THẦN MỘ II



Quang minh đại lục.

Tội Ác chi thành trong thập vạn đại sơn hiện tại đã thành đại bản doanh của Thái cổ chư thần, những cường giả chưa bước lên Thông thiên chi lộ đều tụ tập tại đây.
Hắc Khởi uất ức cực độ, Tuyệt vọng ma đao đánh khắp đệ ngũ giới khó gặp địch thủ nhưng hiện tại y cảm giác mình chưa là gì, tuy là thiên giai đỉnh cấp cao thủ nhưng so với Thần Nam đạt nghịch thiên cấp còn thấp hơn một quãng.

Địch thủ cũ bỏ y lại sau lưng khiến y sầu não, bởi lúc xưa Thần Nam còn xa mới là địch thủ của y.
Ngang dọc khắp thập vạn đại sơn, y dấy lên ma khí ngút tròi, trở về Tội Ác chi thành.
“Mấy tiểu tử đó đang chế tạo thần, tuy không hoàn mỹ nhưng cũng có đôi chút thành tựu, ta có nên thử theo phương diện này không?” Y đáp xuống Thần Phong học viện.
Một cỗ dao động năng lượng hùng hồn tràn tới, năng lượng từ Tạo thần phủ của học viện dấy động, đồng thời truyền lại tiếng cười vang: “Ha ha… nhục thể hỗn độn tộc mạnh mẽ thật khiến ‘thần chế tạo từ người’ tăng tiến hẳn.”
Hiển nhiên, những nghiên cứu điên cuồng của Thần Phong học viện đạt dược tiến triển, lần quét sạch hỗn độn tộc khiến họ có thêm nhiều thực nghiệm phẩm.
“Tạo thần phủ” quả nhiên ở trong một hồ nước nhưng với Hắc Khởi, đó không phải ngăn cách đáng kể, y như u minh ma vụ tiến xuống đáy hồ, xuyên qua thạch bích.
“Là ai?” Mấy lão giả tóc bạc phơ trong địa động cùng quay lại nhìn y.
“Hừ,” y chỉ hừ lạnh một tiếng, Thái cổ cường giả như y cao hơn mấy tiểu lão đầu tóc bạc như tơ này không biết bao nhiêu đời, thành ra y cực kỳ lạnh lùng với mấy hậu bối.
Trong ánh sáng lập lòe, hai ‘thần chế tạo từ người’ trên thạch đài mở bừng mắt, hiển hiện địch ý rõ ràng với Hắc Khởi, nhưng liền đó nhắm nghiền mắt lại ngay.
“Ồ.” Hắc Khởi là nhân vật cỡ nào, từ dao động tinh thần của đối phương lập tức cảm giác được hận ý ngút trời, bèn hú lên khe khẽ, một hình ảnh ác ma từ thân thể y bay ra hút hai người đó lại.
Thoáng chốc, y hiểu hết ngọn nguồn: “Dưới Thiên đạo toàn là sâu kiến, dưới thiên giai đều là bùn đất.

Nguyên lai các ngươi đến từ một nơi tên Đỗ gia Huyền giới, ồ, là nơi đó hả, các ngươi là huynh muội, từng dùng chung một thân thể.

Hay lắm, hắc hắc, định tìm thất quân vương chúng ta báo cừu, tìm chết mà.”.
Thần sắc y trở nên lạnh ngắt, hai tay vung mạnh, chụp lấy Đỗ Linh và Đỗ Hạo mang hỗn độn thể, lạnh lùng nói: “Các ngươi chỉ là mấy con trùng nhỏ xíu nhưng Hắc Khởi ta là ai, xưa nay chưa từng cho kẻ nào uy hiếm ta tồn tại.”
Hai vùng huyết vụ văng lên, Đỗ gia huynh muội gào lên thảm thiết rồi hóa thành huyết thủy, hoàn toàn tịch diệt.
“Ngươi… ngươi sao lại làm thế?” Mấy tiểu lão đầu giận dữ gầm lên.
“Hắc Khởi ta là ai? Ngay hài tử của mình còn phải giết, hà huống mấy địch nhân không ra gì!” Hắc Khởi cười điên cuồng: “Phụ mẫu, thê tử, con cái đều bị ta giết.

Không cần oán thiên oán địa, không cần ai đồng tình, thế giới này vốn tàn khốc như vậy.


Ta mạnh hơn các ngươi nên đương nhiên được giết các ngươi, vì các ngươi quá nhược tiểu, có lẽ sẽ được thế nhân đồng tình.

Nhưng hiện thực là tàn khốc, trong cuộc đấu tranh giữa giết người và bị giết, các ngươi chỉ có thể đợi người ta làm thịt.”
Khí thế kinh nhân của Hắc Khởi bùng lên, mấy lão giả tóc bạc phơ không thốt nổi lên lời, đó là chấn nhiếp xuất phát từ linh hồn khiến họ cảm giác được nỗi sợ từ sâu thẳm tâm linh trỗi dậy.
“Hừ, lấy thân thể ta làm ‘tài liệu’, các ngươi dốc hết khả năng cải tạo.”
“Chuyện này…”
“Do dự cái gì, còn không mau lên, định để ta lục ký ức rồi giết các ngươi, tự mình động thủ chăng?” Lời Hắc Khởi vẫn lạnh lẽo cực độ.
Đối diện ma vương bá đạo cỡ này, họ biết nói gì, cầm một món thần binh sắc bén lên chém nhưng kết quả thần binh gãy gục mà Hắc Khởi vẫn trơ trơ.
“Đợi ta thả lỏng đã rồi các ngươi tiếp tục.”
Hắc Khởi thả lỏng, mấy lão nhân lại bắt đầu, theo bản chất, họ là một nhóm điên cuồng, đã trăm ngàn lần tôi luyện hỗn độn tộc huyết dịch, thần ma huyết vũ, thường nhân huyết dịch thu lấy tinh hoa hữu hiệu nhất, có diều hiện tại họ nhận ra vẫn không so được với huyết dịch của Hắc Khởi nên chú tâm tôi luyện huyết tinh của y.
Ta ngày ba đêm trôi qua, huyết tinh của Hắc Khởi và cường giả hỗn độn tộc được trộn vào thể nội y, thay thế huyết dịch ban đầu.
Lúc Hắc Khởi mở mắt, thở dài chán nản, vẫn là thiên giai đỉnh cấp, tu vi không tinh tiến bao nhiêu nhưng lại được khơi mở, nhục thể tăng tiến cũng vô hiệu, chỉ khi thần thức mạnh lên mới thật sự được coi là cường giả.
“Các ngươi đem huyết tinh của ta bổ dung cho các tu luyện giả khác, có thể tạo được bao nhiêu ‘thần từ người’ cứ việc, tự ta phải tham ngộ, tiến hành cải tạo tinh thần.”
Những ngày sao, các tu giả sống sót trên quang minh đại lục đều đến Thần Phong học viện để tiến hành huyết mạch thăng hoa.
Một tu giả thông thường đương nhiên không thể tiến lên thiên giai cảnh giới nhưng thành thần tộc phổ thông không vấn đề gì.

Tiến lên Thiên đạo cần phải hy sinh, cần sĩ tốt, tuy tàn nhẫn nhưng không thể thiếu điều đó được.
Cứ thế, thành quả nghiên cứu của Thần Phong học viện xuất thế, đại quân chinh chiến Thiên đạo không thể thiếu cũng xuất hiện.
Trên Nguyệt lượng, Thần gia lão ma vương qua mấy lần biến hóa, quả nhiên triệt để đột phá cảnh giới năm xưa, thành nghịch thiên cấp cao thủ thực lực siêu cấp.
Thần gia Tứ tổ cùng Ngũ tổ cũng phục sinh, trọng yếu nhất là Thần gia bát hồn từ Thần ma đồ tiến ra, họ đều có thiên phú khiến người khác ganh tỵ, là nhất đại nhân kiệt khi xưa, pháp tắc của mỗi người đều thần diệu vô kể, tám người tách ra, chiến lực của một người không đủ uy chấn một phương nhưng tám thần diệu pháp tắc hợp lại, do tám người cùng thi triển, dù Thần gia lão ma vương cũng phải nhường bước.
“Ha ha…” Thần gia lão ma vương cười vang: “Đời sau của ta quả nhiên cực mạnh.”
Độc Cô Bại Thiên về Nguyệt lượng, vị đệ nhất cấm kị thần ma này thần thái thoải mái, hưởng thụ niềm vui khó tả nhưng lòng đã gửi lên Thiên đạo.
Nguyệt Thần, Huyên Huyên, Độc Cô Tiểu Nguyệt, thậm chí Độc Cô Tiểu Huyên biến mất đã lâu cũng về, cả cửu đại đệ tử cũng hiện thế, họ hoặc từ Thần ma đồ bước ra, hoặc từ vô tận thiên vũ trở về.

Họ biết Độc Cô Bại Thiên cần mình, diệt Thiên đạo không thể thiếu phần họ.
“Còn thiếu hai người.” Độc Cô Tiểu Huyên thấp giọng.
Chúng nhân họ biết nàng ta nhắc đến hai nhi tử của Độc Cô Bại Thiên, trưởng tử Thiên Ma cùng ấu tử Độc Cô Tiểu Bại.


Thiên Ma đã bước lên Thông thiên chi lộ, theo truyền thuyết, Độc Cô Tiểu Bại ở cùng Độc Cô Bại Thiên, tu vi không kém phụ thân, bao nhiêu năm nay bố trí cho lần chinh chiến Thiên đạo.

Trừ Độc Cô Bại Thiên không ai biết y ở đâu.
“Được, cho mọi người biết một bí mật.” Độc Cô Bại Thiên nói với thân nhân: “Lúc xưa Lục giới tan tành, ta từng xuất ra bốn phiến lá xanh đề tỉnh, lúc Thái cổ bị cách đoạn, ta lại xuất ra bốn phiến nữa, bốn chữ đó là ‘chúng sinh diệt Thiên’, chỉ khí chúng sinh hợp lực mới diệt được Thiên đạo, đó là nguyên nhân vì sao sau vô tận tuế nguyệt Thiên đạo lại hủy diệt chúng sinh.

Tiểu Bại đang mượn sức mạnh chúng sinh.”
Quỷ Chủ bay khắp sông núi trên quang minh đại lục, đến Thần Phong học viện, đối diện linh thi Vũ Hinh liền cảm khái vô vàn: “Hảo đồ đệ, con quá đơn thuần, ai, ta hy vọng con vĩnh viễn đơn thuần khoái lạc thế này.

Con tuy có quan hệ cực lớn với Nhân vương nhưng sư phụ sẽ dốc khả năng bảo vệ con.” Y liên tục thở dài, khác hẳn dáng vẻ thủng thẳng hàng ngày.
Tâm tư linh thi Vũ Hinh như tờ giấy trắng, mỉm cười ngây thơ, vô cùng xán lạn, khinh linh đến bên Quỷ Chủ, lắng nghe y chỉ dạy.
Cạnh đó, Tiểu Thần Hi cười ngọt ngào như tiểu thiên sứ cạnh thủ mộ lão nhân, lão vuốt râu: “Còn ngoan ngoãn hơn Huyên Huyên lúc nhỏ, đúng là tiểu tinh linh, nếu không phải Thiên đạo vô tình, có ai thương tổn đến cháu được, lão nhân gia và cháu có duyên, sẽ tận lực bảo vệ cháu.”
“Lão gia gia từ ái.” Tiểu Thần Hi không biết thiên địa nguy nan, vẫn ngoan ngoãn đa tạ thủ mộ lão nhân.
Ma Chủ lúc đó cũng mở tử vong tuyệt địa, Ma Chủ, Vô Danh thần ma, Tiềm Long đều ở trong tuyệt cốc.

Ma Chủ lãnh khốc tựa hồ đang lay động cảm tình, mái tóc màu bạc lất phất theo gió, ánh mắt như đao phong lộ ra tia nhìn ấm áp, chỉ thoáng qua nhưng quả khó thấy.
“Hôm nay gặp tất cả coi như triệt để hoàn thành tâm nguyện, sau này còn sống sót hay không cũng ân hận gì nữa.”
“Đại ca…” Hai mắt Ma Sư ướt mèm.
“Phụ… phụ thân…” Đại Ma hiển nhiên chưa quen gọi Ma Chủ là cha, nhưng tình cảm vô cùng chân thành.
“Sư phụ!” Vô Danh thần ma và Tiềm Long đều nghẹn ngào, họ đều biết tính cách của Ma Chủ, hiện tại thấy ánh mắt sắc lạnh lại mềm hẳn, khiến họ cảm nhận được phút mềm yếu hiếm có của thiên cổ ma nhân.
Thiên cổ Ma Chủ, quân lâm thiên hạ, hôm nay lại lộ ra mặt cảm tính, coi như kì tích xảy ra.
“Đại ca…”
“Phụ thân…”
“Sư phụ…”
Bốn người cùng gọi: “Tất cả đều muốn bước lên Thông thiên chi lộ!”
Ma Chủ nhìn họ hồi lâu chợt thở dài: “Được rồi, tất cả chúng ta được định sẵn sinh ra vì chinh chiến.”

Bốn người đều gật mạnh, dù Tiềm Long vốn có thành kiến với Ma Chủ cũng quên hết oán hận, y nhận ra Ma Chủ hung ác cũng xuất phát từ đại cục, đó là chí tôn bản sắc chân chính của bậc quân lâm thiên hạ.
Tựa hồ nhận ra phút thất thần của y, Ma Chủ lên tiếng: “Kỳ thật, kiếp trước của con cũng là con cháu ta.”
Tiềm Long ngẩn người, thân là con Ma Chủ, lại ở cùng một khoảng thời gian dài nhưng chưa từng được phụ thân quan ái, Ma Chủ quả thật lãnh khốc.
Rất nhanh, những mềm yếu trong mắt Ma Chủ tan biến, nhìn khắp bốn người: “Các ngươi muốn lên Thông thiên chi lộ, có những việc phải nói rõ trước, không rồi các ngươi lại trách ra.”
“Phụ thân (sư phụ, đại ca) nói đi.”
“Sau cùng, để đạt được sức mạnh cực đại, có thể ta sẽ lục thân bất nhận, không chỉ giết địch, giết người thân, thậm chí giết cả bản thân, các ngươi sẽ vô cùng nguy hiểm.” Ma Chủ lạnh lùng nhìn bốn người.
“Lòng không oán hận.” Bốn người đều nghĩ.
“Được rồi.” Ma Chủ gật đầu: “Ở đây ta từng giam một Thiên, tuy bản nguyên đã bị rút vào Cấm thiên nguyên giới nhưng linh lực vẫn còn, hiện tại ta dẫn vào thể nội các ngươi.”
Trong tinh không xa xôi, Thần Nam cười vang, Nhân vương chú thị theo bóng hắn một mình bay về quang minh đại lục.
“Giấc mộng vạn năm hôm nay mới tỉnh, bỏ lại ba ngàn biển nhớ, quên hết tình cừu nhiều kiếp.

Từ đây không quay đầu, ngẩng nhìn trời cười vang, chinh chiến Thiên đạo…” Tiếng cười của hắn có vẻ thông suốt nhưng chỉ mình hắn biết tư vị trong lòng lúc này.
Nhân vương lặng lẽ dõi theo bóng dáng, đứng sững trên tinh không như vạn cổ thạch điêu.
Thần Nam phia hành trên quang minh đại lục, nhìn khắp thiên sơn vạn thủy, cuối cùng cũng tìm được thân nhân, năm hài tử đang chiến đấu hòng triệt để kích hoạt tiềm năng của Đồ Đằng chí tôn, cả Tác Tác và Huyền Huyền cũng không tinh nghịch nữa.
Hắn lấy hài cốt Thiên Long hoàng trong nội thiên địa giao cho Long Nhi, đương nhiên như thế sẽ kích phát được sức mạnh một bước dài.
“Chí tôn bản thể của Long Nhi và Y Y đã tìm thấy rồi, mấy ngày tới ta sẽ giúp Không Không, Tác Tác, Huyền Huyền tìm được chí tôn thể, dù Lục giới không còn nhưng chí tôn thể không thể bị hủy diệt.

Ta sẽ dốc lực giúp các con tăng tu vi lên mức cao nhất để không ai bị thương tổn.”
Kỳ thật, hắn chưa đi tìm, Ma Chủ và Độc Cô Bại Thiên đã phái người đưa tới, họ tìm được Đồ Đằng chí tôn thể từ trước bởi họ vô cùng coi trọng tiềm năng của mấy hài tử.
Thần Nam đến nơi Mộng Khả Nhi ở, hai người đứng trong trúc lâm nhìn nhau hồi lâu không nói.
Lâu lắm hắn mới nói: “Nàng nhất định phải còn sống.”
“Huynh cũng vậy.” Mộng Khả Nhi dịu giọng đáp.
Lúc quay đi, hắn phát hiện Đạm Đài Tuyền.
“Đạm Đài, vì Huyền Huyền và Tác Tác, cô nên bảo trọng.”
“Ta biết, ngươi cũng phải phải trọng, không thể chết dưới Thiên đạo, chỉ có thể chết trong tay ta.” Tuy hận hắn nhưng Đạm Đài Tuyền cũng không mong hắn chết, từ thủa niên thiếu đã quen nhau, ân oán tình cừu giữa hai người không rạch ròi.
Rời khỏi trúc lâm, hắn thấy Long Vũ, nàng vẫn thanh lệ như xưa, dung mạo bất biến, có lẽ chỉ tâm sự là khác.
“Thần Nam…”
Tiếng gọi khẽ khàng dấy lên hồi ức trong lòng hắn.

Lúc thân tàn công phế, Long Vũ đã chờ đợi mười năm, mang lại cho hắn bao nhiêu cảm động trong đêm hoa tuyết bay bay khiến tâm linh chết lặng của hắn lại được sinh mệnh ôn tình tưới tắm.


Nàng đã khiến hắn sống lại.
Mười năm sinh tử mênh mang, Long Vũ mang lại cho hắn hi vọng, làm sao có thể quên nổi?
“Long Vũ…” Hắn cầm tay nàng bay lên, đến cạnh biển mây, hắn lên tiếng: “Ta không quên những gì trước kia.

Hy vọng mọi người đều còn sống.

Muội yên tâm, chỉ cần ta còn sống sẽ không để muội tổn hại.”
Ánh mắt Long Vũ ướt nước, cầm chặt tay hắn.
Cùng lúc, một giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên từ xa tắp: “Uy, Thần Nam, hóa ra là tên khốn này.”
Thần Nam và Long Vũ ngoái lại nhìn, một gương mặt dâm đãng cười hớn hở đang nhìn họ.
“Nam Cung Ngâm, dâm tặc huynh còn sống sao.”
“Vớ vẩn, nói xui xẻo quá.

Ta là đại mỹ nam tử phong lưu ngời ngời, tuyệt thế tiêu sái, sao lại chết được? Còn nhớ ta từng nói gì với huynh không, ta không đánh lại huynh, cả đời này cũng không định động thủ với huynh nhưng so về đời sau thì ha ha, ta nhiều hơn huynh không biết bao nhiêu lần.

Ai da.”
Nụ cười dâm đãng của Nam Cung Ngâm thu lại ngay, y bị thê tử Vương Lâm cấu, sau lưng là bảy, tám hài tử, lớn chừng hơn mười tuổi, nhỏ chừng hai, ba tuổi, quả là một đại gia đình.

Cách không xa, Nam Cung Tiên Nhi ngồi cạnh chiếc bàn đá trong vân hải, hiển nhiên chinh chiến Thiên đạo sắp bắt đầu nên gia đình cùng đoàn tụ.
“Đó là hài tử còn nhỏ của ta, còn cả những hài tử đã thành gia lập thất, ha ha, đại phá diệt đã qua hơn ngàn năm, hiện tại ta đã thành tổ tổ gia gia rồi.” Nam Cung Ngâm cười đắc ý.

Hiển nhiên, y còn sống toàn nhờ vào Nam Cung Tiên Nhi.
Thần Nam tắt tiếng, dâm tặc này đã làm đến thái tổ tông mà còn có con mới hai, ba tuổi, đúng là khiến người ta váng đầu.
“Thần Nam, ta biết các huynh sắp bước lên Thông thiên chi lộ, trước khi đi, chúng ta gặp nhau một phen nhỉ? Nghe nói Huyền Trang, Tiềm Long đều không sao, mời đến ăn bữa cơm chia tay các huynh.

Ta không có năng lực chinh chiến Thiên đạo, chỉ biết đứng sau vẫy cờ gióng trống cổ vũ.

Lần này không tìm được lão bà cho tên trọc Huyền Trang không xong, bằng không làm sao để hắn bước lên Thông thiên chi lộ được.”
Phong cách dâm đãng của Nam Cung Ngâm vẫn như vữa.
Thần Nam cảm khái vô vàn, dù tu vi thông thiên thì sao? Người vui vẻ, tiêu sái nhất trong các bằng hữu hắn biết là dâm tặc Nam Cung Ngâm tu vi chả ra sao này.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi