THÂN PHẬN SỐ 019


Hà Tường Duệ đã chết.
Lúc Trần Ngưỡng nhìn thấy anh ta, người đã nằm trên cát, trên mặt có mấy con thi trùng lúc nhúc bò qua bò lại.
Trong nhiệm vụ thứ hai, đứa trẻ ma quái ở nhà ga há to miệng với Trần Ngưỡng, trong miệng nó cũng đầy ấp sâu, giống hệt loại này.
Trần Ngưỡng nhìn thấy một con sâu bò ra khỏi lỗ tai của Hà Tường Duệ, anh theo phản xạ dùng ngón tay út ngoáy lỗ tai của mình, cảm thấy bên trong ngứa ngáy khó nhịn.
Con sâu này đặc biệt béo, nó bò từ từ đến cổ của Hà Tường Duệ, chui vào da thịt màu xanh xám của anh ta, rồi nó lại chui ra, toàn thân nó nhão dính, tràn đầy mùi tanh hôi thối.
"Ẹo--"
Triệu Nguyên vừa mới ói xong lại ói nữa, là một fan cuồng của dòng phim nặng đô, hắn từng nghĩ rằng có quá nhiều phim dở được ra đời, xác chết bò đầy thi trùng gì đó, thật sự không có gì mới mẻ, giờ nhìn bộ dạng thảm không nỡ nhìn của hắn mà xem, đúng là tự vả bôm bốp vào mặt.
Nhưng dù phim có ghê tởm đến đâu thì cũng là giả.
Sâu béo ú, dính dớp, linh tinh các loại, đều là đạo cụ và hiệu ứng đặc biệt.
Bây giờ là hàng thật.
Thi thể thật, thi trùng cũng là hàng thật nốt.
Mùi hôi thối cũng không phải cách màn hình cảm nhận, mà là trực diện đánh sâu vào.
Triệu Nguyên nôn mửa đến mức nôn ra cả đống rong biển đã ăn vào buổi sáng, cứ như thể bị ai đó dùng dao cứa vào dạ dày vậy.
Cứa từng chút một chút, đâu rát, còn không bằng dùng lưỡi dao, trực tiếp cho hắn một nhát thống khoái.
Nhϊếp ảnh gia ngồi sụp xuống đất, chất nôn dính vào râu quai nón rậm rạp, mùi đậu hũ khô quyện với dịch vị có chút gay mũi.
Trương Kính Dương và Phùng Sơ tuy rằng không nôn mửa, nhưng biểu hiện của họ cũng không khá hơn là bao.
Trần Ngưỡng quan sát trạng thái của bốn người, chọn người miễn cưỡng còn ổn một chút là Trương Kính Dương, hỏi: "Hà Tường Duệ đã làm gì trước khi chết, anh ta đã đi đâu, và đã nói gì?"
Trương Kính Dương co chân lại, chống cùi chỏ lên, đưa tay đầy sẹo lên ôm chán: "Không đi đâu hết vẫn luôn ở đây đào cát, chúng tôi ở bên cạnh nhau suốt, anh ta không bỏ đi đâu một mình, còn nói gì ấy hả.....!Cũng không có gì, chỉ là trò chuyện bình thường, chủ yếu là Triệu Nguyên nói chuyện, anh ta nói không nhiều lắm, chúng tôi cũng không biết anh ta chết vào lúc nào......"
"Tôi biết."
Một giọng nói truyền đến, là nhϊếp ảnh gia, anh ta lau mặt: "Là khi tôi ngửi thấy mùi thối rữa."
"Đó là lúc anh ta bắt đầu thối rữa," nhϊếp ảnh gia nói.
Trần Ngưỡng nghe xong thông tin nhϊếp ảnh gia tiết lộ, cộng thêm một số chi tiết từ Triệu Nguyên và Phùng Sơ, anh quay đầu nhìn về phía Triều Giản vẫn không nói gì, lời nói là nói với những người khác.
"Tôi suy đoán Hà Tường Duệ đã xúc phạm cấm kỵ, có liên quan đến lỗ tai."
Triệu Nguyên không tự chủ được nhìn vào bộ phận tương ứng của thi thể, thi trùng không ngừng tràn ra lỗ tai không còn bị bịt kín, kèm theo ốc nhĩ, hắn quay đi nôn ra một bãi nước vàng, qua vài giây, đột nhiên quay mặt nhìn mọi người rồi hét lên, "Tôi hiểu rồi!"
"Cái này, cái này là cái này," Triệu Nguyên chỉ vào cục giấy Hà Tường Duệ lấy ra khỏi tai, liên tục lặp lại, "Chính là thứ này, chính là thứ này, là nó!"
Trần Ngưỡng thấy cậu chàng mất khống chế, anh thấp giọng nói: "Cậu bình tĩnh trước đã."
Lời này có tác dụng trấn an nhất định, bộ ngực phập phồng mãnh liệt của Triệu Nguyên từ từ bình tĩnh lại, hắn nhích lại gần Trần Ngưỡng, lại nhích gần chút nữa, sau đó bị sự thôi thúc của du͙© vọиɠ sinh tồn bức bách lui về phía sau một chút.
Triệu Nguyên giống như một đứa nhỏ tội nghiệp muốn được cha sờ soạng ôm lấy, nhưng sợ bị cha giận, cứ lập lại động tác điều chỉnh khoảng cách mấy lần, cát dưới chân đều bị giẫm đến loạn xạ.
"Hà Tường Duệ......" Triệu Nguyên đứng đối diện Trần Ngưỡng, cách ba năm bước xa, hắn chậm rãi thở ra, dùng âm lượng không cao không thấp nói, "Tối hôm qua lúc Hà Tường Duệ đi ngủ đã nhét giấy vào lỗ tai, chính là hai cục giấy trên cát."
Ánh mắt Trần Ngưỡng rơi vào hai cục giấy dính đầy thịt thối, thi trùng đang bu vào đó gặm hăng say, anh vô cùng may mắn bản thân mình chỉ sợ quỷ, không sợ thi thể.
Là tử vong một cách bình thường, hay máu tanh khẩu vị nặng, anh đều có thể đối mặt.
Nhiều lắm chỉ sẽ cảm thấy ghê tởm mà thôi.
Cho dù cái xác có trông đáng sợ như thế nào đi nữa, nó cũng sẽ không làm anh muốn ngất xỉu như mỗi khi nhìn thấy quỷ.
Nếu không phải thế thì anh đã tiêu đời rồi.

Trần Ngưỡng đưa chân lên đá, cát mịn lập tức phủ lên một cục giấy, anh lại đá tiếp một lần nữa, hai cục giấy rốt cuộc bị vùi lấp hoàn toàn vào trong cát.
"Nói khi nào?" Trần Ngưỡng hỏi Triệu Nguyên.
Chuyện này anh không có chút ấn tượng nào hết.
"Buổi sáng." Triệu Nguyên nói, "Chúng ta vừa ra khỏi lều trại không lâu."
Lúc ấy nghe xong hắn rất khϊếp sợ, không nghĩ tới Hà Tường Duệ có thể nghĩ ra một diệu chiêu như vậy, hắn còn ảo não vì sao mình không sớm chút nghĩ tới chiêu này cơ chứ, đêm nay còn tính toán cũng thử xem.
Sau lại nghe Hà Tường Duệ than không có hiệu quả.
Khi đó Triệu Nguyên cũng chỉ biết một bên tiếc nuối nghĩ, chiêu này thế vậy mà không dùng được, một bên thông qua việc giảng đạo lý cho Hà Tường Duệ sẵn tiện an ủi chính mình luôn, bảo gì mà những điều ở thế giới hiện thực không thể áp dụng lên thế giới nhiệm vụ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới vụ quy tắc chết tiệt này.
Đề tài lúc sau đã bị kéo ra.
Trần Ngưỡng nhớ lại trong khoảng thời gian đó, Triều Giản đang xắn tay áo cho anh, còn anh thì đang nhìn đối phương cuốn, không chú ý lắm.
"Hà Tường Duệ chỉ nói cho một mình cậu nghe?"
"Âm lượng không quá lớn......" Môi Triệu Nguyên run rẩy, "Không chỉ em, còn có Văn Thanh nữa, Văn Thanh cũng ở bên cạnh, anh ta khẳng định nghe thấy."
"Đầu óc của anh ta không giống em, chắc chắn anh ta biết được không thể làm như vậy?! Em đi tìm anh ta!"
Triệu Nguyên vừa xoay người đã tự động ngừng lại, làm gì chứ, lúc ấy Hà Tường Duệ đã xúc phạm cấm kỵ, Văn Thanh biết thì cũng không làm được gì hết.
Nhưng mà......
Cũng phải nói ra chứ.
Có phát hiện, không phải nên kể cho những người khác nghe sao?
Nếu những người khác không biết nguyên nhân cái chết của Hà Tường Duệ, và Trần Ngưỡng không phân tích kịp thời, nếu đêm nay hoặc đêm mai có người cũng làm điều tương tự thì sao đây?
Hai mắt Triệu Nguyên đỏ hoe, đường cong trên mặt tuy ngây ngô nhưng lại không mất đi vẻ cứng cỏi của người trẻ tuổi, giờ này bả vai cậu sụp xuống, tức giận vì bản thân mình không có năng lực, tên Văn Thành kia căn bản không quan tâm đến tính mạng của người khác.
"Biến mất rồi." Phùng Sơ thì thầm.
Thi thể của Hà Tường Duệ, thi trùng, mùi thối rữa trong không khí đều biến mất.
Giống như chưa từng tồn taị.
Một cơn gió biển lướt qua trước mặt cả bọn, vẫn là mùi nước biển tanh mặn.
Chuông gió trong lán bị gió lay động, lần lượt phát ra âm thanh giòn tan, âm thanh đó bao trùm mọi cảnh vật bên bờ biển, đánh vào màng nhĩ của mọi người.
Trần Ngưỡng nghi ngờ nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Hà Tường Duệ không phải vì không ngủ đàng hoàng.
Mà là do cố ý dùng giấy chặn lỗ tai lại, làm vậy để cho bản thân không thể nghe thấy những động tĩnh ở bên ngoài.
Loại hành vi này của anh ta đại biểu cho việc, rõ ràng là nghe thấy được nhưng lại làm bộ như không nghe thấy.
Vì vậy mới bị quỷ gϊếŧ.
Trần Ngưỡng chia sẻ suy đoán của bản thân mình cho mọi người nghe, anh nói: "Tôi suy đoán có lẽ năm đó nữ quỷ đã cầu cứu những người trong lều, nhưng đối phương lại làm bộ như không nghe thấy, không chịu đi ra giúp."
"Phức tạp nghê." Triệu Nguyên dùng mu bàn tay cọ khóe miệng, rồi lại cảm thấy được rất đơn giản, giống như toàn bộ sự việc từ đầu tới cuối tất cả đều ở trong đầu hắn, chỉ là trình tự không đúng, không thể nối lại một cách hoàn chỉnh được.
Trương Kính Dương ở bên cạnh đột nhiên hỏi: "Chơi điện thoại di động trong lều có tính là vi phạm điều cấm kỵ không?"
Triệu Nguyên nói: "Bộ cậu chơi hả?"
Trương Kính Dương vuốt mái tóc thắt bím như cỏ dại ra của mình sau: "Không có, tao chỉ hỏi thế thôi."
"Chơi điện thoại gì, làm gì có tâm trạng mà chơi, tôi ở trong lều đều không dám mở mắt." Triệu Nguyên xoay người lấy nước khoáng, súc miệng rồi phun bỏ, "Ngủ sớm dậy sớm, phải ngủ đàng hoàng, đúng không Ngưỡng ca?"
"Ừ." Trần Ngưỡng nói, "Cậu đi kêu Văn Thanh lại đây, tôi có chuyện muốn nói.


"
"À được."
Nhϊếp ảnh gia đang nhìn người bên cạnh Trần Ngưỡng, cảm xúc của anh ta vừa mới chấn thương quá nặng, còn chưa kịp chữa trị, điều này khiến cho anh ta bỏ qua những điều khác.
Anh ta không giấu giếm tầm nhìn của mình, cũng không băn khoăn đến điều đó.
Tầm mắt này vô cùng bắt mắt.
Giống như một ngọn đèn, nó đập vào người Triều Giản phát ra một tiếng "bốp".
Triều Giản nếu đã uống đủ thuốc thì sẽ thờ ơ với cái nhìn đăm đăm này, nhưng tình huống bây giờ là hắn uống không đủ thuốc, ánh mắt của người này khiến hắn thấy rất khó chịu.
Khả năng phản ứng hiện giờ của nhϊếp ảnh gia kém hơn bình thường một chút, anh ta không nhận thấy nguy hiểm, không chỉ nhìn mà còn nói.
"Tại sao cậu có thể luôn luôn bình tĩnh như vậy thế hả?"
Nhϊếp gia nhìn thẳng vào người thiếu niên, anh ta không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt dần dần méo mó: "Tôi cũng là người biết kiềm chế cảm xúc của mình ....!Trước khi tới đây, tôi vẫn luôn là người có thể kiểm soát mọi hành vi của bản thân khi ở bên ngoài hay là khi làm việc.....!Hiện tại lại biến thành một tên bệnh tâm thần."
"Tại sao cậu không hoảng hốt cũng không lộ vẻ sợ hãi?"
Nhϊếp ảnh gia đi về phía thiếu niên, giọng điệu của anh ta có chút thần kinh, anh ta khống chế không được muốn biết đáp án, hy vọng bản thân mình không có biến thành kẻ điên.
Nhưng mà nhϊếp ảnh gia không biết, người bị anh ta hỏi chính là một người điên hàng thật giá thật, chỉ thấy hô hấp của hắn bắt đầu thô nặng, như sắp nhịn hết nổi rồi.
Gân xanh hai bên chán Trần Ngưỡng nhảy loạn xạ, anh vỗ nhè nhẹ vào lưng Triều Giản, đôi mắt thì nhìn người đàn ông mặt mày tiều tụy, tinh thần không được bình thường, trên cánh tay còn có hình xăm "freedom"(tự do) kia.
"Điểm này tôi muốn giải thích một chút, em trai tôi thuộc tuýp người không thích biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, thật ra đang rất sợ."
Nhϊếp ảnh gia: "Phải không?"
"Tất nhiên." Trần Ngưỡng liếc nhìn bàn tay đang run nhè nhẹ của Triều Giản.
Nhϊếp ảnh gia cũng phát hiện ra, anh ta sửng sốt: "Đây là..."
Trần Ngưỡng nói: "Sợ."
Sự điên cuồng và thần kinh trong mắt nhϊếp ảnh gia dịu đi.
Đây là một loại tâm lý thường thấy.
Lúc bản thân cực thảm, mà thấy có người còn thảm hại hơn cả mình, thì lập tức thấy an ủi liền.
Trương Kính Dương đứng nhìn nãy giờ dỡ xuống ý thức phòng bị, tinh thần của nhϊếp ảnh gia là thật sự hỗn loạn, không bình thường, thế nhưng thực sự tin vào lời nói bừa của Trần Ngưỡng.
Tay của tên chống nạng kia run, không phải vì hắn đang sợ, mà bởi vì sự tự chủ của hắn đang sụp đổ, sắp rơi vào trạng thái mất kiểm soát.
Câu lạc bộ cũng có người như vậy.
Tự kỷ, cực đoan, khía cạnh cảm xúc hoặc là hoang tưởng, cố chấp si mê, hoặc là hờ hững chán ghét.
Khi mất kiểm soát, tính công kích rất mạnh, dù là người quen xung quanh hay đồng nghiệp có quan hệ chung chung đều bị tấn công, chỉ có thể mạnh mẽ đè lại chích thuốc an thần.
Trương Kính Dương đã từng bị tên kia cắn vào bả vai, tươi sống bị xé xuống một miếng thịt, hắn xoa xoa nơi đó qua lớp quần áo ướt đẫm mồ hôi.
"Nhiệm vụ vốn đã khó làm, trong đội ngũ thế nhưng còn có một người bị bệnh tâm thần không mang đủ thuốc theo nữa chứ, kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ thật."
Bên trái đột nhiên vang lên một giọng nói: "Có Trần tiên sinh ở bên cạnh, cậu ta sẽ không phát bệnh."
Trương Kính Dương bị hù giật mình, nhìn cậu trai yên lặng bên cạnh nhướng mày, người này ngồi ở đây từ lúc nào vậy?

Còn nữa, người này có phải quá cảm tính rồi không, cũng quá ngây thơ rồi đi?
Trương Kính Dương chính mắt chứng kiến
cảnh người đàn ông trong câu lạc bộ gần như bóp cổ vợ mình suýt chết, bộ dạng hung hăng nóng nảy làm người sợ hãi, chưa nói đến lý trí, ngay cả nhân tính cũng không có nữa kìa.
Tên chống nạng một khi mất kiểm soát, người đầu tiên bị thương chính là người ở gần hắn nhất, Trần Ngưỡng.
"Sẽ không phát bệnh? Mày chắc không?"
Lời nói của Trương Kính Dương lạnh lùng và thực tế: "Bạn bè chỉ có thể là bạn bè, dù thân đến đâu cũng không có tác dụng của thuốc."
Phùng Sơ không nói gì, hắn nhìn Trần Ngưỡng và Triều Giản, nói ra lời lúc trước đã nói qua ở chỗ đá ngầm, ánh mắt cũng là ánh mắt ấy.
"Bọn họ là sinh tử chi giao, có thể sống chết có nhau."
Trần Ngưỡng bắt được ánh mắt của Phùng Sơ, hơn nữa còn phát hiện ra dấu vết của sự hâm mộ ở bên trong.
"Phùng Sơ hâm mộ chúng ta."
Trần Ngưỡng hạ giọng: "Cậu nói coi cậu ta hâm mộ chúng ta cái gì thế?"
Triều Giản táo bạo nói: "Lần này là một lần cuối cùng cho việc anh biết rõ còn cố hỏi đấy Trần Ngưỡng, lần sau anh còn như vậy, đừng mơ tôi lại phản ứng anh."
Khóe miệng Trần Ngưỡng co rút.
Triều Giản vứt bỏ nạng, hai tay nắm lấy Trần Ngưỡng, moi vào da anh như anh từng moi hắn, lực đạo lại yếu xìu, giọng điệu lạnh lùng nói: "Anh có nghe thấy tôi nói không?"
"Ừm." Trần Ngưỡng đỡ hắn xuống đất rồi ngồi xuống, "Cậu có muốn thử hòa nhập vào cộng đồng không?"
Vẻ mặt của Triều Giản lại không tốt, hắn cười nhạo một tiếng: "Không muốn." (tui rất muốn ghi là "Đéo")
Trần Ngưỡng biết nói tiếp nữa sẽ không tốt, anh ngồi ở bên người thiếu niên, khoanh chân đặt trên mặt cát nóng: "Cậu và Vân Thanh có chút giống nhau ở điểm này."
"Nhưng Văn Thanh vừa quái gở, lại thích náo nhiệt, nếu có người cùng chơi với hắn, hắn có thể liên tục lải nhải lẩm bẩm, còn cậu thì......"
Trần Ngưỡng dừng một chút: "Cậu sẽ thấy phiền đến mức vứt nạng đi."
Triều Giản nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi môi lạnh lẽo khẽ mấp máy: "Tôi không phải tên đó, cũng sẽ không trở thành tên đó, tôi khác với nó."
Trần Ngưỡng gật đầu: "Ừm, đúng, hai người các cậu khác nhau, cậu có cộng sự."
Triều Giản mở mắt ra nhìn anh.
Trần Ngưỡng đang muốn hỏi "Làm sao vậy", Triều Giản lại nhắm mắt.
Trầm mặc một hồi, Trần Ngưỡng nói thầm: "Nói tới đây, ngoài tôi ra, cậu cũng chỉ nói chuyện nhiều với Văn Thanh, Văn Thanh hắn......"
Triều Giản khó chịu cau mày: "Không nói người khác có được không?"
Trần Ngưỡng: "......"
.........
Phòng thay đồ, Triệu Nguyên kéo Văn Thanh đang không chịu đứng dậy, một hai phải muốn trèo lên trên lưng hắn, mỹ danh là muốn trải nghiệm đãi ngộ giống Triều Giản một phen.
Triệu Nguyên chết sống không chịu, hắn kéo xuống cánh tay đang quàng qua cổ của mình xuống: "Cõng cái gì mà cõng, không cõng, anh đâu có què chân."
Văn Thanh chậc lưỡi: "Hạt Dẻ cũng đâu có què."
Triệu Nguyên nhìn hắn chằm chằm: "Quần què ấy, anh người này nói chuyện lung tung không chớp mắt, hắn đều phải chống nạng......"
"Chống nạng, thì nhất định là bị què chân hả?" Văn Thanh đánh gãy lời Triệu Nguyên, ý vị không rõ mà cười, "Không nhất định đâu nha."
Triệu Nguyên thở hổn hển: "Đừng nói cho tôi biết! Tôi không muốn biết bí mật của người đó!"
Văn Thanh: "......" Thiểu năng trí tuệ, trẻ con, trứng ngốc.
Triệu Nguyên thúc giục Văn Thanh nhanh lên, cậu nắm tóc, cái chết của Hà Tường Duệ lại bắt đầu tái hiện trong đầu cậu.
"Anh tiểu Văn, cầu xin anh đừng lề mề nữa, mọi người đang đợi chúng ta."
Văn Thanh nhếch môi cười, nói: "Đâu có liên quan gì đến ta?"
Triệu Nguyên cả giận: "Anh Ngưỡng bảo em tới kêu anh!"
Lần này câu trả lời của Văn Thanh được thêm ba chữ: "Vậy cũng đâu có liên quân gì tới ta đâu?"
Triệu Nguyên siết chặt đốt ngón tay, hắn thật muốn đánh người, tên này thoạt nhìn đánh không lại mình, vả cho mấy phát chắc không sao đâu nhỉ?

Văn Thanh đứng lên, nương độ cao của ghế tăng thêm chiều cao, từ trên cao nhìn xuống Triệu Nguyên.
Triệu Nguyên cao khoảng 1,8m ngẩng đầu: "......"
Đột nhiên thấy mình nhỏ yếu bất lực.
Triệu Nguyên và Văn Thanh nhìn nhau, căn da đầu, quay lưng lại: "Muốn cõng chứ gì! Leo lên đi!"
Văn Thanh hai tay đút túi, thở dài nói: "Thầy cô đã từng dạy rằng, sống ở trên đời, tuyệt đối không thể làm khó người khác, những lời này trở thành châm ngôn sống trong cuộc đời của anh tiểu Vân cậu, không dám quên a~, không dám quên."
Triệu Nguyên trợn trắng mắt, ha hả, mẹ nhà anh, ngoài miệng thì nghiêm trang nói: "Anh đâu có làm khó người khác, là tự em muốn trải nghiệm lạc thú khi cõng người trên lưng thôi."
"Ra là vậy, rất tốt, tuổi này của cậu chính là lúc phải đi trải nghiệm, đi thử làm những điều thú vị." Văn Thanh cúi thấp eo kề người sát lưng thiếu niên, mũi giật giật, mùi cũng không hôi lắm, hắn giống như chó bò lên nằm.
Triệu Nguyên cõng Văn Thanh lên.
Cảm giác đầu tiên là, nhẹ, cảm giác thứ hai là tên này thực gầy.
Còn thơm nữa.
Triệu Nguyên còn chưa đi tới cửa phòng thay quần áo, Văn Thanh đã không biết mất dịch mất gió gì, giãy giụa nói: "Không có hứng thú, không có hứng thú."
"Bỏ tôi xuống!" Giọng điệu của Văn Thanh không thích hợp, lộ ra điểm sắc bén quỷ dị.
Giống như một con bọ bị nhốt trong lọ thủy tinh, nó cố dùng các góc sắc nhọn nhất của bản thân cố đi va chạm, kết quả chỉ có máu chảy đầm đìa.
Triệu Nguyên nổi da gà toàn thân, hắn lập tức buông người trên lưng xuống, tim đập nhanh đến nỗi, nhịn không được chửi thầm, có bệnh.
Văn Thanh vừa được thả xuống đã khôi phục như bình thường, hắn sửa sửa quần áo, rất tùy ý nói một câu: "Giáo thảo, chửi người khác có bệnh là hành vi rất không có lễ phép đấy.

"
Triệu Nguyên không chút nghĩ ngợi đã nói: "Chửi thầm trong bụng mà anh cũng biết?"
Tiếng nói vừa dứt, cậu cũng tỉnh táo lại, khuôn mặt sáng sủa như ánh mặt trời vừa đen vừa hồng.
Văn Thanh nhìn Triệu Nguyên, lúc Triệu Nguyên bị hắn nhìn đến mức muốn quỳ xuống khóc kêu ba ba, hắn mới bất đắc dĩ aiz một tiếng.
"Giấu không được rồi."
Đầu Triệu Nguyên tràn đầy dấu chấm hỏi, hả?
Văn Thanh vươn một bàn tay đặt ở bên miệng, khẽ nói: "Ta có thuật đọc tâm, có thể nghe được tiếng lòng của mỗi người."
Triệu Nguyên: "......" Ha hả.
"Thiểu năng trí tuệ, đi thôi." Văn Thanh vươn ngón tay về phía sau ngoắc ngoắc.
........
Khi nhìn thấy Trần Ngưỡng, câu đầu tiên Văn Thanh nói chính là: "Soái ca, bảy mảnh ghép đều đã tìm đủ rồi hả?"
Trần Ngưỡng không cảm thấy kinh ngạc khi Văn Thanh đoán được việc này, anh đầu.
Những người không ngờ tới việc này lại lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
Tin tức này tương đương với một chiếc lá xanh tươi mọc ra từ một vùng đất cằn cỗi.
Mang đến sức sống vô hạn.
Đặc biệt là ngay lúc đang thiếu mất một đội viên.
Nhưng biểu cảm của Trần Ngưỡng lại không phù hợp với thông tin quan trọng này, anh nói xong thì lâm vào trạng thái trầm mặc.
Bọn Triệu Nguyên cùng Trương Kính Dương bị niềm vui bất ngờ ập đến đập cho ngơ ngác, không có ai phát hiện Trần Ngưỡng kì lạ.
"Ái chà."
Văn Thanh sờ sờ môi: "Soái ca, vẻ mặt này của anh không đúng nha."
Hắn vừa nói như vậy, mọi người đều ý thức được có điều dị thường.
Trong lòng Triệu Nguyên run lên, lo sợ kêu: "Ngưỡng ca?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi