THẢN NHIÊN


Edit+beta: LQNN203
Đường Miểu và bà nội ngồi nói chuyện trong vườn một lúc.
Hai người có sở thích giống nhau, chủ đề nói chuyện cũng khá nhiều, Đường Miểu vừa tán gẫu vừa liếc nhìn thời gian, nói với bà nội.
"Cũng sắp đến giờ cháu đi đón A Khiếu rồi ạ."
Lúc hai người trò chuyện cũng không cảm thấy thời gian trôi qua nhanh, ngược lại hiện tại đã gần bốn giờ.
Mặt trời lúc bốn giờ có dấu hiệu lờ mờ, Đường Miểu nói xong, bà nội gật đầu nói: "Được."
"Vậy cháu đi đi, lại trở về cũng khoảng sáu bảy giờ." Lão phu nhân liếc nhìn thời gian, nói với Đường Miểu: "Nếu Hạ Khiếu kết thúc quá muộn, các cháu cũng không cần vội vàng trở về ăn cơm, ở ngoài ăn cũng được.

Đừng để bị đói."
Trọng tâm của người già luôn là ba bữa ăn một ngày của con cháu.
Lão phu nhân nói xong, Đường Miểu cười ngoan ngoãn gật đầu.

Đường Miểu đáp xong, lão phu nhân cười nói.
"Đi đi."
"Vâng ạ." Cùng bà nội nói xong, Đường Miểu từ trên ghế mây đứng dậy, rời khỏi hoa viên.
Kha Di gần đây bận rộn với lễ đính hôn nên chiều nay cô ta mới đến công ty.

Sau khi đến công ty, Kha Di đến bộ phận nơi cô ta và Kỷ Tuấn Lâm cùng làm.

Sau khi vào, Kha Di đi thẳng đến văn phòng của Kỷ Tuấn Lâm.
Trước khi cô ta và Kỷ Tuấn Lâm xác nhận mối quan hệ của họ, công ty đã có ý định đề bạt Kỷ Tuấn Lâm.

Khi hai người xác nhận mối quan hệ, Kỷ Tuấn Lâm đã vượt qua Kha Di và trực tiếp trở thành phó lãnh đạo của bộ phận.
Giám đốc của bộ phận này là bạn tốt của cha Kha Di trong nhiều năm, vì mối quan hệ giữa Kỷ Tuấn Lâm và Kha Di, giám đốc đã chân thành cất nhắc Kỷ Tuấn Lâm.

Giám đốc cũng đã gần sáu mươi tuổi, mọi người trong bộ phận đều biết rằng sau khi ông ta từ chức, Kỷ Tuấn Lâm sẽ trở thành trưởng phòng mới.
Mà anh cũng trở thành trưởng phòng trẻ nhất toàn công ty.
Mặc dù tất cả những điều này là do năng lực cá nhân xuất sắc của Kỷ Tuấn Lâm, nhưng nhân tố quan trọng nhất vẫn là Kha Di.

Mọi người trong bộ phận đều biết và thỉnh thoảng nói chuyện.


Nhưng cuộc nói chuyện cũng chỉ giới hạn ở mức riêng tư, vì không ai dám nói xấu trưởng phòng tương lai.
Đối với việc nhảy dù của Kỷ Tuấn Lâm, vốn dĩ các trưởng phòng khác trong bộ phận có phần không hài lòng với anh ta với tư cách là lính nhảy dù.

Nhưng không hài lòng thì không hài lòng, Kỷ Tuấn Lâm có một mối quan hệ khó nhằn.

Bọn họ hoặc là ngậm trái đắng này, hoặc là rời bỏ công việc mà mình đã dày công vun đắp trong nhiều năm, dù sao sau khi xảy ra như vậy, bộ phận vẫn còn náo loạn một thời gian.
Nhưng sau đó, sau một loạt các cuộc hòa giải.

Có người bị thuyên chuyển chức vụ, có người chia cổ phần, bất luận là người trong hay người ngoài, đều bị trấn áp.
Về phần những nhân viên kia, có tiền thì làm sao cũng được, dần dần cũng không có gì bất mãn, lúc này sự tình cũng dần dần lắng xuống.
Tất cả những điều này đương nhiên không thể tách rời sự giúp đỡ của bố Kha Di.
Khi Kha Di đề cập đến Kỷ Tuấn Lâm lần đầu tiên với bố mình, bố cô ta liền coi trọng Kỷ Tuấn Lâm.

Ban đầu anh ta được một giáo sư trong trường giới thiệu vào làm việc trong công ty, và vị giáo sư đó cũng có giao tình với bố của Kha Di, vì vậy vốn đã có ấn tượng tốt với Kỷ Tuấn Lâm.

Thấy Kha Di có tình cảm với Kỷ Tuấn Lâm, bố Kha Di mặc dù không hài lòng với xuất thân của Kỷ Tuấn Lâm, nhưng về cơ bản xem như nhìn trúng anh ta, ông ta nhắm mắt làm ngơ trước mối quan hệ giữa hai người, kết quả cả hai cứ như vậy suôn sẻ và vững chắc mà phát triển đến mối quan hệ đính hôn hiện tại.
Cuộc đính hôn này không chỉ có sự tham gia của một số người thân, bạn bè mà còn có sự tham gia của một số đối tác kinh doanh của bố Kha Di.

Bố Kha Di đã làm việc cật lực ở Nam Thành nhiều năm, cũng có một số chỗ đứng trong giới kinh doanh của Nam Thành.

Trong tiệc đính hôn của hai người lần này, bố Kha Di cũng sẽ phát biểu cảm ơn, về cơ bản là để thông báo cho những người bạn ở giới kinh doanh Nam Thành rằng ông ta đã công nhận người con rể này, hy vọng những người bạn khác sẽ cho một vài lời khuyên và khích lệ người con rể này.
Kha Di là con một, sớm muộn gì công ty của bố cô ta cũng sẽ được giao lại cho cô ta.

Còn Kha Di thì từ nhỏ đã được cưng chiều, không có hứng thú làm ăn, chẳng qua là Kỷ Tuấn Lâm có năng lực xuất chúng nên có người thay cô ta gánh vác việc kinh doanh của gia đình, còn cô ta chỉ cần tiếp tục là người vợ giàu có của mình.
Mọi người trong công ty đều biết về mối quan hệ giữa hai người, Kha Di chưa bao giờ né tránh điều đó.

Sau khi đến bộ phận, cô ta đến văn phòng của Kỷ Tuấn Lâm.

Trong văn phòng, Kỷ Tuấn Lâm đang xem tài liệu, nghe thấy tiếng mở cửa, liền ngẩng đầu lên, tựa hồ mới hoàn hồn lại.
"Em nghe tài xế nói buổi trưa anh ra ngoài, anh đi đâu vậy?" Sau khi vào văn phòng, Kha Di đi tới bàn làm việc, kéo chiếc ghế trước bàn làm việc ngồi xuống, sau khi ngồi xuống, cô ta nhìn qua bàn Kỷ Tuấn Lâm hỏi câu hỏi này.

Kỷ Tuấn Lâm nhìn Kha Di đang ngồi đối diện, sau khi anh ta liếc nhìn như vậy, chớp mắt, cúi đầu lật qua tài liệu trong tay, nói: "Không đi đâu cả."
Sau khi Kỷ Tuấn Lâm nói như vậy, Kha Di đã cười.
Tiếng cười của cô ta không có bất kỳ sắc thái tốt đẹp nào, có chút buồn cười, mang theo chút giễu cợt, có chút lãnh đạm đáng thương.
Sau khi cô ta cười xong như vậy, Kỷ Tuấn Lâm ngẩng đầu nhìn cô ta.
Ngang qua chiếc bàn làm việc ngắn, hai người nhìn nhau.

Ánh mắt Kha Di vẫn mang theo kiêu ngạo, mà Kỷ Tuấn Lâm lại không có cảm xúc, cứ như vậy nhìn cô ta.
Bị Kỷ Tuấn Lâm nhìn như vậy, nụ cười giễu cợt trong mắt Kha Di biến mất, trong mắt tràn ngập cảm xúc khác, thậm chí cùng với loại cảm xúc này, lông mày cô ta cũng cau lại.
Sau khi Kha Di cau mày, môi cô ta mấp máy, như thể muốn nói gì đó.

Nhưng cô ta chưa kịp nói thì điện thoại trên bàn rung lên.

Cảm xúc của Kha Di như nước biển rút về, cô ta cụp mi liếc nhìn điện thoại đang rung.

Khi nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại, Kha Di cau mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Sau đó, cô ta đứng thẳng người, cầm lấy điện thoại và bấm trả lời.
"Bà nội." Kha Di gọi một tiếng.
Sau khi Kha Di gọi xong, cô ta ngước nhìn Kỷ Tuấn Lâm, Kỷ Tuấn Lâm cũng nhìn cô ta.

Nhưng sau khi nhìn một lượt, anh ta lại thu hồi ánh mắt và tiếp tục nhìn xuống tài liệu.
Kha Di không nhìn anh ta nữa, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nói chuyện điện thoại với bà cụ.
"Ở đâu thế?" Bà cụ hỏi.
"Công ty ạ." Kha Di nói.
Sau khi nghe cô ta trả lời, bà lão nói: "Cháu ra ngoài uống trà chiều với bà đi."
Sau này lão phu nhân có tuổi, về cơ bản bà uống trà chiều ở nhà, rất ít chọn đi ra ngoài.

Nhưng ở nhà mãi cũng cảm thấy nhàm chán nên sau khi bà cụ nói ra, Kha Di liền đồng ý ngay.
"Được ạ.


Cháu đặt chỗ trước nhé bà?" Kha Di hỏi.
Đối với một cô gái trẻ như Kha Di, địa điểm uống trà chiều về cơ bản là cố định, đó là những cửa hàng tráng miệng trà chiều kiểu phương Tây tương đối cao cấp.
Kha Di hỏi xong, lão phu nhân cũng không để cho cô ta đặt chỗ, mà trực tiếp cho địa chỉ.
"Cháu trực tiếp đến đây là được." Bà cụ nói.
Bà cụ đã đặt trước một chỗ, Kha Di nghe bà nói địa chỉ, cách công ty không xa lắm.

Sau khi bà cụ nói xong, Kha Di nói "Được" và cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Kha Di quay lại nhìn Kỷ Tuấn Lâm phía sau bàn làm việc.

Kỷ Tuấn Lâm vẫn đang xem tài liệu, Kha Di nhìn anh ta như thế này, sau đó quay đi và rời khỏi văn phòng của Kỷ Tuấn Lâm.
...
Địa điểm uống trà chiều mà lão phu nhân đặt là một quán trà Trung Quốc, hợp khẩu vị của lão phu nhân.
Sau khi Kha Di đến quán trà, có người đón cô ở cửa, sau khi đón cô, nhân viên tiếp tân ở cửa đưa Kha Di đến phòng mà bà cụ đang ở.
Quán trà này nằm trong một thành phố bận rộn, nhưng cố tình chọn cách im lặng giữa sự ồn ào.

Quán trà nhỏ mang dáng dấp của một trang viên Trung Quốc, cây cầu nhỏ và dòng nước chảy, hòn non bộ và tre.

Quán trà nơi lão phu nhân đặt tương đối hẻo lánh, có không gian riêng tư tốt.

Kha Di đi theo lễ tân ở cửa, đi qua hành lang ngoằn ngoèo rồi vào quán trà.
Trong phòng uống trà, lão phu nhân đã ngồi sau chiếc bàn vuông cao chờ đợi.

Trên bàn có một bộ ấm trà hoàn chỉnh, lão phu nhân vừa mới nấu trà, tỏa ra hương trà nhàn nhạt.
Kha Di ngửi thấy mùi thơm của trà, tâm trạng nóng nảy của cô ta bình tĩnh lại một chút.

Sau khi cô ta được nhân viên tiếp tân dẫn đến phòng, nhân viên tiếp tân đi đến cửa và rời đi rất đúng lúc, trong phòng chỉ còn lại hai bà cháu, Kha Di cũng không bị gò bó, cô ta đi tới ngồi đối diện với bà cụ, cười nói một câu.
"Thơm quá ạ."
Kha Di nói xong, bà lão ngước nhìn cô ta và mỉm cười.
"Thử đi." Bà cụ nói.
Bà cụ ra hiệu cho Kha Di tự mình rót một tách trà.

Sau khi Kha Di hiểu ra, cô ta lấy chiếc ấm màu tím bên cạnh và rót cho mình một tách.

Hương trà ban đầu được đựng trong ấm trà thoang thoảng, sau khi nước trà được rót ra, hương thơm tản ra thanh nhã.

Ánh mắt Kha Di kinh ngạc chuyển động, giống như đứa nhỏ gặp được thứ mình thích, cười cầm lấy tách trà, nhấp một ngụm.

Sau khi uống xong, Kha Di nhìn bà với đôi mắt sáng ngời, cười nói.
"Trà ngon."
"Cháu ăn thử chút điểm tâm này đi." Bà nội nhìn thấy nụ cười của Kha Di, âu yếm nhìn cô ta, cười nói.
Trong tầm tay Kha Di có một ít bánh trà kiểu Trung Quốc, kiểu dáng tinh tế và có mùi thơm ngọt ngào.

Sau khi bà nói xong, Kha Di chọn một món mà mình thích trong số các loại bánh trà và cắn một miếng.

Bánh trà giòn và ngọt, khác hẳn bánh ngọt phương Tây.

Nó không có mùi thơm béo béo của bánh ngọt kiểu phương Tây, nhưng nó có mùi thơm giòn của bánh ngọt trộn với sữa và trứng sau khi nấu chín.
Bánh trà này, kết hợp với trà thơm nhẹ, là một cảm giác hoàn toàn mới đối với Kha Di, người đã cảm thụ quá nhiều trà chiều kiểu phương Tây.
Kha Di rất thích.

Tương tự như vậy, Kha Di cũng rất thích bà nội.
Cô ta năm nay hai mươi lăm tuổi.

Bố mẹ cô ta đều mong cô ta lớn lên, để cô ta nắm giữ một thế giới.

Nhưng chỉ có điều trước mặt bà nội, cho dù cô ta bao nhiêu tuổi vẫn luôn là đứa trẻ vây quanh bà.
Buổi chiều Kha Di có lẽ đã trải qua một ít dao động cảm xúc, cho nên cảm giác nhỏ bé này cũng có thể khiến cho lòng mẫn cảm của cô ta bị phóng đại, sau đó cảm thấy hỗn độn.
Nhưng dù ngũ vị có trộn lẫn thế nào thì món bánh trà vẫn luôn ngọt ngào.
Kha Di gần như đã ăn xong, nhìn bà nội cười, nói: "Ngon lắm ạ."
Lão phu nhân nhìn Kha Di cười, trong mắt yêu thương càng thêm nồng đậm.

Bà nhìn Kha Di đang ngồi đối diện, tưởng tượng thấy cháu gái mình từ một đứa trẻ vô tư lớn lên đến như bây giờ.
Mọi người luôn nhớ về tuổi thơ của họ.

Bởi vì cuộc sống khi còn bé rất nhỏ, trong một thế giới, chỉ cần được ăn sung mặc sướng là đủ rồi.
Nhưng sau khi lớn lên, thế giới trở nên rộng lớn hơn, hạnh phúc nhiều hơn, cũng có nhiều rắc rối và đau đớn hơn.
Con người không thể hạnh phúc mãi được.
Lão phu nhân ngồi ở trên ghế trúc, nhìn Kha Di đang ăn bánh trà uống trà, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, bà yên lặng nhìn Kha Di, nói.
"Cháu hãy hủy bỏ đính hôn với Tuấn Lâm đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi