hiện ngoài xa, cầm thần kiếm, giận dữ nhìn Thụy Tư Mạn.
Thiên Long kị sĩ trầm ổn như núi non, tay trái cầm hoàng kim chiến mâu ngàn trượng, tay phải cầm long dực lưu kim đảng, đứng lặng trên không, lạnh lùng nói với Đức Mãnh: “Đến đi.”
Câu nói vang lên trong tai Thần Nam như chút bi tráng cuối cùng, với Đức Mãnh lại như một hành động sỉ nhục trắng trợn.
“Giết.”
Y cầm thần kiếm lao lên tiếp, quét ra, quanh mình dấy lên ngàn tầng ma vân, theo sát y bổ vào Thiên Long kị sĩ.
Thần kiếm và chiến mâu kịch liệt giao phong, liên tục áp chế long dực lưu kim đảng, nhưng cùng lúc tiếng gầm của Thiên Long vang lừng, Lan Tư Khải rời khỏi Thụy Tư Mạn, ảo hóa thành bản thể.
Hoàng kim chiến mâu trong tay Thụy Tư Mạn ép thần kiếm của Đức Mãnh xuống, tứ thì long vĩ của thần thánh Thiên Long quét tới dãy núi phạt ngang, sức mạnh vạn cân quả không tưởng tượng được, theo thế Thái Sơn áp đỉnh nhấn chìm Đức Mãnh xuống Huyết hải, dấy lên làn sóng ngút trời.
Đức Mãnh phẫn nộ cực độ, rẽ sóng máu lao lên, bổ vào thần thánh Thiên Long.
Long thân to lớn của Thiên Long Lan Tư Khải rung động, phát ra hoàng kim thần quang chói lòa, thoáng chốc hóa thành một nam tử cao lớn, hai cây hoàng kim đao trong tay do Thiên Long giác hóa thành bổ mạnh vào Đức Mãnh.
Thần kiếm và hoàng kim đao va nhau phát ra tiếng nổ động trời, Đức Mãnh có cảm giác bàn tay mất tri giác, cùng Thiên Long tỷ thí khí lực nhưng quá chênh lệch.
Đồng thời, hoàng kim chiến mâu của Thụy Tư Mạn lại công tới, suýt nữa xuyên qua tim Đức Mãnh, mũi mâu xé nát đầu vai y, hất văng ra xa.
Đức Mãnh phẫn nộ cực điểm, gầm vang: “Ta vốn cho rằng không cần dùng bản lĩnh chân chính cũng thu thập được ngươi, xem ra ngươi ép ta phải xuất vốn, chúng ta thật sự phải tử chiến một phen.”
Nói đoạn trường kiếm trong tay hóa thành hai, hai hóa bốn…thành ngàn ngàn vạn vạn.


Quanh y trở thành một rừng kiếm.
“Toái Thiên kiếm trận!”
Ngàn vạn đạo thần kiếm tạo thành kiếm trận phức tạp, thần quang sáng ngời, phát ra tiếng xé không khí xèn xẹt, trùm lên Thụy Tư Mạn.
Đối viện với kiếm trận thanh thến gút ngàn, Thiên Long kị sĩ nhíu mày: “Toái Thiên trận của Đấu chiến thánh giới.

Người của giới khác…là sao nhỉ?”
Vừa lẩm bẩm, y vừa dùng hoàng kim chiến mâu xé toang không gian, đem ngàn vạn đạo thần kiếm trút vào hư không.

Nhưng Toái Thiên kiếm trận uy lực vô cùng, vùng không gian đó không nuốt gọn hết được, thần kiếm lại phá không gian lao ra, vây chặt lấy Thụy Tư Mạn và Thiên Long.
Tất cả chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, Thiên Long liên tục gầm lên, vung hai lưỡi hoàng kim đao những vẫn không thể hoàn toàn ngăn kiếm trận lại.
Vỗ số lưỡi thần kiếm bị phá vỡ nhưng vẫn ó mấy chục lưỡi thần kiếm xuyên qua Thụy Tư Mạn và Thiên Long khiến cả hai nát vụn trên không.
“Grào...”, tiếng gầm vang vang, Thiên Long tụ lại thân thể, ảo hóa thành ban thể khổng lồ, Thụy Tư Mạn đứng thẳng trên đầu nó, quát vang: “Đã không chiến đấu theo lệ thường mà tiến hành quyết chiến ta cũng phụng bồi.”
Các thần linh đứng xa quan sát không khỏi lạnh người, ai cũng cam khác được khí tức ngút trời từ Thiên Long kị sĩ phát ra.

Y và Thiên Long như đang cháy lên hừng hực, vô tận hoàng kim đấu khí bốc lên trời cao.
Sau cùng, cả hai ảo hóa thành tư thái chiến đấu mới.
Hoàng kim chiến mâu trong tay Thụy Tư Mạn biến thành một mũi mâu khổng lồ, thân thể Thiên Long thành cán mâu vươn dài, khe khẽ rung động, thiên địa đều động theo.
Đức Mãnh biến sắc, Toái Thiên kiếm trận lại phát ra, trùm lên trên không.
“Ầm, ầm, ầm.”
Tiếng sấm rền rĩ, hoàng kim chiến mâu khổng lồ lại bổ xuống.
Vừa chạm vào kiếm trận, hư không liền vỡ nát, thành trăm ngàn cây thần kiếm dựng đứng lao vào Đức Mãnh.
“Giết!” Đức Mãnh biến sắc, dùng toàn lực khống chế thần kiếm rợp trời nhưng không chống nổi mũi mâu xuyên thiên phá địa.
“A ……”

Sau cùng Đức Mãnh bị hoàng kim chiến mâu phá nát thân thể, hồn phách trọng thương.
“Thụy Tư Mạn, hạ thủ lưu tình!” Pháp Tổ ở ngoài xa kêu lớn, y không muốn minh hữu chết lãng xẹt như vậy.
Thiên Long kị sĩ Thụy Tư Mạn hiển hiện bản thể trên không, cầm hoàng kim chiến mâu đứngt rên đầu Thiên Long, tỏ hợp này phát ra uy lực kinh hồn, đượm khí khái anh hùng “mâu vấn thiên hạ duy ngã độc tôn.”
“Thụy Tư Mạn, ngươi muốn tìm chết sao? Ta cảm giác lòng ngươi đã lụi, thật ra là chuyện gì?” Pháp Tổ lên tiếng hỏi, y cũng cảm thấy Thiên Long kị sĩ khác thường, như đang lâm vào cảnh anh hùng mạt lộ.
“Grào...”
Thần thánh Thiên Long Lan Tư Khải ngửa mặt gầm lên bi thiết, Thụy Tư Mạn đứng trên đầu nó, mái tóc theo gió lất phất, dáng vẻ vô cùng tịch mịch.
“Ta vốn đã bị tiêu diệt trong trận chiến Thái cổ nhưng vào Huyết hải rồi, linh hồn vẫn được bảo tồn nhưng vĩnh viễn không thoát khỏi đây được, cùng không thể khôi phục tấm thân huyết nhục, một khi khôi phục chỉ duy trì sinh mệnh được một ngày.

Bao nhiêu năm nay ta sống như tử vật, trở thành con rối bảo vệ Huyết hải, đương nhiên ta không hận chủ nhân nơi này, quy tắc y định ra rất rõ ràng, tất cả đều muốn nô dịch ta.

Kiểu sống này, ta chịu hết nổi, chỉ muốn đường đường chính chính chiến tử, kết thúc hơi tàn.”
“Ngươi quả nhiên muốn chết!” Pháp Tổ thở dài, pha lẫn chút thương cảm.
Đức Mãnh vừa kinh hãi vừa tức giận, thần tình vô cùng phức tạp, hợp thân thể xong, y đứng lặng trên không quan sát cường giả tuyệt đỉnh trong các Thiên Long kị sĩ.
Các thần linh ngoài xa cũng buồn bã, nhất là chúng thần trong Thần Vực, đó chính là cường giả đỉnh cao của tây phương năm xưa, giờ lại anh hùng mạt lộ, sinh mệnh đi đến điểm tận đầu.
“Trước khi chết, ta muốn làm rõ một việc, vì sao cường giả của đấu chiến thánh giới lại đến đây?” Sắc mặt y cực kỳ nghiêm túc, hai mắt xạ ra thần quang sáng lóa chiếu vào chúng thần.

Rất nhanh, một bức họa và tin tức nhập vào óc y, thoáng chốc y đã hiểu hết.
“Hóa ra là vậy, đệ lục giới chưa động, đệ ngũ giới đã thành họa loạn.” Thụy Tư Mạn vô cùng phẫn khái, lẩm bẩm: “Nhân gian là nơi tô điểm cho cường giả các giới, kì thật trong Lục đạo rất nhiều cường giả đều phát nguyên từ đây, không ngờ lại có người muốn tiêu diệt nó.

Hắc Khởi không phải mạnh lắm sao? Ta chỉ còn lại sinh mệnh một ngày, làm sao đây!”
Y ngẩng lên trời hú vang, phát ra chiến ý xung thiên, miệng hát một khúc chiến ca cổ xưa, lời ca vô cùng thê lương…
Hiển nhiên y muốn vào đệ ngũ giới cùng quyết chiến với Hắc Khởi.
“La Khải Nhĩ, ta với Hắc Khởi ai mạnh hơn?”
“Chuyện này…” Pháp Tổ đớ lưỡi, không biết trả lời Thiên Long kị sĩ ra sao.
“Ta biết mình không phải đối thủ của hắn.” Thụy Tư Mạn ngẩng lên cười lớn rồi quát vang: “Bất kể hắn mạnh thế nào nhưng đã muốn giết sạch Nhân gian thì dẫu ta không phải đối thủ của hắn cũng phải dùng tàn mệnh này huyết chiến.

Chiến tử như vậy là kết thúc đẹp nhất cho ta.”
“Y bị phong ấn rồi…” Lúc đó Đức Mãnh cũng thấy kính trọng Thiên Long kị sĩ.

“Vậy các ngươi cũng phong ấn ta luôn.” Thiên Long kị sĩ gầm lên, Thiên Long dưới chân cũng rống vang.
Chúng thần ngoài xa ai cũng tâm tình trầm trọng, Thiên Long kị sĩ muốn đi chiến tử như vậy, ai cũng thấy kính ý dâng lên từ chân tâm.
Thần Nam bất giác tiến lên, hắn bội phục Thiên Long kị sĩ vô cùng, đưa phương thiên họa kích ra: “Dùng cây hung binh này.”
“Không cần, đa tạ, ngươi chết, mâu gãy, vậy là đủ rồi, không cần loại binh khí nào khác.” Thụy Tư Mạn cự tuyệt hảo ý của Thần Nam.
Lúc đó thần thánh Thiên Long Lan Tư Khải dưới chân y cũng chằm chằm nhìn Long Bảo Bảo trên vai Thần Nam, thở dài: “Sao ngươi cứ mơ hồ như vậy? Đến ngày nào mới chịu chân chính tu luyện.

Ngươi là thiên tài của long tộc chúng ta, là kẻ duy nhất có hi vọng vượt qua Thiên Long hoàng nhưng sao ngươi cứ…Đặc lập độc hành.” Lan Tư Khải không tìm được từ ngữ thích hợp đành dùng “Đặc lập độc hành” để hình dung Long Bảo Bảo.
“Ngẫu mễ đầu phát!” Long Bảo Bảo mở lớn cặp mắt nhìn Lan Tư Khải với vẻ nghi hoặc.
“Thấy ngươi ngớ ngẩn thế này, ta thật muốn cùng ngươi quyết chiến!” Thần thánh Thiên Long có vẻ phẫn nộ nhìn tiểu long, đoạn thở dài: “Thôi vậy, cũng chả trách, hình như ngươi quên hết quá khứ, bất quá…” Long mục liền lăng lệ hẳn lên, quát vang: “Bất kể thế nào, Thiên Long hồn cháy rạng không thể bị diệt.

Hôm nay ta giúp ngươi đốt lại Thiên Long mạnh nhất, hi vọng ngày trở lại.

Grào...!“
Lan Tư Khải gầm lên kinh thiên động địa, hai mắt xạ ra hai đạo linh hồn thánh hỏa bay vào cặp mắt đang trợn tròn của Long Bảo Bảo.
Hoàn thành xong, Lan Tư Khải hình như vô cùng hư nhược nhưng Long Bảo Bảo trên vai Thần Nam lại biến hóa kinh người, toàn thân tiểu long cơ hồ cháy rực, hoàng kim thiên hỏa liên tục bốc lên, phát ra khí tức hùng hồn cực độ.
Dù nó không ngừng khống chế năng lượng trong cơ thể nhưng không tài nào ngăn được hoàng kim liệt diễm hừng hực.
Lan Tư Khải nói với Thần Nam đang lo lắng: “Y không sao, đó là chiến hồn trần tịch tỉnh lại, đến ngày Thiên Long hồn chi hỏa của y cháy đến cực điểm, Thiên long chiến hồn sẽ chân chính quay lại.”
“Ngẫu mễ đầu phát… Lan Tư Khải, xin lỗi…ngươi đừng đi, ta trả lại ngươi bảo tàng…” Long Bảo Bảo lẩm bẩm, đứng trên vai Thần Nam mà hoàng kim thiên hỏa cháy rạng toàn thân, dần chìm vào giấc ngủ.

Cặp mắt nó rớt xuống hai hàng lệ lấp lánh.
“Cuối cùng ngươi cũng nhớ đến ta…” Trước lúc ly biệt, thần thánh Thiên Long phi thường thương cảm, đó là lời vĩnh biệt.
“Giết thẳng đến ngũ giới!” Thụy Tư Mạn gầm lên khiến thiên địa lay động.
Thần thánh Thiên Long đằng không bay lên, bay ra ngoài Huyết hải.
“Cháy lên nào, chiến hồn!” Thần thánh Thiên Long gầm vang.
Thiên Long kị sĩ lại hát lên khúc chiến ca cổ xưa mà thê lương.
Người và rồng đã đi xa nhưng trong lòng chúng thần vẫn trầm trọng… bên tai vẫn phảng phất ngân vang khúc chiến ca bất diệt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi