THẦN PHẨM ĐẠO THÁNH


Bạch Thương Đông thật sự là không đành lòng để Na Na ở lại Ma giới, nàng vẫn còn nhỏ, lại chưa từng tu luyện qua, trên người còn chưa triển lộ ra khí tức, không khác gì một đứa trẻ Nhân Loại, mấy năm tới cũng sẽ không bị phát hiện là Á Nhân, Bạch Thương Đông chuẩn bị đem Na Na về Thánh Giới trước rồi sau đó lại quyết định.Cũng còn may là Á Nhân có huyết thống của Ma Nhân, có thể an toàn thông qua Ma Ngân, tiết kiệm không ít phiền toái cho Bạch Thương Đông.Bởi vì tính không xác định của Ma Ngân, cho nên Ma Nhân rất khó tổ chức cho Ma Nhân đại quy mô tiến vào Thánh Giới, Ma Ngân sẽ tùy thời xuất hiện khắp nơi ở Thánh Giới, cho nên Ma Nhân bị phái đi Thánh Giới thật ra thì cũng không nhiều.Chủ lực chân chính tiến vào Thánh Giới thật ra chính là Ma Vật, Bạch Thương Đông nhìn đủ loại Ma Vật đầy khắp núi đồi, tối om om không thấy được phần cuối, thật sự là có chút doạ người.Bạch Thương Đông cách vị trí người chủ trì rất xa, chỉ có thể ở đằng xa nhìn lên trên đỉnh núi xa xa, một Ma Nhân hướng không trung đánh ra một khối giống như là Võng La Bàn, che mặt trời màu tím ở trên bầu trời, để cho bốn phía biến thành một vùng tăm tối, lúc này đám Ma Nhân mới rối rít dùng tâm thần triệu hoán Ma Nhân bia, mở ra cánh cửa đi thông Thánh Giới.Bạch Thương Đông ôm Na Na, theo đoàn đội Ma Vật đi vào trong Ma Ngân....Mi Nguyệt Hà trong Mê Nguyệt Thành ở Thanh Châu.Một chiếc thuyền lớn đang chậm rãi ở trên Mi Nguyệt Hà hướng tới Mê Nguyệt Thành mà đi.Một nữ tử mặc áo xanh hơn hai mươi tuổi đứng ở đầu thuyền, ngưng mắt xuất thần nhìn nước sông nổi sóng chập trùng ở xa xa, đôi mi thanh tú một mực chưa từng động đậy, cũng không biết là trong lòng có chuyện gì ưu sầu.Ngọc Tú sư tỷ, một mình tự nhiên đờ ra làm gì thế? Là đang suy nghĩ tới chuyện mà các đệ tử của Nam Ly Thư Viện luận bàn đó sao? Một thiếu nữ mười mấy tuổi từ phía sau lưng ôm lấy nữ tử mặc áo xanh, cười hì hì nói.Hồng Linh sư muội chớ nói bậy bạ, Ngọc Tú sư tỷ làm sao sẽ quan tâm tới loại chuyện buồn chán này, trong hàng đệ tử Văn Sĩ của Nam Ly Thư Viện, nào có nhân vật nào không bình thường, không có người nào có thể đánh được một trận, nếu như không phải là sư phụ sĩ diện hão, căn bản là không cần thiết để cho bốn người chúng ta cùng đi, tùy tiện một người cũng đủ để càn quét cấp Văn Sĩ của Nam Ly. Một nam tử mặc quần áo màu trắng từ bên trong khoang thuyền đira, lắc cây quạt trong tay cười tủm tỉm nói.Theo nam tử mặc quần áo màu trắng đi ra ngoài.

Là một nam tử mặc quần áo màu đen, mặt mũi vô cùng lạnh lùng, từ đầu tới cuối không nói một lời, giống như là chuyện gì cũng không có liên quan gì tới hắn vậy.Ừ thù Vũ Hóa Long ngươi lợi hại.


Hai đại thư viện ở Thanh Châu là Nam Ly, Bắc Minh, tốt xấu gì người ta cũng là một trong hai đại thư viện, đệ tử cấp Văn Sĩ có vô số, ngươi nói càn quét liền càn quét sao? Hồng Linh chu cái miệng nhỏ nhắn.

Thở phì phò nói.Vũ Hóa Long cười một tiếng: Mặc dù Nam Ly Thư Viện cùng nổi danh với Bắc Minh Thư Viện chúng ta, nhưng bởi vì Bắc Minh Thư Viện chúng ta ở kế cận hải vực Đông hải, bình thường giao chiến với Đông Thổ Ma Quốc, kinh nghiệm thực chiến xa không phải là những tên sống trong nhung lụa ở trong Nam Ly Thư Viện có thể so sánh.


Huống chi Chân Mệnh Đạo Ấn của La sư đệ là ngàn năm khó có được một, lại tu thành « Tu La Chân Kinh », bây giờ đã là Văn Sĩ Thánhphẩm, ở bên trong cấp Văn Sĩ căn bản là không ai có thể địch, nếu không phải là viện trưởng cùng các trưởng lão muốn mặt mũi, La sư đệ nên ở lại trong Viện chuẩn bị tấn thăng Chân Nhân, đâu cần đi Nam Ly Thư Viện luận bàn làm gì.Các viện trưởng để cho La sư đệ đi.


Chính là có ý định muốn càn quét Nam Ly, để quét sạch oán khí bị một người của Nam Ly Thư Viện càn quét năm đó. Ngọc Tú cũng cười nói.Lúc trước rốt cuộc là đệ tử nào của Nam Ly tới Bắc Minh Thư Viện chúng ta luận bàn? Vậy mà lấy lực một người càn quét nhiều đệ tử Văn Sĩ của Bắc Minh ta như vậy. Hồng Linh hiếu kỳ hỏi.Chuyện này là một cây gai trong lòng bọn viện trưởng, bình thường cũng không có ai dám nhắc tới ở trong viện, nhưng bây giờ chỉ có bốn người chúng ta, nói cho các ngươi nghe cũng không sao, năm đó lấy lực một người càn quét đệ tử cấp Văn Sĩ của Bắc Minh ta, chính là viện trưởng bây giờ của Nam Ly Thư Viện - Phó Thanh Y. Vũ Hóa Long nói.Nhưng mà bây giờ đã không giống ngày xưa, những năm gần đây Nam Ly Thư Viện cũng không có đệ tử quá mức xuất sắc, hơn nữa còn quá mức sống trong nhung lụa, đừng nói là La sư đệ.

Coi như là bất kỳ một ai trong ba người chúng ta, đều rất có cơ hội càn quét cấp Văn Sĩ của Nam Ly. Vũ Hóa Long lại nói tiếp.Đột nhiên, mặt bốn người liền biến sắc, chỉ thấy hơi chếch trên bờ sông xa xa.


Không biết lúc nào xuất hiện một đạo Ma Ngân, đã có lượng lớn Ma Lang tuôn ra ngoài.Nơi này vậy mà lại xuất hiện Ma Ngân, thoạt nhìn đều là một ít Ma Lang cấp Ma Binh, những ngày qua ngồi thuyền đãbuồn bực tới phát hoảng, lấy chúng nó hoạt động gân cốt một chút cũng không tệ. Hồng Linh nhìn thấy Ma Ngân cùng Ma Lang, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.

Triệu hồi ra một thanh trường kiếm, định đạp nước tiến về chỗ Ma Ngân.trong bầy Ma Lang có người, khả năng là có Ma Nhân cùng hạ xuống, cẩn thận. Vũ Hóa Long kéo Hồng Linh lại.Là Nhân Loại. Ngọc Tú nhìn một hồi, đột nhiên nhảy thuyền mà đi: Chúng ta đi qua cứu hắn, trong ngực hắn còn có một hài tử.Hồng Linh, Vũ Hóa Long cùng tên La sư đệ kia đều theo Ngọc Tú cùng nhau xông về phía đàn Ma Lang, lấy thân thủ của bốn người, Ma Lang dường như là cản trở sẽ lập tức chết ngay, Ma Lang cửu phẩm cũng không thể địch lại, trong nháy mắt đã đem đàn Ma Lang giết hơn nửa, số Ma Lang còn lại cũng đều chạy trốn tứ tán.Các ngươi không bị thương chứ? Ngọc Tú có lòng tốt đi tới trước mặt nam nhân ôm nữ hài kia hỏi.Đa tạ mấy vị xuất thủ tương trợ, chúng ta không có việc gì. Trong lòng Bạch Thương Đông buồn rầu, hắn mới vừa đi theo đàn Ma Lang đi ra ngoài, liền thấy có thuyền đi qua, người trên thuyền lại còn vọt tới, chỉ có thể vội vàng lấy Mặt Nạ Ma Nhân xuống, khôi phục thân phận Nhân Loại của mình, để tránh cùng bốn người này phát sinh xung đột.Nếu như bốn người này không đến, hắn liền có thể an an ổn ổn rời khỏi đàn Ma Lang, tìm một chỗ không người lấy Mặt Nạ Ma Nhân xuống là được rồi.Trong thâm sơn dã lĩnh này, ngươi mang theo một cô bé như thế chạy đến nơi đây, thật may là gặp chúng ta đi qua, nếu không thật sự là đã bỏ mạng trong miệng Ma Vật rồi. Hồng Linh nói.Ta mang theo muội muội đi ra du ngoạn, không nghĩ tới lại lạc đường, cũng không biết như thế nào liền đi tới nơi này, lại xui xẻo gặp phải Ma Ngân xuất hiện, thật muốn đa tạ ân cứu mạng của mấy vị, không biết nơi này là nơi nào? Bạch Thương Đông nói.Nơi này là Mi Việt Hà ở gần Mê Nguyệt Thành, ngươi là người nơi nào? Ngọc Tú hỏi.Ta là đệ tử của Nam Ly Thư Viện, họ bạch. Bạch Thương Đông nói.Ngươi là đệ tử của Nam Ly Thư Viện? Ánh mắt của mấy người bọn Vũ Hóa Điền đều có chút cổ quái đánh giá Bạch Thương Đông.Thật giống như chưa từng nghe nói qua trong hàng đệ tử cấp Văn Sĩ của Nam Ly Thư Viện, có họ Bạch. Hồng Linh suy nghĩ nói.Ngươi là heo à? Đệ tử của Nam Ly mà chúng ta biết rõ, chỉ là mấy người mạnh nhất, vị Bạch sư đệ này chỉ là đệ tử bình thường, chúng ta đương nhiên là chưa từng nghe nói qua rồi. Vũ Hóa Long liếc mắt lườm Hồng Linh.Hồng Linh bừng tỉnh đại ngộ: Thì ra là như vậy, nếu như ngươi đã là đệ tử của Nam Ly Thư Viện, chúng ta cũng đang muốn đi Nam Ly Thư Viện, vừa vặn có thể đưa ngươi một đoạn đường.Vậy thì cám ơn mấy vị rồi. Bạch Thương Đông đã rõ ràng, Hồng Linh nhìn như ngây thơ, kì thực là có ý tứ dò xét thân phận của hắn, nhưng mà Bạch Thương Đông là đệ tử thứ thiệt của Nam Ly, có người muốn đưa hắn trở về Nam Ly Thư Viện, Bạch Thương Đông tự nhiên là cũng vui vẻ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi