THÂN PHẬN SỐ 019


Dương Nhị Trụ bị vợ kéo lên.
"Tôi tức giận đến mức cả đêm ngủ không ngon, tên họ Tôn kia, ngày hôm qua hỏi tôi mượn cái chài cước, đó là mượn à, là cướp mới đúng, ông thì hay rồi, cái đồ không biết cố gắng, vâng vâng dạ dạ cho tên đó cướp đi, còn nói là bạn bè với nhau các thứ, không cho tôi lấy lại cái chài, bạn bè cái cứt ấy, đến tận bây giờ còn chưa trả nữa, giờ sao đây, không tính trả hay là thế nào, ông đi đến chỗ bọn họ đòi về cho tôi nhanh!"
"Nhanh lên!" Vợ Dương Nhị Trụ vừa kéo vừa túm người dậy.
Dương Nhị Trụ không còn cách nào khác, buồn ngủ đi ra khỏi cửa.
Đường trong thị trấn rất thấp lại không được bằng phẳng, Dương Nhị Trụ ngáp liên miên, mới không cẩn thận đã đạp phải hố, té ngã.
"Ui da......"
Dương Nhị Trụ đau đớn bò lên, ông ta nương một chút ánh sáng ít ỏi nhìn khuỷu tay, chỗ đó vì mới té đã bị trầy da.
Gió thổi có chút lạnh, Dương Nhị Trụ run run thân thể, chuẩn bị đi tiếp.
"Tôi bảo này......!Ông không sao đó chứ?"
Một giọng nói vang lên từ phía sau, nghe như rất quan tâm nhưng trong giọng nói lại mang theo chút trào phúng.
"Ấy, không sao không sao."
Dương Nhị Trụ cũng lười phản ứng với thể loại giả vờ quan tâm thế này, trả lời đại một câu là được, không thèm quay đầu lại cất bước liền đi.
Bước chân thực nhanh băng qua đường rồi rẽ vào một con hẻm, vừa định thở ra một hơi.
"Tôi bảo này......!Ông không sao đó chứ?"
Vẫn là giọng nói của người lúc nãy, người này vẫn luôn đi theo Dương Nhị Trụ.
Dương Nhị Trụ kinh ngạc quay đầu lại, đáp: "Chú em, ta không có việc gì, chú......"
Ông ta rốt cuộc thấy rõ người tới.
Đó là một người đàn ông cao lớn, đứng cách ông ta vài mét, không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng cái bát màu trắng mà người này đang cầm trên tay rất dễ thấy trong bối cảnh thập phần mờ ảo này.
Dương Nhị Trụ có chút đoán không ra, một tên đàn ông giờ này không ở nhà mình ăn cơm sáng, lại bưng cái bát cơm ra ngoài quan tâm người khác, không biết nghĩ gì mà lại làm thế chứ.
Người đàn ông đứng bất động, đôi tay bưng chén vẫn không nhúc nhích.
Dương Nhị Trụ đứng đối diện với hắn ta, hai người cứ đối diện với nhau như vậy, ai cũng không nói chuyện.
"Chú em nè, ta vừa rồi bị ngã một cái rất nhẹ, không có sao hết."
Trời lại nổi gió mạnh, Dương Nhị Trụ không biết vì sao lại có chút rợn tóc gáy, cách ông ta nói chuyện cũng khách sáo hơn.
"Chú cũng trở về đi, cảm ơn đã quan tâm nhé, chú em." Dương Nhị Trụ nói.

Người nọ sau khi nghe xong lời này xoay người rời đi, nhìn bóng lưng cao lớn kia, Dương Nhị Trụ thở hắt ra.
Chuyến đi đòi cái chài cá không được thuận lợi cho lắm, Dương Nhị Trụ đi đến nhà bạn mình thì thấy khóa cửa, ông ta hỏi hàng xóm mới biết được, cả nhà bạn mình tối hôm qua đã ra khỏi nhà, không biết đi đâu, cũng không biết khi nào trở về.
Không còn cách nào, Dương Nhị Trụ chỉ có thể xoay người về nhà, tuy đã hết buồn ngủ nhưng lại thấy rất đói bụng, cảm thấy ngực áp vào lưng, dạ dày trào lên nước chua.
Lúc này trời còn sớm, Dương Nhị Trụ trên đường về cũng không gặp ai, ông ta dính một thân sương lạnh về tới nhà.
"Đòi được cái chài cá chưa?"
Dương Nhị Trụ mới vừa bước vào cửa, bà vợ đã tiến lên hỏi.
"Không có!" Dương Nhị Trụ bất đắc dĩ nói, "Nhà bọn họ không có ai, tối hôm qua đã ra ngoài hết rồi."
"Ra ngoài hết rồi? Tại sao trước khi đi không chịu trả cái chài cho chúng ta? Tôi đã nói từ sớm rồi, tên bạn đó của ông không hề đáng tin cậy, ông còn bảo tôi nói bậy, nếu không phải ông không bản lĩnh còn sĩ diện......" Vợ của Dương Nhị Trụ lải nhải.
"Bà làm cơm sáng chưa?" Dương Nhị Trụ hỏi.
"Hỏi hỏi hỏi, chỉ biết hỏi, tự mình không biết đi nhìn trong nồi à?"
Bới xong cơm sáng, Dương Nhị Trụ đứng ở phòng bếp ăn từng muỗng từng muỗng, chờ có chút hơi no rồi, không khỏi nhớ tới người đàn ông gặp được ở trên đường.
Bây giờ nhớ lại, người đó cho ông ta một loại cảm giác rất quen thuộc.
Gặp qua ở nơi nào sao?
Không có, Dương Nhị Trụ rất chắc chắn rằng mình chưa từng nhìn thấy người đó bao giờ, hơn nữa giọng nói cũng rất xa lạ.
"Quái lạ, rốt cuộc là quen thuộc ở chỗ nào ?"
Dương Nhị Trụ khó hiểu lầm bầm lầu bầu một mình, khi ánh mắt vô tình quét đến đồ ăn thừa, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng lên.
Là cái bát!
Đó là cái bát mà người đàn ông vẫn luôn cầm trên tay, cái bát canh lớn có họa tiết bông hoa màu xanh, Dương Nhị Trụ đã quá quen thuộc với nó, vì nó chính là của ông ta.
Nghĩ đến đây, Dương Nhị Trụ vội vàng lục tung phòng bếp, tìm không thấy, thậm chí tủ bát đều xem qua.
"Không thấy! Sao lại không thấy!"
Trái tim của Dương Nhị Trụ như bị thứ gì đó cào xé, tối hôm qua ông ta vẫn còn dùng cái bát đó, vậy sao giờ lại không thấy?
Dương Nhị Trụ lục lọi gây ra tiếng động trong phòng bếp, khiến vợ ông ta chú ý, vậy là lại bị mắng cho một trận.
"Ông phát bệnh thần kinh gì vậy?!"
"Tôi hỏi bà, cái bát canh thanh hoa tôi thường dùng đâu rồi?" Dương Nhị Trụ nắm lấy cánh tay của vợ mình hỏi.
"Tôi nói ......!Ông không sao đó chứ? Sáng sớm tinh mơ tìm bát làm cái gì?" Giọng điệu quan tâm của vợ lại tràn đầy châm chọc.

"Tôi tìm......"
Dương Nhị Trụ vừa muốn trả lời, nhưng lại sững sờ, khóe miệng mở ra đã đông cứng.
Một lúc lâu sau, Dương Nhị Trụ mới hoàn hồn, ngón tay nắm lấy cánh tay vợ siết chặt, từng câu từng chữ một hỏi: "Vừa rồi bà nói cái gì, nói lại đi!"
"Tôi......!Tôi nói mới sáng tinh mơ ông tìm cái bát làm cái gì." Vợ của Dương Nhị Trụ bị vẻ mặt khủng hoảng của chồng mình dọa sợ.
"Dương Nhị Trụ ông......" Bà vừa định hỏi lại.
"Không phải câu này." Dương Nhị Trụ ngắt lời bà, "Còn một câu nữa, trước một câu! Trước một câu, mau nói!"
"Tôi nói......!Ông không sao chứ?"
Người vợ kinh nghi bất định đáp, lời nói giống hệt, cùng một giọng điệu, tỏ vẻ quan tâm lại chứa sự châm chọc.
Giống hệt lời nói của người đàn ông cao lớn đó.
Giống hệt nhau!
Dương Nhị Trụ nắm chặt cổ áo của vợ mình, lớn tiếng gào thét.
"Nói! Bà đem cái bát đi đâu rồi hả?"
Dương Nhị Trụ chỉ cảm thấy đầu óc rối bời, lúc này chuyện gì cũng không hiểu, nhưng ông chắc chắn chuyện này nhất định có liên quan rất lớn với vợ mình.
"Bà lấy cái bát đó," Dương Nhị Trụ nhìn chằm chằm vào đôi mắt sợ hãi của vợ, lại lần nữa ép hỏi, "Làm cái gì......"
Vợ ông ta không ngờ rằng, ngày thường ồm ồm không hề biết giận Dương Nhị Trụ, bây giờ lại trông đáng sợ đến như vậy, vẻ dữ tợn trên mặt ép tới bà thở không nổi.
"Ở......!Ở nơi đó." Vợ ông chỉ vào thùng rác bên ngoài.
Dương Nhị Trụ ném vợ mình ra rồi lao ra ngoài, vội vàng đổ hết rác rưởi ra.
"Tiếng đổ rác......"
Một đống gốm sứ trắng rơi ra khỏi đống rác lộn xộn, còn có......
Xương cá bị gặm thành từng mảnh.
"Bà ăn con cá này khi nào?" Dương Nhị Trụ vừa nặng nề hỏi vừa ngồi xổm xuống nhìn xương cá.
"Thì là lúc ông đi ra ngoài ấy." Vợ ông ta nói.
"Tên người trên thân cá......!Là ai?" Hai tay chống đầu gối của Dương Nhị Trụ bắt đầu phát run.

"Tôi không quen, bất quá, hẳn là một người đàn ông." Vợ ông do dự một chút, rồi nói, "Hình như kêu " Triệu Nhất Thạch "."
"Tôi ăn cá có tên, cướp tuổi thọ của người khác, sợ đen đủi, cho nên......!Cho nên sau khi ăn xong tôi đã đập cái bát đựng cá."
Dương Nhị Trụ càng nghe, tay càng run, chính vợ mình cướp tuổi thọ của người ta, kết quả linh hồn người bị hại tìm tới cửa.
Trên đời này không có của hời nào là cho không hết.
"Bà bắt được cá có tên hồi nào sao tôi lại không biết?" Hai chân Dương Nhị Trụ mềm như bông ngồi xổm xuống, tưởng chạm vào xương cá rồi lại không dám, ông ta châm biếm nói, "Đến tôi mà bà cũng giấu, muốn ăn cá còn phải lừa tôi ra chỗ khác."
"Ông nói chính là tiếng người sao, con cá này tôi mới bắt được hồi chiều hôm qua, lúc ấy sợ người khác thấy nên giấu nó trong ống quần, về nhà liền thả vào cái lu nuôi cá bự trong sân, tôi bận việc nên quên mất, nửa đêm mới nhớ tới." Vợ ông biện giải, "Tôi không nói cho ông, còn không phải sợ ông chê tôi lải nhải à."
"Ông cũng biết tôi rất sợ chết còn gì, nhưng cố tình thể chất của tôi lại không tốt, không đau chỗ này chính là đau chỗ kia, bây giờ rất tốt, tôi được tặng không thêm vài thập niên tuổi thọ, gia đình chúng ta có thể bình yên sinh sống rồi không đúng sao?"
Sắc mặt của Dương Nhị Trụ tái nhợt nghĩ, cuộc sống bình yên ư? Có thể sao, loài cá có tên xuất hiện một cách lạ lùng như thế, chẳng lẽ mọi chuyện chỉ đơn giản vậy thôi sao?
"Được rồi mà, tôi ăn cũng ăn rồi, ông còn muốn thế nào nữa, moi cổ họng ói ra cũng không còn nguyên vẹn." Vợ ông ta đi qua góc nhà xách cái chổi qua, "Có gì đâu không biết, tôi ăn là cá của người khác, chứ có phải con nuôi ở trong phòng ông đâu mà làm dữ lên thế chứ?"
Dương Nhị Trụ đột nhiên đứng bật dậy: "Chẳng nhẽ bà còn muốn ăn luôn cá của tôi?"
"Ông nghe không hiểu tiếng người hay gì?" Vợ ông ta tức giận ném cái chổi xuống đất, "Tự nhiên khi không tôi ăn cá của ông làm gì? Tôi muốn ông chết hả, hả?!"
Dương Nhị Trụ mấp máy môi vài lần: "Bà sẽ không ăn cá của tôi, bởi vì cá có tên của bà còn ở trong sông, không có tôi, ngày mai ai giúp bà bắt."
Người vợ nhìn chằm chằm ông ta.
Sắc mặt hai vợ chồng đều hết sức khó coi.
"Nhị Trụ, tự dưng ba hồi ông hỏi tôi muốn cái bát canh, rồi hỏi vụ xương cá, rốt cuộc......"
Dương Nhị Trụ ngắt lời vợ mình: "Thôi bỏ đi, không nói nữa."
Ông ta nghĩ đến người đàn ông cao lớn kia, tay lại run lên, hy vọng mọi chuyện nhanh chóng trôi qua, ngàn vạn lần đừng lại xảy ra việc lạ gì nữa.
"Chuyện này nhất định phải giữ bí mật, bà ăn một con cá có tên tương đương với việc gϊếŧ một người, lỡ như bị người nhà của hắn phát hiện tìm tới, chúng ta sẽ gặp phiền phức." Dương Nhị Trụ thận trọng dặn dò.
"Biết rồi, tôi nói ra làm gì, nhà ai mà không trộm ăn chứ." Vợ ông ta gật gật đầu, nhưng trong lòng có chút không đồng ý, bà ta nghĩ thầm, hiện tại cá có tên nhiều như vậy, trấn trên đã loạn thành một nồi cháo, ai có thể kiểm soát được ai chứ!
"Tốt hơn hết là đem mấy thứ này đi chôn đi." Dương Nhị Trụ cảm thấy đống xương cá làm người sợ hãi quá mức, ông ta nghĩ chôn đi sẽ an toàn hơn.
"Ông dọn đi chôn đi." Vợ ông ta trả lời không chút để ý.
Dương Nhị Trụ cúi xuống nhặt cây chổi, vô tình quay đầu liếc mắt nhìn vợ mình một cái.
Kết quả là vừa nhìn thôi đã khiến ông sợ tới mức linh hồn muốn xuất khiếu luôn.
Chỉ thấy trên người của vợ ông nhiều ra nửa cái cơ thể, y như một cơ thể dính liền nhau.
Đó là một người đàn ông có vóc dáng cường tráng.
Người này Dương Nhị Trụ biết, chính là người đàn ông bưng bát!
Bây giờ gã ta thế nhưng mọc ở trên vai vợ của Dương Nhị Trụ, đôi mắt nhìn đống xương cá trên mặt đất, vẻ mặt nhìn không ra biểu tình.
Trong mắt hắn chỉ có tròng trắng, không có đồng tử.
"Bà......!Bà vẫn còn tốt chứ?" Dương Nhị Trụ run run hỏi.

"A?" Vợ của ông ta cảm thấy có chút không hiểu được, "Tôi bình thường có bị gì đâu."
"Trên vai của bà......"
"À, viêm khớp vai, bệnh cũ, có phải ông không biết đâu." Vợ ông ta phất phất tay, "Lát nữa ông giúp tôi xoa bóp một chút."
"Tôi......"
Dương Nhị Trụ muốn nói thêm giờ đó, nhưng ngay lập tức dừng lại.
Bởi vì ông ta nhìn thấy nửa cái thân thể mọc ở trên vai vợ mình, đang chậm rãi chuyển cái đầu qua hướng ông ta.
Dương Nhị Trụ cứng đờ đứng ở tại chỗ, trái tim như muốn vỡ tung.
"A......"
Gã đàn ông đó quay đầu thẳng đứng, mặt hướng về phía ông ta, chậm rãi mở miệng phát ra khàn khàn tiếng rêи ɾỉ, như là rất đau.
Giọng của người đàn ông càng lúc càng lớn, miệng cũng càng tét càng rộng, cho đến khi cái miệng chiếm hơn phân nửa cái mặt.
"A......"
Tiếng la càng ngày càng đau đớn như đang cầu tố, đột nhiên không hề báo trước trở nên cao vút bén nhọn.
Dương Nhị Trụ chỉ cảm thấy màng nhĩ đau nhức, ông ta dùng sức bịt chặt lỗ tai ngã xuống đất đầy đau đớn, ý thức dần dần mơ hồ.
Không biết qua bao lâu, Dương Nhị Trụ bị vợ mình lay tỉnh.
"Nhị Trụ, Nhị Trụ......"
Dương Nhị Trụ cố hết sức mở mắt ra, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, nhưng ông ta theo phản xạ lập tức nhìn về phía bả vai của vợ mình.
Không có gì hết.
Dương Nhị Trụ nhắm mắt rồi dùng sức mở ra, vẫn không có gì dị thường, khuôn mặt chảy đầy mồ hôi của ông ta đã khôi phục một chút huyết sắc, là ông ta hoa mắt ư, trên vai một người bình thường không có khả năng mọc ra một cơ thể của người khác được.
"Vừa rồi ông lại phát điên gì thế hả? Vừa gào vừa thét, làm tôi sợ chết khϊếp." Bà vợ vẫn còn chút sợ hãi nói.
Dương Nhị Trụ khó khăn đứng dậy, đang định nói gì đó thì nghe được một câu khiến máu trong người chảy ngược.
"Tôi nói......!Ông không sao đó chứ?"
Không phải vợ ông ta hỏi, đây là giọng của một người đàn ông.
Dương Nhị Trụ đột ngột ngẩng đầu lên, ông ta thấy trên vai vợ mình, nhiều ra nửa phần cơ thể của một người đàn ông.
Gã đàn ông kia đang cố hết sức thò cổ ra, cố gắng đưa mặt lại gần hơn.
Tui mới đổi được máy tính bảng mới và đã lấy lại được mấy chương chuyện bị mất rồi.

Mừng rớt nước mắt


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi