Edit+beta: LQNN203
Đường Miểu đang đứng ở huyền quan nhà cô, tay cầm chiếc điện thoại di động, màn hình còn chưa tối đi.
Vừa rồi ở nhà Hạ Khiếu, lúc Đường Miểu đang xem ảnh anh chụp, Hạ Khiếu đột nhiên hỏi cô "Buồn ngủ chưa", Sau khi Đường Miểu bị câu hỏi của anh làm cho có chút bối rối, Hạ Khiếu lại nói với cô một câu.
"Cũng muộn rồi."
Anh nói "ngủ" chính là theo đúng nghĩa đen.
Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu thu hồi ý thức tán loạn, tỉnh táo lại. Cùng lúc đó, cô liếc nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, đã hơn mười hai giờ khuya, quả nhiên đã đến lúc nghỉ ngơi.
Vì vậy Đường Miểu nói "ngủ" với Hạ Khiếu, sau đó cô vào phòng ngủ thay ra cái áo của Hạ Khiếu, sau khi mặc váy ngủ của mình, tóc cũng không buộc, cô nói "ngủ ngon" với Hạ Khiếu.
Sau khi nói "ngủ ngon" với Hạ Khiếu, Hạ Khiếu cũng nói "ngủ ngon" với cô.
Cứ như vậy, hai người nói "ngủ ngon" với nhau, Đường Miểu cũng cầm theo điện thoại chưa xem xong ảnh chụp rời khỏi nhà Hạ Khiếu, về lại nhà mình.
Về đến nhà đóng cửa lại, Đường Miểu mới như phảng phất từ trong giấc mộng hỗn loạn nào đó tỉnh lại.
Hai cánh tay buông thõng bên hông, giơ tay túm lấy vạt váy ngủ, vạt váy chạm vào làn da quanh chân, Đường Miểu lại cảm thấy mình nóng bừng lên.
Tần số của nhịp tim và tốc độ chảy của máu dường như đang sôi sục trong cơ thể cô sau khi cô định thần lại. Trên người Đường Miểu vẫn còn mùi tuyết tùng trên quần áo Hạ Khiếu, cô cúi đầu, điều hòa nhịp tim và khuôn mặt nóng bừng, sau đó cầm điện thoại di động trở về phòng ngủ.
...
Tuy Hạ Khiếu nói đi ngủ, nhưng Đường Miểu quả thật phải đi ngủ, bởi vì sáng hôm sau cô còn có tiết học.
Đường Miểu mãi đến hơn mười hai giờ mới đi ngủ, bảy giờ sáng đã dậy, Đường Miểu không có thời gian làm bữa sáng, liền đi đến tiệm bánh ngọt bên ngoài tiểu khu mua chút bánh mì mang đến cửa hàng piano.
Sau khi đến cửa hàng piano, Đường Miểu và Dữu Nhã Nhã quét sạch túi bánh mì cắt lát. Vừa ăn sáng xong, phụ huynh đưa học sinh đến.
Một tiết học kéo dài bốn mươi phút, bởi vì sau này không có tiết học, sau khi học sinh tan học, phụ huynh cùng Đường Miểu tán gẫu một hồi. Trò chuyện xong, phụ huynh dẫn học sinh chào tạm biệt với Đường Miểu, Đường Miểu cười nhìn bọn họ rời đi, sau khi đóng cửa phòng học dương cầm, cô liền nhìn đi chỗ khác.
Phòng học piano bên cạnh của Dữu Nhã Nhã vẫn đang trong giờ học nên cô ấy sẽ không ghé qua một lúc. Đường Miểu cầm điện thoại, mở ảnh hôm qua Hạ Khiếu chụp cho cô.
Hôm qua nhìn thoáng qua ảnh chụp, cô đã bị Hạ Khiếu thúc giục về nhà nghỉ ngơi, sau khi về nhà cũng không xem ảnh nhiều. Bây giờ có thời gian rảnh rỗi, Đường Miểu chọn một trong những bức ảnh này, sau đó cô mở phần mềm chỉnh sửa ảnh và cắt bóng người của mình trong ảnh. Cắt xong Đường Miểu gửi cho Tề Viễn.
Đường Miểu vừa gửi đi, Tề Viễn liền nhắn lại.
【 Tề Viễn: Ngón cái. jpg 】
Thấy Tề Viễn trả lời, Đường Miểu mỉm cười. Cô gõ vài chữ, còn chưa kịp gửi đi, Tề Viễn lại gửi thêm một tin nhắn.
【 Tề Viễn: Rất tuyệt, khá là rock-and-roll, rất phù hợp với ban nhạc của chúng ta. 】
Đường Miểu gửi bức ảnh chỉ có một bóng đen. Trong bóng người, cô gái tóc dài quăn buông xõa, bờ vai thẳng gầy, cánh tay mảnh khảnh buông xuống bên hông.
Bộ quần áo cô mặc rất rộng nên không làm nổi bật vóc dáng lả lướt của cô, nhưng có thể thấy dáng người của cô rất mảnh mai và gầy gò, cộng với mái tóc xoăn sóng lớn của cô, rất rock and roll.
Loại trang phục này rất phổ biến. Cho dù là nữ nhạc công hoặc nữ ca sĩ chính của ban nhạc, hay là những người hâm mộ âm nhạc nữ, anh ta thường bắt gặp những cô gái ăn mặc như vậy.
Thông thường phụ nữ ăn mặc theo phong cách này mang đến cho người đối diện cảm giác ngổ ngáo, tiêu sái và không gò bó.
Bóng người Đường Miểu cũng có thể nhìn ra phong cách này, nhưng đồng thời cũng có thể nhìn ra một ít phong cách của chính cô. Yên bình, tĩnh lặng, không có cảm giác hối hả và nhộn nhịp, nhưng lại được kết hợp một cách tinh tế với phong cách của bốn người họ.
【 Tề Viễn: Tấm ảnh này là có từ trước, hay là đặc biệt chụp? 】
Tề Viễn hỏi câu hỏi này sau khi bình luận về bức ảnh của Đường Miểu. Tề Viễn vừa hỏi xong, Đường Miểu liền đáp.
【 Đường Miểu: Vừa chụp. 】
【 Tề Viễn: Kỹ năng của nhiếp ảnh gia rất tốt! 】
Sau khi khen ngợi bức ảnh, Tề Viễn lại khen ngợi kỹ năng của nhiếp ảnh gia. Hơn nữa thật sự không xuất phát từ khách sáo, tấm ảnh này mặc dù chỉ là một bóng người, nhưng cũng có thể nói ra trình độ bố cục của nhiếp ảnh gia. Hơn nữa nếu Đường Miểu gửi ảnh gốc đến, Tề Viễn tin chắc rằng độ sáng tối của bức ảnh này cũng sẽ rất xuất sắc.
Nhìn thấy lời khen ngợi trong tin nhắn của Tề Viễn, Đường Miểu nhếch môi cười lần nữa.
【 Đường Miểu: Đương nhiên. 】
【 Tề Viễn: Nháy mắt.jpg 】
Nhìn gói biểu cảm của Tề Viễn, Đường Miểu bật cười thành tiếng.
Tề Viễn không biết chuyện gì xảy ra với Đường Miểu, sau khi gửi biểu tượng cảm xúc, anh ta nhìn lại bóng người trong bức ảnh, sau khi xem xong, gửi một tin nhắn.
【 Tề Viễn: Nhưng tóc chị mới uốn à? Hôm qua em còn thấy tóc chị thẳng mà. 】
Tề Viễn hỏi xong, Đường Miểu trả lời thắc mắc của anh ta.
【 Đường Miểu: Tắm xong có búi tóc lên, xõa ra thành thế này. 】
【 Tề Viễn:... 】
【 Tề Viễn: Ngón cái.jpg 】
Đường Miểu lại cười.
Bất kể được thực hiện như thế nào, tóm lại cô Đường luôn có cách. Đối với bóng người này, Tề Viễn thực sự rất hài lòng. Anh ta cũng có thể nói Đường Miểu là cố tình tiếp cận phong cách của ban nhạc họ và chọn phong cách này cho bức ảnh.
Mặc dù Đường Miểu là một "thành viên ngoài biên chế", nhưng cô luôn nghiêm túc và quan tâm đến chuyện của Vang Bóng Một Thời.
Sau khi cùng Đường Miểu tán gẫu vài câu như vậy, Tề Viễn mới nhớ ra gì đó liền gửi tin nhắn.
【 Tề Viễn: Chị còn dạy không? 】
【 Đường Miểu: Giờ đang ra chơi. 】
【 Đường Miểu: Nhưng một lúc nữa sẽ đến giờ học. 】
【 Tề Viễn: Được, em không quấy rầy chị nữa. Lấy tấm này đi. 】
【 Đường Miểu: Được. 】
Sau khi tin nhắn của Đường Miểu đến, Tề Viễn gửi một gói biểu tượng cảm xúc "tiểu nhân lui ra đây", kết thúc cuộc trò chuyện với Đường Miểu. Sau khi trò chuyện với Tề Viễn kết thúc, Đường Miểu cũng thoát khỏi giao diện trò chuyện với Tề Viễn.
Trở lại giao diện tin nhắn WeChat, Đường Miểu liếc nhìn khung trò chuyện trên cùng. Trong khung trò chuyện, lịch sử trò chuyện giữa cô và Hạ Khiếu vẫn là từ ngày hôm qua.
Sau khi liếc nhìn khung trò chuyện giữa cô và Hạ Khiếu, Đường Miểu lại nhìn đồng hồ.
Bây giờ mới chín giờ sáng, nên Hạ Khiếu có lẽ vẫn chưa thức dậy.
Bận rộn nửa tháng, hôm nay sáng sớm mới đi ngủ, hẳn sẽ không dậy sớm như vậy. Thật ra Tề Viễn ngay từ đầu cũng không cần phải dậy sớm như vậy, Đường Miểu nhìn thấy cậu ta đăng bữa sáng trên vòng tròn bạn bè, phàn nàn về việc bị mẹ đánh thức dậy sớm để uống canh vào buổi sáng, nên Đường Miểu mới gửi cho cậu ta ảnh.
Thấy vậy, Đường Miểu thoát khỏi WeChat và nhìn vào thời khóa biểu.
Lập thu đã qua rất lâu, mùa thu đang dần đến, công việc gấp gáp của Vang Bóng Một Thời cũng đã kết thúc ngày hôm qua, Hạ Khiếu cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian.
Trong thời gian nghỉ ngơi, anh sẽ ở Hoài Thành. Trong khoảng thời gian này, họ có thể gặp nhau mỗi ngày.
Nghĩ đến đây, Đường Miểu cúi đầu mở WeChat lần nữa. Đường Miểu vuốt ngón tay trên khung trò chuyện với Hạ Khiếu, cười cười.
...
Đường Miểu sáng chiều bận dạy học, buổi trưa không về nhà. Hơn nữa cô không quay về cũng đúng, bởi vì Hạ Khiếu vừa mới thức dậy lúc ba giờ chiều.
Đường Miểu đang xem ứng dụng trên điện thoại tìm đồ, thì một tin nhắn của Hạ Khiếu hiện lên trên màn hình điện thoại.
【 Hạ Khiếu: Dậy rồi. 】
Nhìn thấy tin nhắn hiện lên, Đường Miểu cười cười, gõ vài chữ trả lời.
【 Đường Miểu: Ngủ ngon không? 】
Sau khi Đường Miểu trả lời, trong chốc lát tin nhắn của Hạ Khiếu đến.
【 Hạ Khiếu: Vẫn tốt.】
Đường Miểu cười, gõ vài chữ cho Hạ Khiếu.
【 Đường Miểu: Anh đi ăn chút gì trước đi. 】
Hạ Khiếu đã ngủ cho đến bây giờ, một ngày không ăn cơm. Sau khi cô nói xong, Hạ Khiếu trả lời trước, sau đó hỏi cô một câu.
【 Hạ Khiếu: Mấy giờ em tan làm? 】
Sau khi Hạ Khiếu hỏi xong, Đường Miểu nhìn lịch trình hôm nay của mình, gõ vài chữ rồi trả lời anh.
【 Đường Miểu: Hôm nay em không có tiết học buổi tối, tiết cuối cùng bắt đầu lúc 4 giờ và kết thúc lúc 5 giờ. 】
【 Hạ Khiếu: Cùng nhau ăn cơm nhé? 】
Hạ Khiếu hỏi xong câu này, Đường Miểu cười cười, gõ "Được" gửi đi.
【 Đường Miểu: Nhưng anh ăn trước một chút đi. 】
【 Hạ Khiếu: Ừm. 】
【 Đường Miểu: Tự chúng ta nấu ăn đi. 】
Hạ Khiếu trả lời xong, Đường Miểu liền gửi tới một câu như vậy. Hai người cùng nhau ăn cơm, căn bản không cần đi ra ngoài, Đường Miểu có thể làm được. Hạ Khiếu cũng đã ăn tối với cô ở nhà cô trước đó.
Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu lại đáp một câu.
【 Hạ Khiếu: Được. 】
Thấy Hạ Khiếu trả lời, Đường Miểu cười híp mắt gõ vài chữ hỏi anh.
【 Đường Miểu: Vậy anh thích ăn gì? 】
【 Hạ Khiếu: Em thì sao? 】
【 Đường Miểu: Cái gì em cũng ăn được, em không kén ăn. 】
Đường Miểu nói như vậy xong, một lát sau Hạ Khiếu soạn mấy món ăn tới. Đều là những món ăn gia đình, thanh đạm và dễ làm.
Nghĩ đến việc ở bên ngoài một thời gian, Hạ Khiếu hẳn cũng muốn ăn loại đồ ăn này. Nhìn thấy thực đơn Hạ Khiếu soạn qua, Đường Miểu lại cúi đầu cười, gõ vài chữ trả lời anh.
【 Đường Miểu: Được, tối nay chúng ta ăn cái này. 】
【 Hạ Khiếu: Cụ thể mấy giờ em tan làm? 】
Hạ Khiếu hỏi xong, Đường Miểu gõ thời gian cụ thể tan làm.
【 Đường Miểu: Bốn giờ năm mươi kết thúc. Đến lúc đó em sẽ trực tiếp bắt taxi về, đến siêu thị đời sống bên cạnh tiểu khu chúng ta mua nguyên liệu nấu ăn tối nay, khoảng năm giờ mười lăm phút em sẽ về đến nhà.】
Đường Miểu sắp xếp xong chuyện này, Hạ Khiếu gõ mấy chữ.
【 Hạ Khiếu: Em cần gì? 】
Hạ Khiếu hỏi xong, Đường Miểu ngây người nhìn, gõ mấy chữ.
【 Đường Miểu: Cái gì? 】
【 Hạ Khiếu: Bữa tối cần nguyên liệu gì? 】
【 Hạ Khiếu: Anh đi mua. 】
Hạ Khiếu gửi như vậy xong, Đường Miểu nhìn chằm chằm, ánh mắt cũng không buông lỏng, một lát sau, ánh mắt cô vừa động, lông mi cụp xuống rồi lại nhướng lên, trong mắt hiện lên nụ cười sáng lạn.
Đường Miểu cầm điện thoại, đặt ngón tay lên phương thức nhập, gửi cho Hạ Khiếu nguyên liệu cần thiết cho bữa tối hôm nay.
...
Bốn giờ năm mươi phút chiều, Đường Miểu kết thúc tiết học cuối cùng trong ngày.
Tan làm, Đường Miểu như thường lệ cùng học sinh và phụ huynh chào tạm biệt. Sau khi học sinh và phụ huynh rời đi, Đường Miểu đơn giản dọn dẹp phòng học piano rồi rời khỏi cửa hàng.
Sau khi rời khỏi cửa hàng piano, Đường Miểu bắt một chiếc taxi về nhà. Sau khi nói xong điểm đến với tài xế, Đường Miểu lấy điện thoại di động ra nói với Hạ Khiếu rằng cô đã lên xe, dự kiến mười phút nữa sẽ đến tiểu khu.
Sau khi Đường Miểu gửi tin nhắn, Hạ Khiếu trả lời.
【 Hạ Khiếu: Được. 】
Nhìn tin nhắn của Hạ Khiếu, Đường Miểu suy nghĩ một chút, gõ vài chữ.
【 Đường Miểu: Anh mua nguyên liệu nấu ăn chưa? Có món nào bỏ sót không mua không, lúc đi ngang siêu thị em có thể vào mua. 】
Đường Miểu không biết Hạ Khiếu có từng mua nguyên liệu cho bữa tối hay không, nhưng chắc hẳn là không. Bữa tối hôm nay thanh đạm đơn giản, yêu cầu cũng phải đến bốn năm nguyên liệu, nhưng dù vậy, Đường Miểu cũng không dám chắc là Hạ Khiếu đã mua được hay chưa, hay là có mua nhầm không.
Sau khi cô hỏi câu hỏi này, Hạ Khiếu đã gửi một bức ảnh.
Nhìn thấy bức ảnh Hạ Khiếu gửi đến, ngón tay Đường Miểu chạm nhẹ mở ra, thấy hóa đơn Hạ Khiếu mua nguyên liệu ở siêu thị đời sống.
Hóa đơn liệt kê tất cả những thứ anh đã mua trước đó lúc chiều nay. Ngoài thứ cô cần, anh còn mua thêm một chai trà ô lông, chắc là vì khát nước.
Nhìn thấy hóa đơn thanh toán, Đường Miểu khẽ mỉm cười.
【 Hạ Khiếu: Còn thiếu thứ gì không? 】
Hạ Khiếu hỏi cô như vậy. Thấy Hạ Khiếu hỏi, Đường Miểu gõ hai chữ.
【 Đường Miểu: Không có. 】
Đường Miểu xác nhận mua nguyên liệu không có vấn đề gì, nhìn thấy Đường Miểu gửi tin nhắn, Hạ Khiếu đáp một tiếng "Ừm."
Đường Miểu nhìn anh trả lời "Ừm." Bên ngoài cửa sổ xe, phong cảnh hai bên đường đang nhanh chóng rút lui. Tài xế lái xe đều đặn và nhanh chóng, trái tim của Đường Miểu dường như cũng theo chiếc xe đang tăng tốc, cũng trở nên nóng lòng về nhà.