THẦN MỘ II



Thần Nam hiện tại có cảm giác mãnh liệt rằng, thủ mộ lão nhân là một lão họa hại, hoặc giả là một tuyệt thế lão yêu nghiệt!
Chạm vào ai không chạm lại định đi khoắng nhà Thái Thượng, lão kiếm nhầm chỗ lại khoác lác là cố ý.
Bản thể lão dẫn Thái Thượng chính thân vào vùng hỗn độn mênh mang tiến đến gần Nguyệt lượng của Thần gia, đó tuyệt đối đã được dự mưu, lão yêu nghiệt này thật ra muốn làm gì? Lẽ nào muốn lưỡng đại vô thượng cao thủ giao chiến, nhất định như vậy.
Thần Nam giận dữ, lão yêu nghiệt phạm sai lầm quá lớn, để thượng và Thần tổ đối quyết cũng được nhưng để mấy hài tử của hắn bị cuốn vào vũng xoáy thì đáng ghét cực độ.
“Phật, phật” nửa lá Hồng Hoang Kỳ rung lên, hư không liền tan tành, thủ mộ lão nhân lảo đảo lui lại, hét lên: “Tiểu tử khốn, ngươi điên hả?”
“Lão yêu nghiệt ngươi làm gì cũng tính toán, lại nhắm vào ta, đáng ghét thật.”
“A, ha ha, chuyện này hả.

Đó là khảo nghiệm và mài giũa cho ngươi, ngọc bất trác bất thành khí.”
“Vứt cái ngọc bất trác bất thành khí của ngươi đi.” Thần Nam lắc mạnh Hồng Hoang Kỳ, hư không phiến phiến phá toái, thủ mộ lão nhân suýt nữa bị cuốn vào vũng xoáy hắc ám kinh hồn rồi hóa thành hỗn độn.
“Ta @#%...!tiểu tử mau dừng tay.” Thủ mộ lão nhân giật nảy ngươi: “Đây là lời gửi gắm của phụ thân ngươi bảo ta chiếu cố cho ngươi.

Ma Chủ cũng nhờ ta mãi giũa ngươi.”
“Lão đừng giở trò.”
“Cái gì là giở trò.

Lão nhân gia ta thần thông đầy mình, công tham tạo hóa, lẽ ra phải đi lên Thông thiên chi lộ, sao lại không đi? Vì có sứ mệnh trọng đại.” Thủ mộ lão nhân ra vẻ nghiêm túc.
“Đừng nói là vì dạy dỗ ta, lão nói thế ta rợn gai ốc lên.”
“Ngươi đừng có báng bổ, tuy là thuận tiện dạy dỗ ngươi nhưng chỉ là thuận tay mà thôi.

Lão nhân gia ta là ai? Là vạn cổ bất diệt, tuyên cổ trường tồn, thiên hạ vô địch, thiên cổ đệ nhất nhân.

Ta có sứ mệnh trọng đại.”

Thần Nam không thèm để ý đến, lão đầu tử này không ra gì, trời mới biết lão nói câu nào là thật, hắn lại không tiện xuất thủ với lão, đành phải ngó lơ.
Nhưng làm sao xử lý tình hình hiện tại.

Không Không, Tử Kim thần long, cả hai tiểu bất điểm đều lấy được bảo vật, thu hoạch rất khá.

Nhưng đó là của Thái Thượng, đã đến khoắng nhà lại diệt một hóa thân, sau này chắc sẽ phiền hà lớn.
Dù gì cũng thực hiện rồi, không cần cố kỵ nữa, Thần Nam chuẩn bị dẫn tất cả rút lui, thủ mộ lão nhân lại ngăn cản: “Còn một thứ chưa lấy đi.”
“Còn gì nữa nhỉ?” Huyền Huyền và Tác Tác mũm mĩm tung tăng chạy tới.

hai tiểu qủy đã hoàn toàn biến thành hai tiểu tham tài.
“Đương nhiên là tiểu tinh này, làm phải cho sạch sẽ, lấy cho bằng hết.”
Ngất mất!
Thần Nam không còn gì để nói về thủ mộ lão nhân, lão đầu tử này quả nhiên có bản sự, hoàng trùng bò qua làm sao cỏ còn mọc được.
Đây là tinh cầu không người ở, nhưng sinh cơ tràn trề, đâu đâu cũng có cây cối xanh tươi, thủ mộ lão nhân hoài nghi ở đây ẩn chứa sức mạnh thần bí.
Sau cùng cả nhóm quyết định theo phương châm khoắng sạch, triệt để lấy bằng hết của Thái Thượng.
Thần Nam, thủ mộ lão nhân, Không Không và hai tiểu bất điểm khống chế nhục thân Đạm Đài Tuyền cùng thủy tinh khô lâu, đồng thời xuất thủ luyện hóa tiểu tinh.

Hành động thật điên cuồng, nếu Thái Thượng quay về phát hiện sào huyệt cũng bị lấy đi, chắc chắn sẽ phát cuồng.
Tiểu tinh xanh um bị các thiên giai cao thủ toàn lực thi triển luyện hóa, co lại nhanh chóng, sau cùng hóa thành một quang cầu màu lục to như viên minh châu.
Thần Nam nghịch viên châu trong tay, cảm giác hơi không chân thật, hôm nay quá điên cuồng, sào huyệt Thái Thượng cũng bị thanh toán.

Hiện lại rút thôi.
Bất quá, không đợi hắn lên tiếng, Huyền Huyền và Tác Tác đã đi trước.


Hai tiểu bất điểm sợ hắn nhốt lại nên vung chân chạy cuống cuồng, quả là hai tiểu tặc trơn tuột.
“Chạy đâu.” Thần Nam dùng đại pháp lực, đưa Hồng Hoang Kỳ cuốn chúng và nhục thân Đạm Đài Tuyền lại, “đáng tiếc ta không thể tự do mở cổ thiên lộ, chỉ xé được một khe nhỏ, bằng không nhốt luôn các ngươi vào đó.”
“Cái gì, cổ thiên lộ?” Thủ mộ lão nhân cả kinh: “Ta hiểu rồi, hài cốt Đại Ma thiên vương nhất định phát hiện ở đó? Bằng không hài cốt cỡ này sao lại bị moi lên? Nhất định là thế.

Ha ha, tiểu tử ngươi không mở được đại môn cổ thiên lộ, chúng ta hợp lực, nhốt hai tiểu quỷ này vào đó, mặc chúng chạy đi đâu thì đi.

Ai da, đau chết ta thôi.”
Hai tiểu bất điểm động tác cực nhanh leo lên mình thủ mộ lão nhân, một dụng lực vặt râu, một kéo tai nhưng lại làm ra vẻ ủy ủy khuất khuất, đôi mắt sáng trừng trừng nhìn lão.
“Không còn thiên lý, các ngươi đánh ta lại làm ra vẻ muốn khóc.”
“Đúng, hợp lực mở đại môn cổ thiên lộ!” Thần Nam vô cùng hoan hỉ, tất phải nhốt hai tiểu bất điểm vào đó, chúng quá tinh nghịch, để ở ngoài tất sẽ gây họa.
Hắn, thủ mộ lão nhân, Tử Kim thần long, Không Không, thủy tinh khô lâu lại liên hiệp xuất thủ, một con đường bạch cốt vô tận xuất hiện trước mắt họ, thông đến một nơi u ám.
“Cổ thiên lộ quả là thần bí.” Thủ mộ lão nhân than, lão cũng không hiểu gì ẩn bí trong đó.
Mặc hai tiểu bất điểm kêu gào vẫn bị quẳng vào trong cốt đạo, Tử Kim thần long, Không Không, thủy tinh khô lâu bước ra, thoáng chốc, con đường bạch cốt tan biến.
“Đợi đã.” Thần Nam gào lên với thủ mộ lão nhân: “Đưa bản thể của ta ra rồi đóng lại cũng không muốn.”
“Lần sau đi, lão nhân gia đi trước.”
“Lão yêu nghiệt!” Thần Nam lắc Hồng Hoang Kỳ định bảo lấy lão nhưng phát hiện đó chỉ là hư ảnh, lão đã đi từ lâu.
Thần Nam hậm hực nghiến răng, lão yêu nghiệt tuyệt đối cố ý không muốn thả bản thể hắn ra.

Bất quá cũng không sao, hiện tại trong đó có mấy vị thiên giai cao thủ, đặc biệt có thủy tinh khô lâu cao thâm khó dò, chắc sẽ thuận lợi mở được.
Hắn cầm Hồng Hoang Kỳ phát tan hỗn độn bay vào vùng mênh mang.

Hắn muốn đi xem trường khoáng thế đại chiến gần Nguyệt lượng, đó là trận đối quyết giữa Thái Thượng và Thần tổ.
Hắn không hy vọng Nguyệt lượng bị tổn hại, bởi nãi nãi và thân nhân của hắn ở đó, đương nhiên không cần lo Thần lão đại gặp nguy hiểm, càng nghĩ càng thấy Thần lão đại đáng sợ, tựa hồ nuôi dưỡng một đại âm mưu.

Phi hành qua một tàn phá cổ tinh không, xuyên qua trùng trùng hỗn độn, chính tại trước mặt xuất hiện mấy nhân ảnh, là những thiên giai cao thủ từng liên thủ vây công hắn lúc Huyền Huyền và Tác Tác xuất sinh.
Nhưng mười mấy người này đã chạy hết, hiện tại có sáu người tập hợp lại, thấy hắn xuất hiện một mình liền lão tới, định tuyết hận.
Hắn cười vang, Hồng Hoang Kỳ trong tay đang muốn thử uy lực.
“Soạt, soạt”, nhân ảnh nhấp nhoáng bao vây hắn vào giữa.
“Hắc, một mình ngươi sao chống nổi chúng ta.”
“Hôm nay kết kiễu tất cả.”
Thần Nam không muốn nói nhiều, Hồng Hoang Kỳ phất mạnh, “phật phật”, tàn phá cổ kỳ đón gió trải ra, chú văn rợp trời xuất hiện, nơi nào văn tự cổ lão xuất hiện là hư không tan tành.
Sức mạnh khủng khiếp.
Người đầu tiên lao tới, Hồng Hoang Kỳ trải ra, thiên giai cao thủ này bị cuốn vào, tan nát trong khoảnh khắc, linh thức cũng không thoát được, bị nghiền nát dung nhập vào tàn phá cổ kỳ.
Kinh hoàng xen lẫn đáng sợ.
Những cao thủ này đều thành tinh, thoáng chốc chạy hết, lá cờ kinh dị này làm sao chống nổi.
“Soạt, soạt, soạt.”
Đại kỳ trải ra, Thần Nam lao tới, những kẻ cản đường đều hóa thành tro bụi ngay.
Lá hung kỳ nào vô cùng rùng rợn, so với nhân hình binh khí được Thần tổ dùng “Thiên” luyện chế và Ma Thế bàn của Thái Thượng ngang cơ nhau.
Hắn không định truy sát bọn họ, việc quan trọng nhất hiện giờ là đến gần Nguyệt lượng.

Tốc độ đề thăng đến cực hạn, vùng hỗn độn trôi dần về phía sau.
Hắn quăng tiểu hành tinh bị luyện hóa thành minh châu vào cổ thiên lộ, hắn tin rằng sức mạnh nghiến nát của không gian cũng không hủy diệt được cầu thể này.

Nhưng quái sự xảy ra, lúc viên minh châu xuyên qua khe hở không gian, trên cầu thể xuất hiện vết rạn, vào trong cổ thiên lộ rồi, có mấy hồn ảnh bay ra, là những chiến hồn cực mạnh bị mất linh thức.

Thần Nam không biết, cũng không đoán được việc này.
Trong cổ thiên lộ, thủy tinh hài cốt tụ tập hết mấy chiến hồn đột nhiên xuất hiện, cùng tiến vào hắc ám đại hợp cốc.
Thần Nam liên tục phá tan hỗn độn, sau cùng cũng ra khỏi, xuất hiện trên tầng không đại lục hắc ám, nhìn xuống mặt đất, cảm nhận được khí tức hủy diệt, hai vô thượng cao thủ đang đại chiến.
Đương nhiên một là Thái Thượng, người kia có thật là Thần gia lão tổ?
Khí tức hủy diệt không xuất hiện gần Nguyệt lượng mà ở nơi sâu thẳm xa xôi của đại lục hắc ám, tại vùng tử vong không người.
Còn may là thế, bằng không cả ba Nguyệt lượng khó giữ được.
Dao động năng lượng kịch liệt tràn ra.

Thần Nam thoáng chốc xuất hiện tại đại lục hắc ám, nhìn ma ảnh cao lớn ngoài xa đang đấu với Thái Thượng.
Ma ảnh mang lại cảm giác quái dị, có khí tức Thần tổ, cả khí tức của Thần lão đại.

Cây nhân hình binh khí và Ma Thế bàn đang dính vào nhau, dừng lại trên không.

Thần tổ và Thái Thượng đánh đến hôn thiên ám địa, thảm liệt vô cùng!
Còn may là hai đại hung khí dính vào nhau, nếu để hai đại cao thủ cầm vào tay, cả đại lục hắc ám chắc không an lành.
Thần tổ thật sự phục sinh? Thần Nam hơi hồ nghi, tuy linh hồn dao động của Thần tổ vẫn mạnh nhưng vì sao hắn cảm giác được khí tức của Thần lão đại? Lẽ nào họ hợp lại?
Bất kể nói thế nào, Thần Nam tin rằng Thần lão đại có âm mưu, dù lão muốn lấy hồn lực của Thần tổ nhưng e rằng cuối cùng sẽ công cốc.

Hắn có cảm giác Thần tổ phục sinh không ai cản được, tất nhiên phải quay lại cõi đời.
Thái thượng, Thần tổ đều tỉnh lại trong lúc đại phá diệt này, xảo hợp sao? Hắn cảm giác đây mới là bắt đầu của trường phong vân tế hội.

Thái cổ chư thần tiến lên Thông thiên chi lộ bất quá là khúc dạo đầu, đại sự kiện chân chính mới hé lộ một góc.
Đại phá diệt không chỉ xảy ra một lần, những lần này có lẽ sẽ thành lần cuối, những chiến hồn mạnh nhất chưa tụ lại, trong thời đại này có lẽ sẽ triệt để cải biến tất cả.
“Ầm.” Thái thượng chân thân, công tham tạo hóa, pháp lực thông thiên, từ trong vùng hỗn độn triệu hoán một tàn phá tiểu tinh đập vào Thần tổ.
Đó quả là đại thần thông kinh người, triệu hoán thiên ngoại vẫn thạch đã là đáng kể, y lại gọi được cả cổ tinh không tàn phá tới.
Thần tổ xác thật chưa hoàn toàn trở lại, bằng không không thể cùng Thần lão đại hợp thể đại chiến Thái Thượng, hiện tại rõ ràng không chống nổi.

Mười mấy tiểu tinh phát sáng chói lòa lao tới như trời đất sụp đổ, cả đại lục hắc ám rung lên.
Khí tức kinh hồn điên cuồng tràn ra tứ phương, Thần tổ rít lên đập tan từng tiểu tinh, đồng thời đối kháng sức mạnh hủy diệt của Thái Thượng, sau cùng không chống nổi.
Lúc đó, trên hai Nguyệt lượng kia đột nhiên bạo phát thần quang chói lòa, một nơi bay ra chín đạo thiên kiếm, liên tục chém vào tiểu tinh phá không bay tới.
Nguyệt lượng thứ ba thần bí nhất cũng thể hiện sức mạnh của họ trước thế nhân.

Một nữ tử bay khỏi đó, phất tay áo dài dấy lên hào quang ngút trời khiến tốc độ các tiểu tinh chậm lại.
Hai mắt Thái thượng xạ ra lãnh mang, trầm giọng: “Truyền nhân và nữ nhân của Độc Cô Bại Thiên.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi