Sau khi tạm biệt đám người Phó Thu Diệp, Bạch Thương Đông mang theo Tử Y đi tới bí tàng các, xin Các chủ bí tàng các đổi lấy Ma nhân cấp Ma binh được đặt tên là Nhất Nhật kia.
Ma nhân ka bị vây trong khốn ma đại trận, cần có người ta vào trong khốn ma đại trận thả hắn ra, bốn ngày sau ngươi lại tới nơi này lĩnh Ma nhân kia đi.
Các chủ bí tàng thu hai ngàn điểm cống hiến Chấp Viện của Bạch Thương Đông xong, vẻ mặt không thay đổi cầm một tấm lệnh phù cho Bạch Thương Đông, để hắn bốn ngày sau lại tới.
Bạch Thương Đông cũng biết Ma nhân kia bị vây trong khốn ma đại trận, không có khả năng lấy ra ngay lập tức, trong lòng đã sớm có dự liệu nên hắn cũng không quá thất vọng, mang theo Tử Y về Kính Thai Đảo trước.
Tử Y vẫn hỏi một câu không biết ba câu, nhìn có vẻ thật sự là không nhớ gì cả, Bạch Thương Đông chỉ có thể mang hắn về trên đảo rồi bí mật quan sát, hy vọng có thể nhìn ra một số đầu mối gì đó.
Ngày thứ hai, một chiếc hải thuyền đi tới Kính Thai Đảo, lại nói là có người nhờ bọn họ chở mấy vật tới Kính Thai Đảo giao cho Bạch Thương Đông.
Bạch Thương Đông hỏi thuyền trưởng kia là người nào nhờ bọn họ chuyển đồ tới, nhưng thuyền trưởng kia cũng không biết, chỉ giao đem một phong thư cho Bạch Thương Đông, nói bọn họ chỉ là người giao hàng, chỉ cần Bạch Thương Đông nhìn là biết.
Bạch Thương Đông nghi ngờ mở phong thư kia ra, lấy ra tờ thư bên trong, mở ra xem thì sắc mặt lập tức đại biến, trên tờ giấy kia chỉ viết hai chữ Tử Y.
Thuyền trưởng giao một cái hòm gỗ màu đen cao hơn một người từ trên thuyền đưa xuống, bên ngoài hòm gỗ màu đen có xiềng xích buộc chặt, bị một cái khóa lớn khóa lại, cũng không biết bên trong rốt cuộc là thứ gì.
Tử Y, đây là ngươi nhờ bọn họ vận chuyển tới sao? Sau khi hải thuyền đi, Bạch Thương Đông đánh thức Tử Y còn đang ngủ, chỉ vào hòm gỗ màu đen kia rồi hỏi hắn.
Không nhớ rõ.
Tử Y lắc đầu một cái.
Bạch Thương Đông nhìn chằm chằm vào Tử Y một lúc lâu, cũng không nhìn ra Tử Y nói rốt cuộc là thật hay là giả.
Trầm ngâm trong một chốc, Bạch Thương Đông triệu hồi kiếm Vô Định ra, chém một kiếm lên chiếc khóa kia, muốn chém đứt xiềng xích xem trong hòm gỗ này có chứa thứ gì.
Nhưng kiếm Vô Định Thánh phẩm cấp Chân Nhân chém lên trên chiếc khóa kia, chỉ nghe thấy tiếng sắt thép va chạm, trên chiếc khóa kia thậm chí một điểm trắng cũng không lưu lại, trong lòng Bạch Thương Đông nhất thời cả kinh.
Kiếm Vô Định vậy mà không có thể làm gì ổ khóa này, ổ khóa này ít nhất cũng là một món Thánh phẩm cấp Chân Nhân? Bạch Thương Đông đưa tay sờ chiếc khóa lớn kia, vốn là chiếc khóa này đang khóa đấy, nhưng khi Bạch Thương Đông cầm vào ổ khóa kia, chiếc khóa kia vậy mà lại tử mở ra.
Bạch Thương Đông phức tạp nhìn hòm gỗ một chút, lại nhìn Tử Y đứng bên cạnh một chút, Tử Y chỉ an tĩnh đứng ở đó, dáng vẻ dường như không có hứng thú gì với tất cả, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Do dự một lúc, Bạch Thương Đông vẫn tháo xích sắt ra, cẩn thận từng li từng tí đẩy nắp hòm gỗ ra, khi ánh mắt Bạch Thương Đông rơi vào bên trong hòm, nhất thời cả người đều ngẩn ra.
Trong hòm gỗ này vậy mà lại đặt một người, một nữ nhân đẹp đến mức làm người ta kinh ngạc, thế nhưng nữ nhân này lại không biết sống hay chết, bởi vì cả người nàng đều bị đông cứng bên trong khối băng, toàn bộ bên trong hòm gỗ chính là một khối băng lớn đóng băng mỹ nhân tuyệt thế kia.
Nữ nhân này là người nào? Ánh mắt Bạch Thương Đông phức tạp nhìn về phía Tử Y rồi hỏi.
Không biết.
Tử Y lắc đầu.
Bạch Thương Đông biết rõ mình sẽ không thể hỏi ra điều gì từ trên người Tử Y, không thể làm gì khác hơn là tỉ mỉ quan sát nữ nhân bị đóng băng trong khối băng kia, hy vọng có thể tìm ra chút dấu vết.
Càng xem sắc mặt Bạch Thương Đông lại càng cổ quái, càng quan sát Bạch Thương Đông lại càng kinh hãi, nữ nhân này là người nào thì Bạch Thương Đông không nhìn ra, nhưng trên người nữ nhân này mặc quần áo, đeo đồ trang sức, đi giầy, mỗi một thứ đều có lai lịch cũng có thể hù chết người.
Bạch Thương Đông còn có chút không dám khẳng định, đành chạy về trong nhà gỗ, mở ra thư phòng lúc trước của Kính Trần, lật tìm một kệ sách, rất nhanh đã tìm ra một quyển sách thật dầy từ phía trên.
Ôm sách lại chạy về trước hòm gỗ, vừa lật nhìn quyển sách kia vừa nhìn những vật trên người nữ nhân kia, càng nhìn Đông sắc mặt Bạch Thương càng kinh nghi bất định.
Đến, giúp một tay, mang hòm gỗ này tới đi.
Bạch Thương Đông vội vàng đậ lại nắp của hòm gỗ, sau đó gọi Tử Y cùng nhau chuyển hòm gỗ tới trong nhà gỗ.
Nhìn rương gỗ được chuyển vào trong nhà gỗ, vẻ mặt Bạch Thương Đông vẫn ngưng trọng không gì sánh được.
Nữ nhân kia là người nào thì hắn không biết, nhưng trên người nữ nhân kia mặc quần áo, giầy trên chân, bộ vòng tay trên cổ tay, vòng cổ trên cổ, nhìn thế nào cũng giống như thánh khí của Chí Nhân có ghi lại trong sách.
Người nào đang đùa ta đây? Hoặc có lẽ đây là một âm mưu nhằm vào ta? Chẳng lẽ là Xích Long bày ra? Không đúng không đúng, Xích Long cũng chỉ là một Hiền Nhân, ông ta làm gì có bản lĩnh có nhiều Thánh khí Chí Nhân như vậy! Toàn bộ Nam Ly Thư Viện chỉ sợ cũng không có mấy món Thánh khí Chí Nhân, trên người nữ nhân này chỉ là có khả năng nhận ra bốn năm cái, CMN rốt cuộc đây là người nào? Bạch Thương Đông có cảm giác sợ hết hồn, ánh mắt khôngkhỏi rơi vào trên người Tử Y vẫn đứng ngơ ngác một bên.
Tử Y, thứ này rốt cuộc có phải là ngươi sai người chở tới đây hay không? Bạch Thương Đông cắn răng hỏi Tử Y.
Không nhớ rõ.
Tử Y vẫn chỉ lắc đầu một cái.
Thật là thấy quỷ rồi.
Bạch Thương Đông đi quanh hòm gỗ mấy vòng, trong lòng cũng không biết nên xử lý chiếc hòm gỗ và nữ nhân ở bên trong như thế nào.
Hiện tại ngay cả chuyện nữ nhân bên trong hòm gỗ này là người hay là ma là sống hay chết hắn cũng không biết, nhỡ may nữ nhân này là ma vật còn sống, không biết sẽ phá băng ra lúc nào, đến lúc đó rất có thể sẽ là kẻ gây họa.
Nhưng phải giao nữ nhân và hòm gỗ này cho thư viện, Bạch Thương Đông lại căn bản không nói ra được vật này sao lại gửi cho hắn, nói không chừng chính mình sẽ bị thư viện hoài nghi.
Huống chi trên người nữ nhân này có nhiều Thánh khí Chí Nhân như vậy, nếu như nàng là một người chết, những thứ này tùy tiện lấy ra một món cũng có thể để Bạch Thương Đông có được tài sản kinh người, Bạch Thương Đông cũng có chút không nỡ cứ đưa đi như vậy.
Ngươi suy nghĩ thật kỹ cho ta, đây rốt cuộc là chuyện gì.
Bạch Thương Đông kéo cổ áo Tử Y tàn nhẫn lắc vài cái, hiện tại tâm tình hắn hết sức phức tạp, rất hy vọng có người có thể cho hắn một đáp án.
Tử Y nhìn hòm gỗ kia, mày nhíu lại giống như là đang cố gắng suy nghĩ, hồi lâu sau mới mở miệng nói: Hình như ta đã gặp cái hòm này ở nơi nào rồi.
Ở nơi nào? Nữ nhân bên trong là người nào? Bạch Thương Đông vui mừng quá đỗi, vội vàng lại hỏi.
Tử Y xoa xoa đầu, cau mày nói: Không nghĩ ra, chỉ là hình như đã gặp ở nơi nào.
Bạch Thương Đông giận không có chỗ phát tiết, đang chuẩn bị muốn nói gì đó, lại thấy Tử Y đẩy ra nắp hòm gỗ, nhìn chằm chằm vào nữ nhân trong khối băng một lúc lâu, đột nhiên nói: Ta có chút ấn tượng với vật này, ta nhớ hình như thứ này gọi là Thánh Đế Cốt.
Ngươi nói gì đó? Thánh Đế Cốt! Vẻ mặt Bạch Thương Đông vô cùng hoảng sợ, vội vàng nhìn vào chỗ Tử Y chỉ.
.